NHỮNG NGÀY THÁNG YÊU THẦM

Hôm sau vào công ty, tôi chưa kịp ngồi xuống đã bị Vương hướng gọi sang bên đó. Lão ta đang ngồi đó và cũng không nhìn tôi: "Anh đóng cửa lại, tôi có chuyện muốn nói với anh!"

Tôi có chút do dự nhưng lại phải nghe theo lời lão mà đóng cửa lại. Ngồi trên sofa nhìn nét mặt không thần sắc của lão, tôi đang tự hỏi lão ta sẽ nói gì với tôi đây? Thật ra, đây là lần đầu tiên tôi gặp riêng lão từ khi bắt đầu vào công ty đến nay, nên ít ra tôi cũng cảm thấy không mấy tự nhiên. Tôi đã từng nói rằng, tôi rất nhạy cảm, ngay từ ngày đầu tiên mới bước vào công ty, tôi đã phát hiện ánh mắt của lão nhìn tôi có vẻ khác thường, lúc nào cũng lén lén lút lút và luôn thăm dò sau lưng tôi. Tôi nhớ có 1 lần công ty tổ chức họp mặt, không biết lão ta cố tình hay vô ý ngồi ngay bên cạnh tôi, bàn tay lão không biết vô ý hay cố tình đặt trên đùi tôi. Lúc đó tôi rất ngại và một lúc sau mới chấn tỉnh trở lại và nhìn lão với ánh mặt giận dữ, lão mới ngại ngùng rút bàn tay ma quái lại. Sau sự việc đó thì tôi lúc nào cũng né tránh lão, nhưng có tránh cũng không khỏi, và cũng không thể nào thoát khỏi ánh mắt quỹ quái của lão. Nhưng theo cảm nhận của tôi, bao nhiêu năm nay, lão vẫn không hề rũ bỏ sự quan tâm đến tôi.

Một lúc sau lão mới đóng hồ sơ lại và ngẩng đầu lên nhìn tôi với ánh mắt mang đầy ý đồ. Tôi suy nghĩ một lúc, không còn né tránh ánh mắt của lão, nhìn thẳng vào mặt lão ta và hỏi:

"Có gì thì anh cứ nói, tôi còn rất nhiều việc phải làm!"

Lão khẽ nhếch môi với nụ cưởi nham hiểm: "Cũng không có gì quan trọng, anh và Trương Nhuệ ký kết hợp đồng thành công tốt đẹp, phải chăng tôi nên chúc mừng các anh?"

"Vương tổng! tôi không hiểu tại sao anh lại thích đối đầu với Trương Nhuệ, tất cả đều vì công việc mà thôi, tôi không thích cách xử sự của anh!" Tôi mặc kệ lão ta suy nghĩ gì đi chăng nữa, vì Tôn tổng, vì Trương Nhuệ, vì nơi mà khi tôi lâm nạn đã dung nạp tôi, trên nguyên tắc thì tôi không thể dễ dàng thỏa hiệp với lão ta!

Lão hoàn toàn không đoái hoài đến câu hỏi của tôi mà còn hỏi ngược lại: "Tiểu Hải! Chúng ta là đồng nghiệp bấy lâu nay, sao chưa bao giờ thấy anh nhắc đến chuyện yêu thương trai gái?"

Tôi quả thật khó hiểu ý nghĩ của lão, không biết lão muốn ám chỉ điều gì, suy nghĩ một lúc, tôi nói: "Có lẽ chưa gặp người thích hợp. Tại sao bỗng nhiên hỏi tôi như vậy?"

"Không có gì! buột miệng hỏi vậy thôi!" Lão khẽ cười và tiếp lời: "Nếu như, một ngày nào đó, anh biết có một người thích anh, anh cảm thấy thế nào?"

Tôi không cần suy nghĩ và liền đáp lời: "Tôi nghĩ, nếu như tôi đã yêu ai, dù cho thế nào đi chăng nữa, tôi sẽ kiên trì đến cùng..."

