NHƯ Ý TRUYỆN TRỌNG SINH VĂN CHI THANH ANH HOẰNG LỊCH


Ngày hôm sau khi Như Ý tỉnh lại, hoàng thượng đã thượng triều, nàng sờ khoảng trống bên cạnh, chỉ có nếp gấp của tấm lụa trải giường màu vàng, kèm theo từng tia lạnh lẽo truyền vào lòng bàn tay.

Nàng đứng dậy gọi Nhị Tâm đi vào, Nhị Tâm mang thuốc đi vào nói: "Nương nương, sáng sớm hoàng thượng đã thượng triều, sau khi nương nương uống thuốc xong ăn sáng là được."
Như Ý nhìn Nhị Tâm đặt bát thuốc lên bàn gỗ tử đàn, thản nhiên trả lời một câu: "Bổn cung đã biết."
Như Ý dọn dẹp trên giường xong liền đứng dậy, trong nháy mắt đứng dậy liền cảm thấy thắt lưng đau nhức, toàn bên dưới cũng cảm thấy đau nhức không có sức lực.

Hôm qua hai người cá nước giao hoan, chính là lý do đó mới khiến hôm nay toàn thân nàng đau nhức.

Nàng không nghĩ nhiều, chỉ lười biếng đi đến bàn, khuấy bát thuốc, uống một hơi cạn sạch.

Nhị Tâm cùng A hầu hạ nàng thay y phục chải đầu, các nô tài bưng bữa sáng vào.

Nghe Lý Ngọc nói hôm nay hoàng thượng tiếp đón mấy vị đại thần, chính sự quan trọng, không trở về dùng bữa sáng cùng nàng được, Như Ý phân phó Lý Ngọc đem bữa sáng đến cho hắn, tự mình ngồi ăn.

Ăn xong, Tam Bảo tiến vào nói: "Nương nương, thái hậu phái người đến nói, muốn người đến Thiên Địa Vạn Xuân một chuyến."
Như Ý đưa khăn lau miệng màu trắng cho A Nhược: "Ngươi đi nói với người của thái hậu, bổn cung sẽ đến ngay."
Đợi đến khi Như Ý đến Thiên Địa Vạn Xuân, thái hậu đã sắp xếp thỏa đáng, thái hậu ngồi ngay ngắn trên ghế ở chính điện, dường như chờ nàng tới.

Nàng liếc nhìn thái hậu một cái, không có manh mối gì, đỡ lấy bàn tay Nhị Tâm, tiến lên cung kính hành lễ: "Thần thiếp thỉnh an thái hậu."
"Ai gia cũng không dám trông mong ngươi đến thỉnh an, thỉnh an của ngươi, chỉ sợ, không phải xuất phát từ nội tâm."
"Không dám trông mong, hôm nay thần thiếp được thái hậu sai người đến gọi liền lập tức chạy tới, không dám có nửa phần nới lỏng, sợ rơi vào tội danh bất kính thái hậu." Như Ý cẩn thận nói, thỉnh thoảng cẩn thận quan sát thần sắc của thái hậu.
"Ha!" Thái hậu cười khẽ một tiếng, trong tay cầm một chén trà thảo dược ném xuống bàn: "Ngươi thật sự rất biết cách nói chuyện lấy lòng.

Có phải ngươi cho rằng, hiện giờ ngươi ỷ vào chút ân sủng của hoàng đế, liền có thể để cho toàn bộ hậu cung đi theo họ Ô Lạp Na Lạp thị của ngươi."
Như Ý nhẹ giọng nói: "Thái hậu nói lời này, không biết nghe từ đâu.


Thần thiếp họ Ô Lạp Na Lạp thị, nhưng lại là con dâu của họ Ái Tân Giác La, hơn nữa thần thiếp cũng chỉ là một nữ nhân, sao dám mong ước xa vời muốn hậu cung đi theo họ Ô Lạp Na Lạp thị?"
"Ngươi không dám?" Thái hậu nhìn chằm chằm Như Ý nói: "Hiện giờ hoàng đế vì ngươi mà chống đối lại ai gia, ai gia nhìn, thật sự là sợ hãi.

