NHƯ Ý TRUYỆN TRỌNG SINH VĂN CHI THANH ANH HOẰNG LỊCH


Hải Lan ở lại Dực Khôn cung dùng bữa trưa với Như Ý, hai người cùng nhau nghiên cứu thêu thùa gần một buổi chiều.

Khi hoàng thượng đến Dực Khôn cung mặt trời đã lặn về phía tây.

Một tia sáng chiếu theo rèm cửa chiếu lên tơ lụa vàng bạc chói mắt trước mặt, Như Ý và Hải Lan cùng nhau giương mắt, cúi người hành lễ: "Thỉnh an hoàng thượng."
Hoàng thượng phất tay, bảo hai người đứng dậy, nhìn tơ lụa trên bàn cười nói: "Như Ý, trưa nay người của Hàm Phúc cung đến nói nàng phạt Tuệ phi quỳ gối hai canh giờ khiến nàng ta bị say nắng."
Như Ý không trốn tránh, nói: "Đúng vậy."
Hoàng thượng mở miệng lại muốn nói cái gì đó, Hải Lan nói tiếp: "Hoàng thượng, là Tuệ phi nói năng lỗ mãng, tỷ ấy khinh bỉ tủ tỷ cùng Vĩnh Giác, nói Vĩnh Giác Cảnh Ngọc chỉ là phúc thoáng qua rồi lại xen vào chính sự nói Ô Lạp Na Lạp thị không bằng Phú Sát thị cùng Cao thị tận tâm tận lực phá hỏng quy tắc nên tỷ tỷ mới trách phạt tỷ ấy."
Hoàng thượng đổi đề tài, liếc nhìn Hải Lan: "Sao hôm nay nàng có hứng thú đến Dực Khôn cung vậy? Mấy ngày nay trẫm thấy nàng đóng cửa không ra ngoài."
Sắt mặt Hải Lan nghiêm nghị, người cứng đờ lại: "Hồi hoàng thượng, thần thiếp cảm thấy buồn chán liền tới Dực Khôn cung làm bạn với tỷ tỷ, thuận tiện thăm Vĩnh Giác và Cảnh Ngọc."

Hải Lan nhìn thoáng qua mặt trời lặn về phía tây, nói với Như Ý một câu: "Tỷ tỷ, thời gian đã không còn sớm, nếu hoàng thượng đã đến, vậy muội muội cáo lui."
"Tỷ tiễn muội ra ngoài." Như Ý đi về phía trước hai bước: "Hoàng thượng ngồi xuống chờ một chút, thần thiếp ra ngoài tiễn Hải Lan, sẽ trở về ngay."
Khi Như Ý và Hải Lan ra khỏi chính điện, Dao Linh bưng chậu nước đi qua mỉm cười, nụ cười trên mặt Hải Lan cứng lại, cầm tay Như Ý đi tới cửa Dực Khôn cung, nói: "Tỷ tỷ, cung nữ kia là người mới đến phải không, hai ngày trước muội không thấy."
Như Ý nhìn về phía sau: "Đúng vậy, cô ta tên là Dao Linh, sáng nay Nội Vụ Phủ mới đưa đến."
Hải Lan nhìn xung quanh không có người, ghé vào tai Như Ý nói: "Tỷ tỷ, muội cảm thấy cô ta có gì đó không ổn."
Như Ý thấp giọng nói: "Muội cũng cảm thấy Như vậy? Hôm nay tỷ mới nói với Nhị Tâm chuyện này."
"Vừa rồi cô ta chỉ đi ngang qua vai muội, nhưng lại dừng ở trước mặt muội một chút, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, lại hoảng hốt cúi đầu đi về phía trước.

Tỷ tỷ nghĩ xem, chỉ là một tiểu cung nữ làm việc bình thường, trong ánh mắt cần gì có nhiều phòng bị như vậy?"
"Tần Lập nói cô ta gom bạc muốn đến một nơi tốt hơn, lúc này mới điều đến Dực Khôn cung.


Những cung nữ đang hầu hạ ở đây đều đã kiểm tra kỹ lưỡng, chỉ có cô ta là chưa điều tra, tỷ sẽ bảo mọi người chú ý."
Ánh chiều tà chiếu lên cây cách đó không xa, bóng cành cây vừa vặn chiếu lên bức tường đỏ đối diện cửa Dực Khôn cung, một mảnh bóng loang lổ, Hải Lan đỡ tay Như Ý bước ra ngưỡng cửa: "Còn có một chuyện, lúc này muội mới phát hiện ra, cung nữ này giống cung nữ trong cung của muội 80%, không biết là trùng hợp hay là nguyên nhân khác."
"Giống đến 80%? Khi tỷ đến Diên Hi cung không phát hiện ai giống cô ta."
Tỷ tỷ nên lưu ý nhiều một chút, hiện giờ Dực Khôn cung đang được thánh ân, Vĩnh Giác và Cảnh Ngọc đều ở đây, ngàn vạn lần tỷ tỷ không được để xảy ra sơ xuất."
"Tỷ hiểu rồi." Như Ý vỗ bàn tay Hải Lan: "Đúng rồi, hai ngày nay Vĩnh Kỳ có khỏe không?"
"Rất tốt, tỷ đừng lo lắng.

Chờ ngày mai muội đưa Vĩnh Kỳ đến gặp tỷ tỷ."
"Được." Như Ý dịu dàng cười: "Tỷ tiễn muội đến đây, trên đường trở về cẩn thận một chút."
"Muội biết rồi.

Tỷ đi vào đi." Như Ý và Hải Lan nói lời từ biệt, Như Ý nhìn bóng dáng Hải Lan đi xa, quay đầu đi vào trong tẩm điện..


Bình luận

Truyện đang đọc