NHƯ Ý TRUYỆN TRỌNG SINH VĂN CHI THANH ANH HOẰNG LỊCH


Tin tức trong cung lan truyền rất nhanh, chưa đến một ngày, tin tức Nhàn quý nhân được tấn phong làm Nhàn phi truyền khắp hậu cung, nàng tiến cung chưa đến nửa năm lại có được án sủng như vậy không khỏi khiến người khác cảm thấy ghen tị, thậm chí còn ở sau lưng nói nàng quyến rũ hoàng thượng, nhưng Thanh Anh lại không quan tâm đến những chuyện này.

Mỗi ngày sinh hoạt như thường lệ, thỉnh thoảng sẽ đến Từ Ninh cung thỉnh an thái hậu, phần lớn thời gian là ở Dực Khôn cung chơi cờ cùng Hải Lan, có đôi khi sẽ nấu ăn cả ngày trong bếp.

Mà hoàng thượng mỗi ngày đều đén Dực Khôn cung như thường lệ, nàng cũng tràn đầy vui mừng đứng ở cửa chờ hắn.
Nhìn bóng dáng tuấn tú của hắn từng bước từng bước đến gần, nàng nắm lấy tay hắn đi vào trong tẩm điện: "Sao hôm nay hoàng thượng đến sớm như vậy?"
"Trẫm biết nàng nhớ nhung trẫm, bận rộn chính sự xong liền đến Dực Khôn cung."
"Vậy mỗi ngày hoàng thượng đều đến cung của thần thiếp, chẳng phải là làm cho người bên ngoài nóng mắt sao?"
"Trẫm muốn đi đâu còn cần các nàng ta quản sao? Nàng không muốn rraaxm đến bồi nàng sao?" Hoàng thượng quay người, nhẹ nhàng sờ mặt Thanh Anh nói.

"Thần thiếp đương nhiên muốn." Thanh Anh ngượng ngùng cười: "Hoàng thượng mau tới đây xem hôm nay thần thiếp chuẩn bị gì?"
Nói xong, Nhị Tâm đã bưng thức ăn lên đầy bàn: "Bữa tối hôm nay không giống như thường ngày, hoàng thượng mau nếm thử."
Hoàng thượng khó hiểu ăn một miếng: "Có chút khác mọi ngày."
"Người làm không giống nhau, đương nhiên hương vị cũng sẽ khác."
"Nói thế nào?"
Thanh Anh kéo tay hắn, dựa vào tay hoàng thượng: "Đều là thần thiếp tự mình làm."
"Tay nghề của nàng rất tốt." Tay bên kia của hoàng thượng sờ mái tóc của nàng, quay đầu lại nói với người bên ngoài: "Sau này không được để Nhàn phi xuống bếp nữa."
Nô tài bên ngoài nghe hoàng thượng nói vậy, sợ tới mức quỳ xuống đất: "Nô tài biết tội."
"Được rồi!" Thanh Anh vỗ tay hắn: "Mỗi ngày thần thiếp không có việc gì làm, tự mình nấu chút đồ ăn cũng tốt." Nói xong nàng đứng dậy lấy một đĩa điểm tâm bên cạnh: "Đây là bánh bạch ngọc sương thần thiếp tự mình làm, hoàng thượng mau ăn thử."
Hoàng thượng cầm lấy một miếng bánh cẩn thận ăn, sau đó ôm nàng vào trong lòng: "Trẫm nhớ rõ lần đầu tiên gặp nàng chính là đi xem tường đầu mã thượng, nàng làm điểm tâm cho trẫm ăn, chính là món này."

Lý Ngọc kêu mọi người ra khỏi tẩm điện, lúc này chỉ còn lại hai người: "Nếu hoàng thượng muốn ăn, thần thiếp sẽ làm bánh này thường xuyên."
Sau bữa tối, hắn đè nàng xuống giường, sau một trận mây mưa, hắn nhìn dáng vẻ của nàng, đầy yêu thương vuốt ve mặt nàng.
Hoàng thượng sai người đem nước nóng vào, nhúng khăn vào nước, nàng quay lưng về phía hắn không nhìn hắn, nhìn dáng vẻ tiểu nữ nhi của nàng, hắn cười trêu chọc nói: "Làm sao vậy? Có chỗ nào trẫm chưa nhìn thấy?"
Nàng không trả lời hắn, nhưng nụ hôn thật sâu của nàng khiến hắn không tự chủ được, trong nháy mắt hắn chạm vào da thịt nàng, nàng rùng mình một cái.

Lúc này nàng quay đầu nhìn hắn, hắn cũng vừa vặn đối diện với ánh mắt của nàng, nhìn dáng vẻ của nàng, hắn ném khăn vào chậu nước, lại là một trận triền miên nữa.

Cho đến khi nàng mệt mỏi cầu xin hắn, hắn gọi người đem một chậu nước nóng khác vào một lần nữa, lau người cho nàng mới cẩn thận chìm vào giấc ngủ.
Mười ngày liên tiếp, hoàng thượng đều ngủ ở Dực Khôn cung, nhưng mỗi đêm hắn khiến nàng rất mệt mỏi, cũng miễn thỉnh an hoàng hậu mỗi sáng.

Ban ngày Thanh Anh ngủ rất nhiều, người trong cung chính là nịnh cao đạp thấp, trong lúc nhất thời Dực Khôn cung được nâng lên trời, cho tới bây giờ chưa từng thấy qua hoàng thượng độc sủng một phi tần nào như vậy, cho dù là hoàng hậu, cũng chưa từng có..


Bình luận

Truyện đang đọc