NHỮNG NGÀY THÁNG YÊU THẦM

Đến Tô Châu, đón chúng tôi là một người đàn ông trung niên khoảng 30 tuổi, cũng không nói gì nhiều, mọi người đều hiểu rằng việc quan trọng nhất bây giờ là nhanh chóng sửa chữa xong thiết bị.

Tôi suy nghĩ một hồi rồi nói với mọi người: "Châu Dương! anh nhanh chóng đến nhà máy để sửa chữa cho xong thiết bị, Trương Nhuệ, anh cũng đi theo xem có gì giúp được không, tôi và Tiểu Thôi đến gặp người phụ trách liên quan."

"OK! có gì thì liên lạc bằng điện thoại!". Tôi quay sang bàn bạc với người đàn ông. Sau đó, anh ta đã dẫn Châu Dương và Trương Nhuệ đi khỏi. Tôi bảo Tiểu Thôi gọi điện cho người phụ trách. Nhìn sắc mặt anh ta, tôi biết chuyện này không dễ dàng giải quyết "Họ đang chờ chúng ta ờ phòng họp, kêu chúng ta lập tức sang bên đó." Tiểu Thôi nói "Nhưng nghe cách nói chuyện, giường như họ đang rất tức giận."

Tôi mỉm cười và an ủi anh ta: "Đừng quá lo lắng, đối phương nóng giận cũng là lẽ đương nhiên."

Khi đến văn phòng công ty đối phương, những người gặp chúng tôi với sắc mặt rất khó coi. Nói thật, đây cũng là lần đầu tiên tôi giải quyết vấn đề như vậy, cũng không biết phải giải quyết như thế nào, giờ đây chỉ biết tuỳ cơ ứng biến. Người phụ trách hạng mục họ Lưu, khi gặp chúng tôi vẫn còn chút khách sáo, miễn cưỡng cười đáp lễ. Nhưng lão tổng của họ tôi nhớ là họ Trịnh, người Đài Loan, tính khí nóng nảy, vừa gặp chúng tôi liền quát tháo:

"Các người vẫn còn mặt mũi đến gặp tôi hả? Ban đầu các anh nói sao? bảo đảm không gặp vấn đề về chất lượng, còn bây giờ thì sao? bây giờ thì các anh còn gì để nói nữa không?"

Tôi chỉ còn biết gật đầu tạ lỗi: "Trịnh tổng! xảy ra chuyện như vậy chúng tôi cũng không muốn...".

"Nhưng cuối cùng thì sao? thì cũng đã xảy ra đó thôi, bây giờ nói như vậy còn có ích gì nữa không?". Ông ta không cho tôi cơ hội giải thích, tôi chỉ biết gật đầu lần nữa:

"Trịnh tổng, lúc ở sân bay, sếp tôi đã dặn dò nhất định phải đem vấn đề giải thích rõ ràng với ông, và đặc biệt dặn dò chúng tôi, trách nhiệm do bên chúng tôi, chúng tôi sẽ gánh vác..."

"Trách nhiệm? các anh có gánh vác nỗi không? bây giờ anh đến nhà máy mà xem, nó loạn như thế nào? hàng hoá nên giao thì không thể giao đúng lúc, tổn thất này các anh có bồi thường nỗi không?"

Xem ra lần này quả thật rất nghiêm trọng: "Trịnh tổng! ông đừng quá lo lắng, giám đốc kỹ thuật của chúng tôi đã đến nhà máy rồi, sẽ nhanh chóng phục hồi lại sản xuất thôi..." Tiểu Thôi cũng gấp gáp chen vào giải thích:"Đúng vậy, Trịnh tổng, xảy ra chuyện như vậy chúng tôi cũng cảm thấy rất đáng tiếc, công ty chúng tôi tuy không phải công ty lớn, nhưng tôi nghĩ khi ông quyết định mua thiết bị cũng đã hiểu rõ đôi điều về công ty chúng tôi. Cùng trong ngành này, công ty chúng tôi được tín nhiệm nhất. Đối với vấn đề xảy ra lần này, Tôn tổng của chúng tôi cũng cảm thấy rất đáng tiếc, cố tình dặn dò chúng tôi phải nắm bắt rõ tổn thất của ông để cố gắng hết sức để bồi thường thiệt hại, phương diện này thì ông yên tâm!"

