NHƯ Ý TRUYỆN TRỌNG SINH VĂN CHI THANH ANH HOẰNG LỊCH


Trưa ngày hôm sau, có tin tức may mắn truyền đến, trong cung đưa tin tới, nói Vĩnh Giác đã hạ sốt, Giang Dữ Bân cũng đã kê thuốc chữa cho hài tử không bị đau bụng nữa, chủ là còn chút phong hàn chưa khỏi, nhưng mọi thứ đã chuyển biến tốt đẹp.

Hải Lan một mực canh giữ chăm sóc.

Lúc này Như Ý thở dài một hơi, ổn định lại tinh thần.
"Nương nương, người nghĩ tiểu a ca bị bệnh do thời tiết hay có người cố ý hãm hại?" Nhị Tâm bưng một chén trà đưa cho Như Ý, hỏi thêm một câu.
"Bổn cung cũng nghi ngờ.

Từ khi Vĩnh Giác sinh ra được nuôi dưỡng bên cạnh bổn cung, nó vẫn luôn khỏe mạnh, chưa từng bị bệnh nặng nghiêm trọng như vậy.

Bây giờ đã là tháng tư, cho dù ở trong cung có mưa, cũng không phải mùa dễ bị nhiễm phong hàn, hơn nữa, làm sao có thể nghiêm trọng đến mức phát sốt như vậy, còn bị đau bụng nữa."
"Nếu thật sự là như vậy, nương nương nghĩ là ai làm?"

"Trước khi đi bổn cung giao Vĩnh Giác cho Hải Lan chăm sóc, dựa vào quan hệ giữa Hải Lan và bổn cung, đương nhiên bổn cung tin tưởng muội ấy, Hải Lan nhất định sẽ xem trọng Vĩnh Giác sẽ không để người ta hãm hại nó.

Lần này Vĩnh Giác sinh bệnh cũng nhờ có Hải Lan chăm sóc.

Nếu có người cố ý hãm hại, vậy rất có thể đã sắp xếp tốt trước khi rời cung."
"Mưu kế tốt như vậy, phải hận nương nương đến mức nào, mới có thể dùng kế hãm hại cả trẻ nhỏ."
Như Ý nhìn chằm chằm phía trước không chớp mắt, cảm thấy có chút khát nước, liền thuận tay uống một ngụm trà Nhị Tâm vừa mới đem vào, nàng nhíu mày: "Nhị Tâm, đây là trà gì vậy?"
"Nương nương, nô tỳ quên không nói với nương nương, đây là sáng nay trước khi hoàng thượng rời đi cố ý phân phó chuẩn bị cho người, là trà kỷ tử táo đỏ.

Hoàng thượng nói mấy ngày nay nương nương lo lắng chuyện của tiểu a ca, dùng trà này bồi bổ thân thể cho người."
"Hương vị ngọt quá, bổn cung uống vào cảm thấy buồn nôn, ngươi đi đổi lại về ban đầu đi."
"Vâng." Nhị Tâm lấy chén trà từ tay Như Ý, đi ra ngoài điện, nghĩ thầm, cũng không phải rất ngọt, lúc trước hoàng thượng kêu Như Ý uống, Như Ý không muốn uống, có đôi khi còn ban thưởng cho nô tài, nàng cũng từng uống qua, cũng không phải rất ngọt.
Thời tiết rất đẹp, Lang Hoa kêu Tố Luyện ra ngoài đi dạo cùng mình.

Nàng ta đi tới bên cạnh hồ, muốn định kêu Tố Luyện đi tìm chút hạt sen, lại nghe được phía sau bụi hoa cách đó không xa có mấy cung nữ đang tụ tập, đang nói chuyện phiếm với nhau.
"Chúng ta không giống với những người có quan hệ tốt với người khác.

Chính mình chỉ có thể nịnh bợ người bên trên, ta đang tích góp bạc, đợi đến đầu năm mới là tiết kiệm đủ, sẽ đem bạc đến cho tổng quản Nội Vụ phủ, hi vọng có thể điều ta đến hầu hạ ở chỗ tốt."
"Bây giờ nơi tốt nhất trong cung chính là Dực Khôn cung."
"Đúng vậy, ai mà không biết chứ, nếu có thể hầu hạ ở Dực Khôn cung đúng là có phúc khí rất tốt."
"Người thông minh đều có thể nhìn ra được, bây giờ người được sủng ái nhất chính là Nhàn quý phi nương nương, Nhàn quý phi nương nương lại sinh hạ hoàng tử đầu tiên sau khi hoàng thượng đăng cơ, hoàng thượng lại rất sủng ái Nhàn quý phi và tứ a ca.