Lão nhìn thẳng vào mặt tôi và nói: "Thực ra, tôi cũng như anh. Hơn thế nữa, có thể tôi càng mạnh liệt hơn anh, nêu tôi đã yêu một người nào đó, thì..." nụ cười trên mặt lão vụt tắt và nhìn tôi với ánh mắt sắt bén, lão nhấn mạnh từng từ một: "tôi! thậm. chí. sẽ. bất. chấp. thủ. đoạn..."

Tôi ngây người, không biết phải trả lời thế nào, thấy tôi vậy lão liền nói: "Thôi! không nói chuyện này nữa. Bây giờ hợp đồng đã ký rồi thì chắc chắn rất nhiều việc phải triển khai, anh đi làm việc đi!"

Tôi gật đầu chào lão và quay lưng bước đi. Vừa bước đến ngay cửa thì bị lão gọi lại: "Bữa nào rãnh thì ra ngoài uống vài ly nhé! chúng ta đồng nghiệp bao lâu nay, nên thường xuyên liên lạc để quan hệ tốt hơn, anh thấy đúng không?"

Tôi như bị choáng váng, chỉ còn biết gật đầu và nhanh chân bước ra khỏi căn phòng u ám này...

Trở về phòng làm việc, lưu Giai đang ngồi đó với bộ quần áo mới toanh và khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng, cặp mắt đánh màu hơi dịu càng nhìn càng thấy cô ta chửng chạc hơn...

"Tôi mặc bộ đồ này hợp không?" Cô ấy tỏ ra tò mò trước sự bất thần của tôi.

"Rất đẹp!" Tôi thật sự khen tặng tận đáy lòng.

Cô ta nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ: "Âu Tiểu Hải! hôm nay anh uống nhầm thuốc à? theo thông lệ thì anh đã chê bai tôi đủ điều rồi."

Tôi nhìn cô ấy với ánh mắt đầy vẻ dịu dàng: "Tôi xin lỗi! Lưu Giai..." Tôi không biết nên bày tỏ sự cảm kích và sự hối lỗi với cô ta.

"Biết rồi thì tốt! Anh nghĩ xem có phải nên mời tôi đi ăn không?" Cô ta lúc nào cũng vậy, lúc nào cũng thấu hiểu suy nghĩ trong lòng tôi, và nhẹ nhàng lách sang đề tài khác để không chạm vào vết thương lòng của tôi.

Giờ tan sở hôm đó, cô ta gọi tôi lại và đưa cho tôi 2 tấm vé: "Chị của Trương Nhuệ cho tôi 2 tấm vé này và bảo tôi đi xem với anh ta. Tôi nghĩ, anh và anh ấy cùng nhau đi xem tốt hơn!"

Lòng tôi mang đầy sự cảm kích nhìn cô ta, nếu như đem so sánh thì tôi quả là nhỏ nhoi. Mặc kệ ánh mắt của tôi, cô ta tiếp tục thu xếp đồ đạc và nói: "Xem như đây là lời chúc phúc của tôi, anh không cần nói thêm gì cả..."

Đúng vậy! Tôi còn có thể nói thêm điều gì bây giờ! Trên thế gian này, một số người tuy rằng không có duyên nợ mà đến với nhau, nhưng lại trở thành bạn tốt của nhau. Đối với tôi, có được sự ủng hộ và giúp đỡ của cô ta, hoặc giả, đây cũng là tình cảm xuất phát từ một người phụ nữ mà đáng được tôi trân trọng nhất.

Tối hôm đó, rạp chiếu phim rất đông đúc, phim đang được trình chiếu là phim "Kung Fu" của Châu Tinh Trì với những pha hài hước nhẹ nhàng. Đây là lần đầu tiên tôi và hắn cùng nhau ngồi trong rạp chiếu phim. Trong suốt gần 2 tiếng đồng hồ, chúng tôi có những trận cười ngất ngây gần như ngạt thở.

