NHỮNG NGÀY THÁNG YÊU THẦM

Cuộc họp sáng sớm vài ngày sau, rất nhiều ánh mắt thăm dò, nghi ngờ, kỳ thị thậm chí thương hại đổ dồn về phía tôi, hình ảnh này rất quen thuộc. Khoảnh khắc này tôi rất hoang mang, nghi ngờ bản thân phải chăng đang quay trở về quá khứ. Lúc ấy, trong giảng đường, phía trước là những ánh mắt sợ sệt né tránh, còn phía sau là những ánh mắt thăm dò mang đầy sự khinh bỉ tựa gai đâm.

Đến phòng làm việc, Lưu Giai nhìn tôi với ánh mắt đồng cảm: "Tiểu Hải! anh đừng buồn, chuyện này tôi cũng không biết do ai loan truyề, chỉ mới qua một đêm thôi mà trên dưới đều biết hết rồi. Thật ra, anh cũng đừng bận tâm, bây giờ người ta cũng không còn kỳ thị người đồng tính nữa. Anh xem, ít ra tôi chưa bao giờ xem thường anh. Có điều, chỉ là tôi không hiểu... rốt cuộc là ai đã tung tin này..."

Lưu Giai vẫn thao thao bất tuyệt để an ủi tôi, tôi bấn loạn tinh thần, đang rất hoang mang nên hoàn toàn nghe không rõ lời nói của cô ta. Ai đã tung tin này? Ngoại trừ lão cáo già ấy ra thì còn ai vào đây nữa? Tại sao? Tại sao mỗi lần dem lại thương đau cho tôi đều chính là đồng loại của tôi? Lần trước cũng vậy, lần này cũng không ngoại lệ. Tại sao ông trời lại bất công đến vậy. Tại sao ông trời lúc nào cũng muốn đùa cợt với tôi, đem bí mật của tôi phơi bày ra ánh sáng mặc cho người đời đàm tiếu và phỉ báng. Bỗng nhiên tôi nghĩ đến Trương Nhuệ, nếu như hắn cũng lâm vào tình trạng như tôi... trong đầu tôi bây giờ là một bãi chiến trường hỗn loạn, càng nghĩ sự sợ hãi càng dâng trào.

Tôi ngây người trên ghế, một lúc sau, tôi đẩy ghế một cái thật mạnh, mặc cho Lưu Giai đang há hốc mồm kinh ngạc, tôi một mạch xông thẳng vào phòng làm việc của Vương Hướng. "Rầm!" tiếng cửa đóng sầm lại, 2 tay tôi đập mạnh xuống bàn và nhìn thẳng vào cặp mắt của lão bằng ánh mắt hận thù, nhấn mạnh từng từ một:

"Chuyện, của, tôi, có, phải, do, anh, làm, không?"

Lão nhìn tôi không hề mang chút hối hận, và tôi cũng không tìm được chút nào sự áy náy, thậm chí, trong cái nhếch môi cười của lão tôi còn tìm thấy sự đắc ý trong đó.

"Anh đừng xúc động như vậy chứ! không phải tôi đã nói từ trước rồi sao? tôi sẽ dùng một số thủ đoạn quá khích, anh nên chuẩn bị tinh thần từ trước mới đúng..."

Tôi cứng họng, tức đến nỗi không nói nên lời, thật không ngờ trong giới này vẫn còn tồn tại hạng người như lão! Trong thâm tâm tôi nghĩ, đã là một người đồng tính thì nên phải có con tim nhạy cảm và bản tính lương thiện vốn có. Đối với đồng loại nên có sự đồng cảm và chân thành, tại sao lại có thể dùng thủ đoạn bỉ ổi thậm chí đê tiện để gây đau thương cho đồng loại của mình được chứ? hơn nữa, lại làm tổn thương một người đang dũng cảm trên đường tìm kiếm hạnh phúc của chính mình!

Phải thừa nhận rằng bấy lâu nay lão luôn ôm ấp sự mong chờ. Nhưng tôi thật sự không ngờ lão sẽ làm như vậy. Đối với những người như chúng ta, nhất cử nhất động đều rất thận trọng, điều đáng sợ nhất chính là bí mật của mình bị phơi bày trước bàn dân thiên hạ. Nhưng lão ta, chỉ vì đố kỵ, đã không màng đến cảm giác của tôi, công kích điểm yếu nhất của tôi.

Trong tôi như ngọn núi lửa đang bùng phát, nó như đang muốn phun trào ra:

"Ầm!" Tôi đấm thật mạnh vào bàn làm việc của lão: "Anh không sợ tôi cũng dùng phương pháp tương đồng để trả đũa anh sao?"

"Anh sẽ không làm như vậy, bởi vì tôi chưa làm như vậy với Trương Nhuệ. Hơn nữa, tôi làm như vậy, chỉ muốn anh và hắn nên giữ khoảng cách trước mặt tôi, tôi không thể chịu đựng nỗi khi thấy 2 anh vui vẻ hạnh phúc trước mặt tôi!"

"Đủ rồi! Vương Hướng, nếu như đã nói đến đây, tôi mong anh hãy nhớ rõ, chuyện này đã xảy ra với rôi, thì đã đành. Nếu sau này tôi còn nghe thấy có lời xì xầm gì sau lưng nữa thì anh hãy đợi đấy, hãy chuẩn bị nếm mùi đau khổ khi bị người khác chỉ trỏ sau lưng!" Nói xong tôi bước một mạch ra khỏi cửa.