Tứ cứ a ca mới sinh ra được mấy ngày, mỗi ngày đều tổ chức tiệc ở Dực Khôn cung, đều ban thưởng cho cung nhân trong Dực Khôn cung."
"Trước kia đều tranh nhau đến Trường Xuân cung làm việc, bây giờ đều tranh nhau đến Dực Khôn cung."
"Chỉ tiếc bây giờ ta làm việc ở Hoán Y Cục, mỗi ngày việc dơ bẩn mệt nhọc quả thực cực kỳ mệt mỏi, nếu muốn đến Dực Khôn cung phải tích góp rất nhiều bạc, mỗi tháng ta đều không đủ tiền trợ cấp cho gia đình."
"Nghe nói Dực Khôn cung được thánh ân, Nhàn quý phi nương nương lại khoan dung, người hầu hạ đều hâm mộ Nhàn quý phi nương nương."
Một trận gió lớn thổi qua mặt, Lang Hoa ho dữ dội vài tiếng, che miệng trong mắt có chút nước mắt, kéo Tố Luyện về.
Tố Luyện đang cúi người tìm hạt sen, bị nàng ta lôi kéo như vậy có chút kinh hãi, còn chưa kịp phản ứng đã bị nàng ta túm ống tay áo quay người đi về phía sau.
Như Ý kêu Nhị Tâm ra ngoài đi dạo giải sầu cùng mình, thấy Lang Hoa đi tới trước mặt, vẻ mặt có chút bất an, sắc mặt tối sầm, tiến lên cúi người hành lễ: "Thỉnh an hoàng hậu nương nương."
"Nhàn quý phi đi đâu vậy?" Lang Hoa bình tĩnh lại, khinh thường liếc nhìn nàng một cái.
"Thần thiếp chỉ cảm thấy có chút ngột ngạt, nên ra ngoài đi dạo." Như Ý quan sát sắc mặt của Lang Hoa.
"Đứng lên đi."
Nghe vậy, Như Ý đỡ tay Nhị Tâm đứng thẳng dậy.
"Tứ a ca thế nào rồi?"
"Trong cung truyền tin đến đã không còn gì đáng ngại, đa tạ hoàng hậu nương nương quan tâm."
"Không sao là tốt, chỉ mong Vĩnh Giác có thể nhận được hồng ân, sống vui vẻ."
Như Ý cười nói: "Đúng vậy, hoàng hậu nương nương nhớ tới Vĩnh Giác, nhất định cũng sẽ nhớ tới Đoan Tuệ thái tử, nương nương và thần thiếp đều đã làm ngạch nương, nỗi đau nhớ với hài tử, đều quan tâm giống nhau."

"Đừng ở đây giả vờ mồm miệng nhanh nhạy.

Bổn cung nói cho ngươi biết, bổn cung chính là hoàng hậu duy nhất của Đại Thanh, cho dù bổn cung không có đích tử, không được hoàng thượng sủng ái ngươi cũng đừng hòng vượt qua bổn cung."
"Hoàng hậu nương nương nghĩ nhiều rồi, cho tới bây giờ thần thiếp cũng không nghĩ đến chuyện vượt qua người, chỉ cảm thấy người cũng là ngạch nương, nương nương cùng thần thiếp có điểm tương thông." Như Ý lại gần nàng ta hai bước: "Không biết nương nương còn nhớ rõ hay không, Đoan Tuệ thái tử qua đời, rốt cuộc là do ý trời, hay là do nhân quả?"
Lang Hoa tức giận vung cánh tay lên muốn tát Như Ý, bị nàm nắm tay cản lại khống chế không cho nàng ta không thể động đậy một chút: "Hoàng hậu nương nương, người đã quên, thần thiếp còn muốn thay người hầu hạ hoàng thượng, người không thể đánh được."
"Làm càn!" Lang Hoa hất tay của Như Ý ra, tay Như Ý rơi vào khoảng không: "Cho dù bổn cung không được sủng ái, cũng là chủ lục cung danh chính ngôn thuận, lời ngươi nói chính là phạm thượng!" Lang Hoa quay đầu kêu một tiếng: "Tố Luyện.

Vả miệng nữ nhân không biết trời cao đất rộng này cho bổn cung!"
"Hoàng hậu nương nương người không thể làm như vậy, nếu hoàng thượng biết, người..." Nhị Tâm thấy Lang Hoa muốn vả miệng Như Ý, vội vàng ngăn cản.
Tâm trạng của Lang Hoa lúc này đã tồi tệ đến cực điểm, Như Ý mượn chuyện của Vĩnh Giác nhắc tới Vĩnh Liễn, khiến nàng ta rất đau khổ, hơn nữa vừa rồi các cung nữ lén nghị luận, từng câu từng chữ đâm vào tim nàng ta, nàng ta tức giận nói: "Đánh cho bổn cung!"
Nhị Tâm tiến lên ngăn cản tay Tố Luyện sắp vung tới, đột nhiên một thanh âm phát ra dừng lại tất cả: "Trẫm xem ai dám!".


Bình luận

Truyện đang đọc