Ai gia chỉ sợ chọc cho thê tử yêu quý của hắn nổi giận, bà giày này sẽ bị quở trách."
Nghe thái hậu nhắc đến hoàng thượng, Như Ý liền có chút tức giận, thái hậu không thể phát tiết sự bất mãn với hoàng thượng, cho nên hôm nay liền cho gọi nàng đến, nàng vội vàng nói: "Thái hậu, hoàng thượng cũng không phải là cố ý, chỉ bởi vì hoàng thượng bận rộn chính vụ, trong lúc nhất thời phiền lòng, còn có...!Còn có hoàng thượng đau lòng vì mất hài tử, nói vậy là động đến chuyện đau lòng."
Ngược lại thái hậu kiên nhẫn nghe nàng nói xong, nhanh chóng đứng dậy từ trên ghế quý phi, thong dong đi tới trước người Như Ý, giờ phút này không có mệnh lệnh của thái hậu, Như Ý vẫn duy trì tư thế vừa mới hành lễ, thái hậu từ trên cao nhìn xuống như Ý, trong lúc bất chợt đưa tay bóp cằm nàng, Như Ý bị ép ngửa đầu nhìn thái hậu, người phía sau như đang vui vẻ xem kịch: "Yêu tử tâm thiết? Ai gia từng này tuổi rồi, cho dù hoàng thượng không nhìn thấu, ai gia cũng nhìn thấu.

Không xuống tay với mình, binh hành hiểm chiêu, làm sao ngươi nguyện ý để người ta hại mình chứ? Mặc dù hiểm trở lại là một nước cờ tốt, lần này lật đổ hoàng hậu, ngươi liền cảm thấy ung dung tự tại?"
Như Ý lộ ra vẻ quật cường: "Thần thiếp không biết, thái hậu nói cái gì.

Ngày đó thần thiếp đúng là đau đớn mất hài tử.


Hoàng thượng cũng là vì thương con, cho nên mới không thể không xử trí hoàng hậu nương nương, nhưng cho dù hoàng hậu nương nương không nắm quyền, hậu cung này, vẫn có thái hậu làm chủ, sao có thể đến lượt lần thiếp làm chủ?"
Thái hậu nghe vậy tức giận tát vào mặt Như Ý, lúc hộ giáp chạm vào cằm của nàng, nàng cảm thấy khóe miệng truyền đến từng tia đau đớn: "Được! Không hổ là hoàng thượng để ý ngươi, thật sự là biết nói chuyện biết làm việc! Nhưng chỉ cần ai gia còn ở đây, ngươi đừng mơ tưởng đến chút ân sủng của hoàng đế đối với ngươi, vượt mặt ai gia,còn về hoàng đế....!Ai gia muốn ngươi sống trong sạch, ai gia vẫn là thái hậu duy nhất."
Như Ý quỳ gối di chuyển đến bên cạnh thái hậu: "Thái hậu, thần thiếp cầu xin người, không nên vì việc này liên lụy đến hoàng thượng, mọi việc tiền triều hậu cung khiến hoàng thượng rất khó xử, nếu người có tức giận gì, cứ nhắm vào một mình thần thiếp, thần thiếp không dám có nửa phần oán hận."
"Ai gia sẽ thành toàn cho ngươi." Thái hậu gật gật đầu, triệu Phúc Già tiến vào: "Nhàn phi bất kính, không có đức hạnh của phi tần, vả hai mươi cái vào miệng."
Ánh mắt của thái hậu một nhìn Như Ý một lần nữa: "Một phi tần thấp hèn! Hai mươi cái tát này, chính là muốn ngươi nhớ kỹ, ai gia ở đây, không tới lượt ngươi một bước lên trời."
Như Ý dập đầu nói: "Chỉ cần thái hậu không trút giận lên người hoàng thượng, thần thiếp đều chịu.

Thần thiếp tạ thái hậu long ân.".


Bình luận

Truyện đang đọc