NHƯ Ý TRUYỆN TRỌNG SINH VĂN CHI THANH ANH HOẰNG LỊCH


Sáng hôm sau, Như Ý thức dậy nhưng chưa mở mắt ra, sờ bên cạnh giường thấy không có người, kéo màn che chỉ thò đầu ra, thấy Lý Ngọc đang hầu hạ hoàng thượng thay y phục ở trước gương, thấy nàng thò đầu ra, Như Ý nhẹ nhàng kêu một tiếng: "Hoàng thượng..." Giờ phút này hoàng thượng cũng đã mặc đồ xong, nói với Lý Ngọc một câu: "Ngươi đi ra ngoài chờ trẫm đi."
Lý Ngọc đáp một tiếng "Vâng", liền ra khỏi tẩm điện, hoàng thượng đi đến bên cạnh Như Ý, nhéo mũi nàng một cái nói: "Đừng thức dậy, ngủ thêm một chút."
Nữ tử thẹn thùng gật đầu: "Được.

Hoàng thượng mau đi đi."
Hoàng thượng muốn xoay người đi ra ngoài, còn chưa đi được hai bước bị Như Ý kéo lại, hắn quay đầu lại nhìn nàng, người phía sau kéo hắn trở về bên người nói: "Phu quân, người hôn thần thiếp có được hay không?"
Nói xong liền cảm thấy xấu hổ chui vào trong chăn.

Hoàng thượng kéo màn che lên chỉ cúi xuống nửa người, lật chăn lên nhìn thấy bộ dáng của nàng, tiến lên hôn nàng, sau đó vuốt ve gương mặt nàng một lần nữa: "Mau ngủ đi, nương tử."

Như Ý giống như đã thực hiện được một tâm nguyện lớn, vui vẻ giống như một đứa trẻ, quay người che đầu, đưa lưng về phía hắn.

Hắn cảm thấy buồn cười nhìn nàng một cái, quay người đi lên triều.
Cũng không khác gì trước kia.

Như Ý đứng dậy một lát, Nhị Tâm hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu, đến Trường Xuân cung thỉnh an.

Lang Hoa cũng không phân phó chuyện gì, chỉ đơn giản dặn dò vài chuyện bình thường, liền kêu tất cả mọi người lui xuống.

Lúc mọi người đứng dậy hành lễ cáo lui, vòng tay của Như Ý rơi xuống đất, nàng không nhìn vòng tay kia, ngẩng đầu như không có việc gì nhìn Lang Hoa, nàng ta có vẻ bồn chồn bất an, trên mặt tràn đầy sợ hãi xấu hổ, cho đến khi nhìn thấy vòng tay kia rơi trên mặt đất cũng không lộ ra sơ hở gì, biểu hiện kinh ngạc cùng kinh hãi, một lúc sau mới khôi phục tinh thần, mặt không đỏ nữa, nhưng trong lòng lại cảm thấy bất an.
Như Ý vội vàng xin lỗi: "Nương nương, khóa trên vòng tay này bị lỏng, mong nương nương thứ tội."
Lang Hoa trả lời: "Không sao, chỉ là khóa bị lỏng thôi, Nhàn phi muội muội mau đứng lên.

Trở về tìm người sửa xong lại đeo là được."
"Tạ hoàng hậu nương nương." Như Ý nói xong, thoáng thấy Hi Nguyệt đang cúi xuống bên cạnh mình, sắc mặt cô ta cũng không có vẻ kỳ lạ gì, chỉ là vẻ mặt nhàn nhạt, cũng không khác so với ngày xưa.
Như Ý nhặt vòng tay lên, cùng những người khác cáo lui.

Lang Hoa cũng không thể bình tĩnh lại được, đợi sau khi các phi tần rời đi, nàng ta phân phó nô tài lui ra ngoài, chỉ có hai người nàng ta và Tố Luyện.

Tố Luyện nhìn ánh mắt bối rối của Lang Hoa, biết nàng ta đang lo lắng gì.
"Tố Luyện."
"Nương nương...."
Lang Hoa hoảng hốt đỡ lấy bàn tay của Tố Luyện: "Có phải Nhàn phi đã biết được đồ vật bên trong?"
"Có lẽ....!có lẽ là không cẩn thận làm rơi vòng tay, cho nên đồ vật bên trong rơi ra." Tố Luyện quan sát sắc mặt của Lang Hoa, cẩn thận trả lời.
"Vậy có phải hoàng thượng cũng biết hay không?" Lang Hoa quan tâm nhất chính là hoàng thượng có biết chuyện này hay không, Nhàn phi biết cũng không phải là chuyện quan trọng nhất, nếu cô ta nói cho hoàng thượng biết, vậy thì nàng ta...
Hoàng thượng rất sủng ái Nhàn phi, nếu cô ta thật sự nói chuyện này với hoàng thượng, nàng ta còn có thể có chút vị trí trong lòng hoàng thượng sao?
Khi Lang Hoa và Tố Luyện đang nói chuyện, bên ngoài có người đến báo: "Hoàng hậu nương nương, Phúc Già cô cô bên cạnh thái hậu đến nói, thái hậu mời người đến Từ Ninh cung."
"Bổn cung biết rồi, lập tức đi." Lang Hoa đáp một tiếng, quay đầu nhìn về phía Tố Luyện, trong giọng nói của nàng ta dường như sắp phát khóc, hoảng sợ hỏi: "Sao thái hậu lại đột nhiên gọi bổn cung đến? Có phải thái hậu đã biết gì không?"

Tố Luyện vỗ tay nàng ta: "Nương nương, người đừng hoảng sợ, có lẽ là không phải, người mau ổn định tinh thần, còn có nô tỳ...."
Lang Hoa liếc nhìn Tố Luyện một cái, đứng dậy đến Trường Xuân cung.
Như Ý và Nhị Tâm trở về Dực Khôn cung, Nhị Tâm bưng trà tới, mừng rỡ nói: "Nương nương, quả nhiên hoàng hậu rất hoảng sợ, người không chú ý đến, biểu tình của hoàng hậu...."
"Làm sao ta có thể không chú ý đến, nhưng mà người ngoài cũng chỉ cho rằng khóa trên vòng tay bị lỏng đi."
"Nương nương quả nhiên anh minh.

Nô tỳ thấy, thần sắc của Tuệ phi ngược lại không có gì kinh ngạc, xem ra hoàng thượng..." Nhị Tâm nở nụ cười, rót trà cho Như Ý.
"Cô ta năm lần bảy lượt đẩy ta vào chỗ chết, cũng phải để cô ta nếm trải cảm giác tương tự....!Nhị Tâm, đi gọi Giang Dữ Bân đến, gặp phải người khác hỏi liền nói là bắt mạch bình an.".


Bình luận

Truyện đang đọc