NHƯ Ý TRUYỆN TRỌNG SINH VĂN CHI THANH ANH HOẰNG LỊCH


Mọi người nghe tiếng kêu này, đều quay đầu lại nhìn, hoàng thượng nhìn thấy người ngã xuống là Thanh Anh, vẻ hoảng sợ trên mặt hắn đều bị mọi người nhìn thấy rõ.

Hắn nhanh chóng chạy từ trên cầu thang xuống, ôm Thanh Anh lên chỉ thấy trán nàng chảy rất nhiều máu, Hải Lan cũng vội vàng chạy tới, ở bên tai nàng gọi hai tiếng tỷ tỷ, nhưng không có ai trả lời.
Hoàng thượng ôm lấy nàng đi thẳng về phía Dực Khôn cung, bước chân rất nhanh, dọc theo đường đi hai tay ôm nàng không ngừng run rẩy, không ngừng gọi nàng, nhưng không có ai trả lời.

Xảy chuyện này, mọi người cũng không còn hứng thú xem pháo hoa, đều ở trong cung của mình theo phân phó của thái hậu.
"Lý Ngọc, mau đi, đến thái y viện gọi tất cả thái y đến Dực Khôn cung cho trẫm, mau lên!" Hoàng thượng vừa đi vừa phân phó Lý Ngọc, hắn có vẻ rất sợ hãi nên không kiềm chế giọng nói, trong đêm yên tĩnh tối đen như mực này lại có vẻ rất chói tai.

Lý Ngọc hoảng hốt nhận lệnh, liền quay người người chạy đến thái y viện.
Trở lại Dực Khôn cung, hoàng thượng ôm Thanh Anh vào tẩm điện, cẩn thận đặt nàng xuống giường, miệng không ngừng gọi tên nàng nhưng không có ai trả lời.

Một lát sau, tất cả các thái y của thái y viện đã đến, Tề Nhữ cùng Giang Dữ Bân đi vào, nhìn thấy mồ hôi trên tán hoàng thượng, nhất thời kinh hãi.
"Trẫm ra lệnh cho các ngươi nhất định phải cố gắng hết sức, phải chữa trị thật tốt cho Nhàn quý nhân! Nếu như nàng xảy ra chuyện gì, trẫm sẽ bắt cả thái y viện chôn cùng nàng!"
"Vâng, vi thần nhất định sẽ tận tâm tận lực chữa trị cho Nhàn quý nhân!" Tề Nhữ cùng Giang Dữ Bân đáp lại một câu liền vội vàng đi lên chẩn mạch cho nàng, các thái y khác đều ở ngoài Dực Khôn cung, nửa khắc không dám lười biếng, nhận sự phân phó của hoàng thượng.
Nhìn sắc mặt Tề Nhữ cùng Giang Dữ Bân càng lúc càng khó coi, lông mày hoàng thượng ngày càng nhíu chặt, đợi đến khi bắt mạch cho nàng xong liền bẩm báo: "Nhàn quý nhân ngã từ trên cao xuống, tay chân bị thương nặng, chỉ sợ trong thời gian ngắn sẽ không thể rời giường hoạt động được." Nhìn sắc mặt khó coi của hoàng thượng, hai người tiếp tục nói: "Còn nữa..."
"Còn có cái gì nữa!" Giọng điệu tức giận của hoàng thượng khiến hai người kinh hãi, Giang Dữ Bân run rẩy nói: "Hơn nữa trên người quý nhân có rất nhiều chỗ bị nhiều trọng thương, có thể hôn mê một thời gian dài mới tỉnh lại."
"Trẫm biết rồi, lui xuống đi.

Đi xuống kê đơn thuốc cho Nhàn quý nhân, lại lấy thêm thuốc bôi vết thương tốt nhất." Giọng nói của hoàng thượng có chút sợ hãi, mọi người có thể nhìn ra tâm trạng của hắn lúc này đang rất hoảng sợ.
Hoàng thượng ngồi ở bên giường, nhìn nàng nhắm mắt lại, mặt trắng bệch, trên trán, vô cùng đau lòng.


