NHỮNG NGÀY THÁNG YÊU THẦM

Mặc dù tôi đã quyết tâm đối mặt với tất cả, nhưng khi trở lại công ty, trong một khoảng cách gần nào đó, tất cả bí mất của tôi tựa như hoàn toàn phơi bày ra trước những ánh mắt tò mò, tôi thử thản nhiên để đối mặt, nhưng lại phát hiện sự thản nhiên của mình rất khó đổi lại sự bao dung của họ. May là vẫn còn Lưu Giai và Châu Dương luôn bên cạnh an ủi và động viên, thêm vào đó là công việc mấy hôm nay rất nhiều, mỗi ngày tôi phải chú tâm để giải quyết, tuy nhiên mệt mỏi thật nhưng tôi lại cảm thấy thoải mái vì không còn thời gian rãnh rỗi để suy nghĩ vu vơ. Nhiều lúc bận bĩu không phải là điều không tốt, nhờ nó mà tôi có thể tránh khỏi ánh mắt ẩn chứa nhiều hàm ý đặc thù của mọi người xung quanh!

Thật ra con người rất dễ thay đổi, chỉ mấy ngày sau, sự việc dường như đã lắng đọng, mọi người không còn bàn tán xôn xao nữa. Nhưng tôi vẫn cảm giác được rất nhiều chuyện đã không còn như trước nữa, dường như tôi nhận được càng nhiều sự quan tâm hơn, một số người lại xa lạ hẳn, khi nói về công việc bỗng nhiên lại đổi giọng ấp a ấp úng. Tôi không thể không thừa nhận mọi người đều tỏ ra rất thận trọng khi tiếp xúc với tôi. Hơn thế nữa, bệnh AIDS bây giờ là đề tài nóng bỏng nhất trong công ty, mọi người bàn luận nó một cách sôi nổi và công khai bất cứ lúc nào. Phòng nhân sự cũng đột nhiên thông báo sẽ chuẩn bị sắp xếp lịch cho mọi người kiểm tra sức khỏe. Trước những hành động buồn cười như vậy, Lưu Giai và Châu Dương càng động viên tôi nhiều hơn. Vì không để họ lo lắng nên tôi giả vờ như không thèm quan tâm đến:

"Chỉ là kiểm tra sức khỏe thôi mà, càng tốt chứ sao, không cần tốn tiền ra ngoài!"

Sau giờ làm việc, vừa bước ra khỏi công ty, tôi như thấy nhẹ nhỏm hẳn. Thì ra nơi tôi làm việc suốt 3 năm trời, đối với tôi, bây giờ nó đã trở thành nơi tù túng, khiến tôi thật sự cảm thấy ngạt thở...

Về đến nhà, vừa mở cửa ra, Trương Nhuệ xuất hiện ngay trước mặt tôi: "Anh... Anh về lúc nào vậy?"

"Ha ha... Em không vui à?"

Sự xuất hiện của hắn trong lúc này, đối với tôi tựa như trên sa mạc mênh mông đột nhiên phát hiện một vùng đất xanh tươi: "Sao em không vui được chứ? anh đúng là thằng ngốc!"

Hắn ôm trầm lấy tôi, lưỡi hắn bắt đầu tìm đến tai tôi, tôi nhắm nghiền mắt, trong đầu tôi đang phảng phất thấy mình đang bay bỗng trên một vùng đất xanh mơn mởn, ánh nắng mặt trời tựa như những giọt sương đang bám đầy từng sinh linh cố chấp, tiếng nhạc du dương êm dịu phảng phất đang thoang thoảng đâu đây, rồi lại cuốn trôi theo làn gió. Tôi mặc cho đôi tay mình đang cảm giác sự tồn tại của hắn. Đúng vậy! Cơ thể hắn thật sự trơn láng và mang thoang thoảng mùi cỏ dại bên mũi tôi.

Tôi tưởng tượng mình đang nhảy múa, đang bay bỗng lèo lái những tiết tấu nhịp nhàng với hắn. Tôi dường như hoàn toàn không cảm thấy bất kì sức ép nào cả, và cũng không còn gì có thể ràng buộc cảm giác của tôi, tôi cứ tự do mà nhún nhảy, xoay chuyển hết mình theo phương hướng hắn hoạch định sẵn, tôi như đang điên cuồng để đạt được đỉnh cao sung sướng...