Sự việc rất căng thẳng, bây giờ chỉ có thể đem hết thành ý để ổn định tình hình. Quả nhiên, ông Đài Loan này nghe xong những lời nói của tôi, đã nuôi giận phần nào: "Về con người của Tôn tổng các anh thì tôi yên tâm, nhưng để xảy ra chuyện lớn như vậy, thật sự làm tôi rất thất vọng." Ông ta ngừng một lúc rồi nói tiếp: "Nhưng bây giờ vấn đề đã phát sinh, nên xử lí làm sao thì trên hợp đồng thể hiện rất rõ, các anh nên bàn bạc với giám đốc Lưu để xem giải quyết như thế nào, tôi còn việc phải giải quyết, tôi đi trước đây!"

Nói xong bèn quay sang nói với vị giám đốc Lưu: "Anh chiêu đãi các vị này cho tốt, vấn đề ăn ở công ty chúng ta chi trả hoàn toàn." Chúng tôi chưa kịp từ chối thì ông ta đã đi ra ngoài. Tiểu Thôi lôi vị giám đốc Lưu ngồi xuống rồi nói: "Anh Lưu à! thành thật xin lỗi anh, chúng tôi đã gây khó xử cho anh rồi!"

"Thôi, bỏ qua đi. Thật ra tôi cũng có một phần trách nhiệm, nếu trước đó tôi không hối thúc các anh xuất hàng gấp quá thì đã không xảy ra vấn đề hôm nay. Lúc nãy các anh đã nghe thấy rồi, Trịnh tổng xem ra không dễ dàng bỏ qua việc này đâu, các anh nên chuẩn bị tâm lý trước để đối phó."

Sau đó chúng tôi ngồi lại nói chuyện rất lâu, căn bản ông ta đang truy cứu việc dẫn đến ngưng sản xuất gây nên tổn thất. Căn cứ tình huống ông ta đã cung cấp, nếu tôi đoán không sai, trước khi thiết bị sặp sự cố, lô hàng cần xuất gấp hầu như sắp hoàn tất, chắc chắn họ có một phần hàng lưu kho tạm thời, tuyệt đối không cản trở việc giao hàng. Chẳng qua là do thiết bị của chúng tôi gặp vài lỗi kỹ thuật trong khâu đóng gói bao bì cuối cùng, nếu đóng gói bằng tay, trên căn bản có thể giải quyết được vấn đề.

Sau đó chúng tôi đã ăn cơm với giám đốc Lưu, sau khi giải quyết xong một số việc, đã đến 8 giờ rồi. Sau khi chia tay, tôi lập tức gọi Châu Dương. Châu Dương báo với tôi thiết bị cũng gần như sửa chữa xong, chỉ còn vài linh kiện điện tử, đã nhờ người bên đó đi tìm mua, sáng mai thiết bị có thể hoạt động lại bình thường, anh ta đang chờ chúng tôi ở khách sạn.

Tôi cũng yên tâm phần nào, quay về khách sạn, tôi phân tích tình huống với Châu Dương, Châu Dương cũng rất phấn khởi. Nhưng tôi không thấy hắn, hỏi Châu Dương, Châu Dương nói có lẽ hắn có việc gì đó, vẫn còn trong nhà máy chưa về, tôi suy nghĩ một lúc rồi nói: "Vất vã suốt ngày rồi, các anh nghỉ ngơi trước, tôi đi tìm anh ta."

Bình luận

Truyện đang đọc