Bước ra khỏi phòng lão ta, tôi vẫn chưa nguôi giận, nhất thời không tìm được chỗ nào để trút giận, vốn dĩ tôi định tìm Châu Dương trò chuyện, nhưng nghĩ lại thấy hoàn cảnh hiện giờ của mình, cho nên muốn giữ chút khoảng cách với anh ta. Khoảnh khắc này, tôi lại trở lại trạng thái cô đơn vô vọng, cuộc sống vốn dĩ là như vậy, trải qua một lần đau khổ vẫn chưa đủ, nó còn biến tướng thành nhiều kiểu khiến tôi phải nếm mùi lần nữa!

Nhìn dãy hành lang vắng vẻ dài thườn thượt, tôi mới thật sự cảm nhận được sự tuyệt vọng sâu sắc. Thì ra, đấu tranh gian khổ đến vậy. Tôi bỗng nhiên cảm thấy hoàn toàn thất vọng, đối với tất cả, công việc cũng mất đi ý nghĩa, tôi rất muốn rời khỏi công ty. Đột nhiên tôi nghe thấy có tiếng gọi:

"Tiểu Hải..."

Vừa quay lại thì thấy Châu Dương, tôi gượng cười: "Anh gọi tôi làm gì? lúc này anh nên tránh xa tôi càng xa càng tốt..."

"Đừng nói vậy! Tiểu Hải, tôi xem anh như người bạn thân nhất, anh biết điều đó mà..." Câu nói của anh ta thật sự khiến tôi ấm lòng: "Hm... nên nói sao mới phải, hay là mình tìm chỗ nào đó để nói chuyện?"

Anh ta lôi tôi xuống một công viên nhỏ gần tòa nhà, chúng tôi ngồi hút thuốc trên băng ghế dài.

Tôi cười nói: "Cảm giác này rất quen thuộc, chẳng qua lần này có thêm một người bạn như anh bên cạnh an ủi tôi trong giây phút này. Trong những lúc như vậy tôi thật sự muốn có người nào đó bên cạnh!"

"Hm... Hồi còn học đại học, sự việc cũng xảy ra như vậy, chỉ vì một người tên Lý Bân mà cả trường đều biết chuyện tôi thích con trai. Lúc đó tôi rất thất vọng, dường như không còn một tia hy vọng nào cả. Nhưng... cũng sẽ ổn thôi..." Tôi nhã một vòng khói: "Ít ra đã trải qua một lần rồi, với tôi, cũng có thể xem như đã có kinh nghiệm và biết phải đối mặt như thế nào..."

Vỗ vai tôi, anh ta cười nói: "Tôi biết! Anh vốn rất kiên cường, đây là điểm tôi đặc biệt tán thưởng ở anh!" Sau đó, anh ta tiếp lời: "Chuyện này rốt cuộc là do làm?"

Tôi ngây người, nhìn vẻ mặt tỏ ra đăm chiêu của anh ta, tôi bèn cười nói: "Tôi cũng không biết! mặc kệ, nếu như đã xảy ra rồi thì chuyện đó không còn quan trọng nữa. Hơn nữa, không phải tôi chưa từng trải qua chuyện như vậy, anh yên tâm, tôi sẽ thản nhiên đối mặt!"

Thật sự không để tâm đến ư? tôi đang trong tâm trạng bất an nhưng vẫn một mực che giấu anh ta sự thật. Anh ta thận trọng hỏi tôi:

"Tiểu Hải! anh... anh có dự định sẽ thay đổi công việc không?"

Tôi cười đáp lời: "Châu Dương! lần trước tôi đã lựa chọn chạy trốn, ngay cả học vị tôi cũng đành buông xuôi, cho đến nay tôi vẫn còn cảm thấy hối hận, tôi tuyệt đối không thể chưa đánh mà đã chịu bại trận được! Công ty này tôi cống hiến không ít, tuyệt đối không thể nào bỏ đi như vậy được. Lần này tôi phải cho mọi người thấy rằng, đúng là tôi thích đàn ông, ngoài điểm đó ra tôi có gì khác với họ. Ít ra trên phương diện công việc, tôi cũng như họ, thậm chí còn xuất sắc hơn họ. Hơn nữa, Châu Dương, tôi còn Trương Nhuệ, tôi thích được đi làm chung với anh ta, điều này anh hiểu mà!" Tôi nói với giọng kiên quyết và đầy tự tin.

"Anh biết như vậy là tốt rồi, tôi không còn phải lo lắng nhiều nữa!"

Châu Dương thở phào nhẹ nhõm. Đúng vậy! tôi nghĩ, tôi hiện tại và trong quá khứ rõ ràng đã khác nhau. Tôi trong quá khứ quá yếu đuối, quá cô đơn vô vọng. Nhưng hiện tại, đã trải qua nhiều phong ba bão táp, tôi như được tiếp thêm sức mạnh. Hơn nữa, hiện tại tôi vẫn còn người yêu như Trương Nhuệ, vẫn còn người bạn tốt Châu Dương và Lưu Giai âm thầm ủng hộ. Phải chăng, có được những thứ này, tôi có thể thật sự thản nhiên đối mặt với ánh mắt tò mò của đồng nghiệp?

Bình luận

Truyện đang đọc