Đợi đến khi thái y lấy thuốc bôi vết thương đến, hắn đuổi mọi người ra ngoài, cẩn thận cởi bỏ từng lớp y y phục của nàng, có chỗ vết thương cùng quần áo dính vào nhau, lông mày nàng nhíu chặt lại, bất an động đậy, hoàng thượng cầm kéo cắt y phục của nàng ra, nhìn từng vết thương trên người nàng, hắn đau lòng nói: "Là trẫm vô dụng, ngay cả một nữ nhân cũng không bảo vệ được."
Hắn bôi thuốc mỡ vào vết thương của nàng, tất cả động tác của hắn đều rất nhẹ nhàng, nhưng vẫn có thể cảm nhận được nàng đang run lên vì đau, bôi thuốc xong, hắn đắp chăn cho nàng, hoàng thượng nhẹ nhàng đẩy cửa ra ngoài, thấy bên ngoài có một đám người đang quỳ trên đất, Tề Nhữ đã sắc thuốc xong, hoàng thượng nhận lấy thuốc, đang muốn quay người vào tẩm điện liền nghe thấy tiếng kêu "Hoàng thượng." hắn quay đầu lại, nhìn thấy Lang Hoa đứng ở cửa Dực Khôn cung.

Lúc này trời tối đen như mực, hoa thúy trên đỉnh đầu nàng dưới ánh trăng ngược lại rạng rỡ sinh huy: "Thần thiếp biết Nhàn quý nhân bị thương, cảm thấy rất lo lắng, cho nên tự mình tới xem một chút."
"Hoàng hậu có lòng rồi." Hoàng thượng thản nhiên nói: "Không còn sớm, hoàng hậu cung nên trở về tẩm cung nghỉ ngơi."
"Thời gian cũng không còn sớm, hoàng thượng cũng nên nghỉ ngơi sớm."
"Trẫm không sao, hoàng hậu trở về đi." Sau đó hoàng thượng quay lại nói với mọi người một câu: "Từ hôm nay thái y phải túc trực ở Dực Khôn cung cả ngày lẫn đêm, cung nhân hầu hạ trong Dực Khôn cung cũng không được lơ là."
Mọi người đáp "Vâng." hoàng thượng quay người đi vào tẩm điện.
Hoàng thượng cầm thìa cẩn thận kiên nhẫn cho Thanh Anh uống thuốc, nhìn lông mày nàng nhíu lại, có lẽ là do vết thương rất đau đớn, hắn lo lắng vuốt ve tay nàng: "Trẫm ở chỗ này bồi nàng được không? Uống thuốc sẽ mau khỏe lại."

Mãi đến sáng sớm ngày hôm sau, hoàng thượng mới rời khỏi Dực Khôn cung đến thỉnh an thái hậu, sau đó liền trở về Dưỡng Tâm điện.
Tết nguyên đán, bởi vì trong cung xảy ra chuyện này, hoàng thượng hạ lệnh không cho phép phô trương quá độ vui vẻ, các cung phi tần cũng chỉ là ở trong cung của mình nói chuyện cùng a ca công chúa, có khi mấy phi tần tụ tập cùng một chỗ tán gẫu một lát liền rời đi.

Sau ngày hôm đó Hải Lan nhìn thấy Thanh Anh ngã xuống, nhìn nàng yên lặng nằm trên giường, không có chút dấu hiệu tỉnh lại, trong lòng bất an, cảm thấy rất đau lòng buồn chán, liền chăm sóc nàng thật tốt, cũng sẽ ngồi ở bên giường nói chuyện với nàng một lúc lâu, hy vọng nàng có thể sớm tỉnh lại.

Chỉ là sau ngày đó, hoàng thượng cũng không công khai đến Dực Khôn cung, nhưng mỗi đêm khi mọi người nghỉ ngơi, hắn lại đi tới bên giường bôi thuốc dưỡng thương cho nàng, hắn cũng thường xuyên gọi thái y đến Dưỡng Tâm điện, cẩn thận hỏi tình huống của nàng như thế nào..


Bình luận

Truyện đang đọc