NHƯ Ý TRUYỆN TRỌNG SINH VĂN CHI THANH ANH HOẰNG LỊCH


Ngày tháng trôi qua rất nhanh, đầu xuân năm thứ hai, Như Ý sinh hạ một nữ nhi, hoàng thượng rất vui mừng, bảo Như Ý tự mình đặt tên cho nữ nhi.

Như Ý vừa mới sinh xong, đắp một chiếc chăn rất dày, tóc mai ướt sũng dán lên mặt, nụ cười có chút mệt mỏi, nhưng phần lớn đều là vui mừng.

Nàng mở chăn quấn nhìn nữ nhi, sắc mặt hồng hào, trên miệng còn dính chút sữa.

Như Ý suy nghĩ một lúc lâu, ôn nhu nói: "Gọi là Cảnh Ngọc được không?"
Hoàng thượng nhìn nàng ôn nhu mỉm cười, cẩn thận nói hai chữ: "Cảnh Ngọc?"
Như Ý gật đầu: "Đúng vậy.

Ngọc có nghĩa là ngọc đẹp, cũng chỉ đức hạnh, lại ghép cùng tên Cảnh của công chúa, thần thiếp thấy đặt tên này cho nữ nhi rất tốt."
Hoàng thượng nhẩm lại tên này trong lòng, vui vẻ cười nói: "Không tệ, không tệ."
Như Ý sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Cảnh Ngọc, nàng sợ có sơ xuất gì liền bảo Giang Dữ Bân cẩn thận kiểm tra ba lần mới cảm thấy an tâm.


Lễ mừng năm mới do các thân vương đại thần gửi đến hoàng thượng sớm đã phân phó người tìm đồ cần thiết gửi đến Dực Khôn cung, cuối cùng những thứ đó cũng có công dụng.
Như Ý tĩnh dưỡng thân thể, mỗi ngày phần lớn thời gian đều chăm sóc Cảnh Ngọc và Vĩnh Giác, mặc dù Vĩnh Giác và Cảnh Ngọc kém nhau một tuổi nhưng chăm sóc cũng rất mệt mỏi.

Cũng may Dực Khôn cũng sớm đã sắp xếp đủ người hầu hạ.

Cho dù rất mệt mỏi nhưng trong đáy lòng nhìn các con bình an lớn lên từng ngày, Như Ý cũng cảm thấy rất vui vẻ, giống như nhìn bóng dáng của mình từ từ trưởng thành.
Lễ đầy tháng của Cảnh Ngọc đúng lúc đón xuân, vì vậy tổ chức lễ đầy tháng của Cảnh Ngọc cùng với gia yến nghênh xuân.

Thái hậu cẩn thận ôm Cảnh Ngọc còn nhỏ, mỉm cười ân cần nói: "Thật sự rất đáng yêu.

Ai gia rất vui khi nhìn thấy đứa nhỏ này."
Như Ý khẽ gật đầu, cười nói: "Đa tạ thái hậu yêu thương Cảnh Ngọc."
"Được rồi, được rồi.

Sau này đưa Cảnh Ngọc và Vĩnh Giác đến Từ Ninh cung, để bọn nhỏ chơi với ai gia một chút."

"Vâng, thần thiếp tuân chỉ." Như Ý nhìn Vĩnh Giác đang lảo đảo đi tới, đưa tay giữ chặt lấy hài tử.

Vĩnh Giác cúi người, dùng giọng trẻ con nói: "Thỉnh an hoàng tổ mẫu."
"Đến đây, đến bên cạnh hoàng tổ mẫu nào." Vĩnh Giác nghe vậy đi tới trước mặt thái hậu, nhìn Cảnh Ngọc trong chăn dày.
Thái hậu khoát tay, nhìn thấy Phúc Già dâng lên một cây trâm cực kỳ tinh xảo, xích liên bàn phượng.

Một cây trâm bạch ngọc, sáng trong, trong màu ngọc loáng thoáng lộ ra vài tia màu trắng sữa khiến cây trâm càng thêm tinh xảo, có mấy tua rua rũ xuống, nếu lay động trong gió sẽ phát ra âm thanh thanh thúy.
"Đây là lễ vật ai gia tặng cho Nhàn quý phi.

Trâm cài này là lúc ai gia làm quý phi được tiên đế ban thưởng, bây giờ ai gia tặng nó cho ngươi."
Phúc Già cầm cây trâm đi tới bên cạnh Như Ý, Như Ý nhìn thoáng qua, cúi người nói: "Thái hậu, lễ vật này rất quý giá, thần thiếp không thể nhận."
"Ngươi liên tiếp sinh hạ mọpt trai một gái vì hoàng đế, ai gia có thêm hai hoàng tôn, ngươi là ngươi có công, mau nhận đi."
Như Ý không tiện từ chối, hai tay tiếp nhận, cung kính nói: "Tạ ơn thái hậu."
Để bày tỏ lòng kính trọng, Như Ý cài cây trâm kia lên đầu, ngẩng đầu nhìn thấy hoàng thượng ngồi ở phía trên mỉm cười với nàng, Như Ý mỉm cười đáp lại, vừa đối với thái hậu cũng đối với hoàng thượng.
Lang Hoa cầm chén trà bích loan xuân do dự một lúc, chưa kịp đưa đến miệng chén trà đã lắc lư suýt nữa rơi xuống đất.

May mắn Tố Luyện nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy bả vai nàng ta, lúc này Lang Hoa mới khôi phục tinh thần, cầm chắc chén trà trong tay, lại nhìn thấy thái hậu đang nhìn về phía mình, nàng ta miễn cưỡng mỉm cười.

Lang Hoa mở nắp chén trà ra, uống một ngụm, khoảnh khắc nước trà mát lạnh tràn vào cổ họng át đi sự chua xót trong lòng..


Bình luận

Truyện đang đọc