Giây phút cao trào đã đến, tôi từ từ mở mắt, hắn đang đè trên người tôi, đầu tóc rối bời, đang nhìn tôi với ánh mắt rực lửa, khuôn mặt tựa như đang biến dạng, sắc thái hoang dã ấy khiến tôi không thể nào kiềm chế, và những cú va chạm kịch liệt khiến tôi như đang bay bỗng trên thiên đường. Cảm giác sung sướng lại bùng phát trong sự hoang mang, tình dục quả thật là liều thuốc thần kỳ, nó có thể dẫn dắt linh hồn vè thể xác đến đỉnh cao không thể ngờ trước, sau đó lại lại rơi xuống vực sâu thăm thẳm, đưa con người quay trở lại thế giới hiện thực hư vô và vô vọng...

"Hôm nay em muốn ăn gì? Anh nấu cho em ăn..." Bước ra từ phòng tắm, hắn đến trước đầu giường và nói với tôi đang nằm dài trên giường toàn thân rả rời.

Hôm nay là ngày gì? Tôi đang nghi ngờ, đột nhiên hắn trở về từ Đông Bắc, hơn nữa, ngày thường có đánh chết hắn cũng không chịu xuống bếp, sao hôm nay bỗng nhiên lại thay đổi. Hắn nhìn tôi và áp sát cơ thể lạnh tanh vào người tôi:

"Anh trốn về! trưa mai phải đi nữa rồi..."

"Anh sao vậy? không bị gì chứ?" Tôi vẫn nhìn hắn với ánh mắt hoài nghi.

"Em nghĩ đi đâu vậy? Anh cũng không biết tại sao, mấy ngày nay lúc nào cũng nhớ đến em, dường như cảm thấy thiếu vắng thứ gì đó. Lúc này cũng không có công việc gì quan trọng, anh dàn xếp xong rồi trốn về đây với em. Em nghĩ xem, có phải anh rất vĩ đại không?" Cặp mắt nhỏ xíu đang chớp chớp mang theo nụ cười dịu dàng nhìn tôi, cảm giác lúc này của tôi rất kỳ kạ, đặc biệt rất hạnh phúc. Những cực hình mà tôi phải chịu đựng trong suốt mấy ngày qua đã thông qua sức mạnh thần bí nào đó truyền tải đến hắn, phải chăng như vậy hắn mới đột nhiên xuất hiện?

Quả thật hắn vào bếp và loay hoay việc bếp núc, trước khi tôi về hắn đã chuẩn bị mua sẵn thức ăn. Tôi bước ra từ phòng tắm cảm thấy rất hạnh phúc khi thấy bộ dạng loay hoay của hắn trong bếp. Thật ra hắn làm thức ăn rất ngon, nhưng do sống chung với tôi, hắn thích được tôi hầu hạ hơn, hay là đây mới chính là giây phút hạnh phúc nhất của hắn? Khoảnh khắc này, chúng tôi đột nhiên đổi vai cho nhau, chúng tôi đều cảm thấy chút gì đó mới mẻ. Tôi vào bếp giúp hắn, thỉnh thoảng đưa cái chén, đưa hành, tỏi... Hôm nay hắn nấu canh dưa leo hột vịt bách thảo, mặc dù đơn giản nhưng ăn rất ngon. Khi tôi nếm thử và khen, hắn nở nụ cười kiêu ngạo, khi chúng tôi hoàn thành xong bữa ăn tối, nhà bếp như một bãi chiến trường, nồi canh tràn đầy ra bếp gas, hắn liền hốt hoảng la lên:

"Chết rồi! hư rồi! hư rồi!" Tôi không thể nào nhịn cười được.

Ăn tối xong, tôi ngồi xem TV trên sofa, hắn gối đầu lên đùi tôi, lúc thì xem TV, lúc thì quay sang nhìn tôi, tôi liền hỏi: "Rốt cuộc anh xem cái nào? Xem TV hay nhìn em?"

Hắn nhếch môi: "Em có gì đâu mà nhìn? xem TV có nhiều trai đẹp hơn!" nói xong liền quay sang xem TV, tôi thật sự hết cách. Một lúc sau, hắn lại quay sang nhìn tôi và nói: "Vẫn thích nhìn em hơn, em đẹp hơn họ nhiều..."

Tôi lấy tay che mắt hắn lại: "Bây giờ em không thích cho anh nhìn nữa!"

Hắn giằng co đẩy tay tôi ra: "Anh thích xem đó, em làm gì được anh?"

Tôi chỉ còn biết cười, nhân lúc hắn không để ý, khẽ cúi người xuống hôn hắn...

Bình luận

Truyện đang đọc