NHƯ Ý TRUYỆN TRỌNG SINH VĂN CHI THANH ANH HOẰNG LỊCH


Mọi chuyện không khác gì trước đây, chỉ là hôm sau Như Ý phân phó Nhị Tâm: "Nhị Tâm, ngươi đến Thái Y Viện tìm Giang Dữ Bân, bảo hắn ngừng thuốc đi."
Nhị Tâm nhìn Như Ý sửng sốt một chút, liền nở nụ cười, nhận mệnh đi nói cho Giang Dữ Bân biết.
Từng ngày trôi qua, chớp mắt đã đến mùa thu.

Vào thu, thời tiết trở nên mát mẻ.

Các cung đều đến Nội Vụ Phủ lấy xiêm y mới về, thay xiêm y mùa hè, mặc xiêm y mùa đông hơi dày một chút.

Cây ở Ngự Hoa Viên rụng lá, lá phong rơi đầy trên đất, nhìn quanh, mặt đất đỏ rực lửa.
Buổi trưa khi đến Dực Khôn cung, Như Ý đang pha trà hoa cúc nói: "Hôm nay vào thu, thích hợp dùng hoa cúc nhất, dùng để pha trà, còn phải làm dịu cơn khát, còn có thể làm dịu đi hỏa khí."
Hoàng thượng nhận lấy trà uống một ngụm, hương vị lan tỏa trong miệng hắn, nói một câu: "Đúng là không sai, điều trẫm nhớ nhất, chính là canh của nàng."
Như Ý ngồi đối diện, cười nói: "Canh ám hương có hoa mai mùa đông mới có thể làm, bây giờ mới là mùa thu, hoàng thượng lại gấp gáp như vậy?"

"Trẫm quanh năm bốn mùa đều nhớ thương, đã như vậy, liền không vội, trẫm kiên nhẫn chờ là được, qua hai ba tháng nữa, không phải là mùa đông sao?"
Như Ý nhìn thoáng qua cửa, nô tài đang bận rộn truyền bữa, Như Ý chuyển tầm mắt nói: "Được~" lại nói: "Đợi đến mùa đông thần thiếp sẽ làm nhiều, để cho người ăn mãi không hết."
Hoàng thượng nhìn Như Ý mỉm cười.
"Chủ tử, tất cả đã xong, có thể dùng bữa rồi."
"Được rồi, không cần hầu hạ nữa, lui xuống đi."
Những nô tài đáp một tiếng "Vâng." liền cúi người lui xuống.
Hoàng thượng nắm tay Như Ý đi về phía bàn ăn: "Hôm nay trẫm đến dùng bữa trưa cùng nàng, buổi chiều hôm nay phải xuất cung đi Sơn Tây Sơn Đông, mấy ngày nay tuần phủ Sơn Tây Sơn Đông chiết khấu lên một đống lớn, rất bận rộn."
Như Ý hiền hòa gật đầu hỏi: "Hoàng thượng đi bao lâu?"
"Thời gian nhiều nơi ở trên đường, cộng thêm thời gian đi lại, cũng hơn 20 ngày."
Như Ý gắp thức ăn trên đĩa nói: "Xa mã cùng thị vệ đi theo và nô tài hầu hạ, đã ab bài xong rồi chứ?"
"Tất cả đã sắp xếp xong, nàng đừng lo lắng."
Dùng Bữa trưa xong, Lý Ngọc vào bẩm báo tất cả đã chuẩn bị xong, có thể xuất phát ngay lập tức.
"Trẫm biết rồi, ngươi lui xuống, trẫm sẽ đến ngay."

Lý Ngọc được ý chỉ đi xuống, Như Ý đứng dậy chỉnh lại cổ áo cho hắn nói: "Hoàng thượng mau khởi hành đi, một đường thuận lợi."
"Như Ý."
"Hả?" Như Ý nghe thấy hắn gọi nàng, hoàng thượng kéo tay nàng: "Mang cho trẫm một món đồ mang theo bên người đi, trẫm cũng có cảm giác có nàng ở bên cạnh."
Như Ý đảo mắt suy nghĩ, sau đó đi đến tủ kéo bàn trang điểm, lấy từ tủ kéo ra một chiếc lược ngà voi điêu khắc hoa văn, đi tới trước mặt hoàng thượng nói: "Vậy người mang theo chiếc lược này đi, ngày ngày thần thiếp đều dùng nó chải đầu."
Hoàng thượng nhận lấy: "Trang điểm mới lại được chải chuốt.

Nhân đạo thu phong hà vật gì cũng không quỳnh.

Vật này rất tốt, trẫm sẽ mang theo."
Tặng lược tượng trưng cho ý nguyện cùng người trong lòng bạc đầu giai lão, gửi gắm tấm lòng, lấy lược làm quà.
Hoàng thượng ôm eo nàng, ôm Như Ý đến trước mặt mình, ôn nhu nói: "Mấy ngày nay trẫm không ở trong cung, này phải bảo vệ bản thân thật tốt."
Như Ý cười đáp: "Thần thiếp biết."
"Gọi một tiếng phu quân, được không nương tử?"
Như Ý thẹn thùng cúi đầu, cười nói: "Phu quân."
Hoàng thượng hôn thật sâu lên trán nàng, mới rời khỏi Dực Khôn cung.
Lúc này nô tài và xe ngựa đã chuẩn bị sẵn sàng, chờ hoàng thượng đến, đoàn người rời khỏi cung điện, đi càng lúc càng xa..


Bình luận

Truyện đang đọc