Bây giờ nhớ lại, tối hôm đó chúng tôi bên nhau vui vẻ biết bao, dường như không còn vật gì có thể ngăn cản nỗi tiếng cười của chúng tôi. Mặc dù chưa đến 2 tiếng đồng hồ nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy tôi như quên đi tất cả. Trong mắt tôi, chì còn 2 chúng tôi hiện diện, 2 bàn tay của tôi và hắn không biết từ khi nào đã tìm đến nhau.

Khi bộ phim kết thúc, mọi người nườm nượp ra về. Trên phố rất đông đúc, chúng tôi đi bên nhau trong dòng người tấp nập đang đi dạo. Thỉnh thoảng lại gặp những cô bé bán bông hồng đang bám theo...

"Mua giúp 1 bông đi anh!" cô bé đưa bông mời chào khách bộ hành, ánh mắt long lanh khiến người ta không thể nào từ chối.

Tôi mới phát hiện ánh mắt ấy mang đầy vẻ vô tư, một khi đã nhìn vào ai thì luôn bám theo người đó đến cùng, cho dù người ta né tránh đến đâu chăng nữa, những cô bé này vẫn rảo bước theo sau và ánh mắt ấy khiến người ta không thể nào từ chối.

"Anh ơi! mua 1 đóa đi!" lời mời gọi với nét mặt không hề lộ ra chút tình cảm, nó không phải van nài, và cũng không ép buộc, không cần sự bố thí, không cần người ta phải tội nghiệp. Ánh mắt ấy mang hàm ý muốn chuyển tải là hãy mua đóa hoa này, ngoài tiền bạc thì anh không mắc nợ thứ gì cả.

Đương nhiên mục tiêu của các cô bé này chính là các cặp tình nhân, còn 2 người đàn ông chúng tôi thì không phải mục tiêu của họ thậm chí không thèm liếc mắt đến.

Mỗi khi bước qua mặt một cô bé thì hắn lại do dự, nhưng lại không có cô bé nào mở miệng mời gọi chúng tôi, cho đến khi không còn cô bé nào trước mặt, hắn mới lôi tôi quay về. Lần này thì hắn chủ động đến trước mặt 1 cô bé, móc tiền ra và đổi lấy một đóa đưa vào tay tôi.

Tôi hết tức ngại ngùng nhìn cô bé ấy đang nhìn chúng tôi đầy vẻ ngạc nhiên, trong lòng lại cảm thấy chút ngọt ngào. Đây là cây bông hồng thứ 2 mà hắn tặng tôi. Con người hắn đôi khi tỏ ra rất ấu trĩ và tính trẻ con, nhưng đây lại là điểm khiến tôi ngây ngất!

Đi được một quãng thì hắn buông hơi thở dài, không biết lại muốn gì đây: "Em xem, anh mua tặng cho em nhiều quà như vậy, còn em, dường như chưa bao giờ mua gì cho anh, như vậy không được đấy nhé!"

Hắn nói cũng đúng, quả thật tôi chưa bao giờ mua cho hắn bất cứ thứ gì, nhưng đứng giữa dòng người đông đúc này thì biết mua gì cho hắn đây? Tôi liền cười to và ghé vào tai hắn:

"Bông này anh tặng cho em, ít ra bây giờ, nó là báu vật vô giá, em sẽ đem nó tặng cho anh vậy!"

Hắn liền đưa tay đón lấy với khuôn mặt mang nụ cười dịu dàng. Khoảnh khắc này, ánh mắt chúng tôi nhìn nhau chan chứa rất nhiều tình ý. Mọi người xung quanh không ngừng tiến bước về trước, tôi và hắn đang đứng giữa biển người với nụ cười hạnh phúc in trên mặt.

Khẽ lướt nhìn qua khóc khuất ven đường, tôi thấy có một người phụ nữ đang dắt một thằng bé, ánh mắt người phụ nữ đó lạnh như băng giá, mang theo sự hoang mang và tuyệt vọng...

Bình luận

Truyện đang đọc