NHỮNG NGÀY THÁNG YÊU THẦM

Ngày hôm sau là cuối tuần, ở nhà một mình cảm thấy rất vô vị, suy nghĩ một lúc rồi rũ Châu Dương đi work out, sau đó đi sauna, chúng tôi vừa chơi cờ vừa hàn huyên trong phòng sauna.

"Gần đây tình hình công ty xem ra không được tốt lắm!" Anh ta nói: "Bên Lão Vương dường như xảy ra mâu thuẫn rất lớn với phòng sale 2!"

"Có làm chuyện gì quá đáng không?"

"Sao lại không? Anh biết không, chuyện lần trước xuất hàng sai tôi nghi ngờ là do lão Vương nhún tay vào!"

"Có bằng chứng gì không?" Tôi nhớ lại chuyện lần xuýt xuất nhầm thiết bị cho khách hàng, ngay tại lúc đó tôi đã nghi ngờ rồi, chỉ vì chuyến hàng cần xuất gấp nên đã không điều tra rõ ngọn ngành.

"Không! tôi nghi ngờ có người đã nhún tay vào hóa đơn xuất hàng, nhưng vẫn chưa tìm thấy chứng cứ gì!"

"Chuyện này Sếp biết không?"

"Tôi không nói với sếp, tôi nghĩ có lẽ sếp hiểu rất rõ, nhưng vẫn không thể làm gì với lão cáo già ấy!"

Tôi biết rất rõ tình hình trước mắt của công ty, lão Vương ấy rất có thế lực, hơn nữa hắn lại là con cáo già lắm mưu mô, tất cả mọi bộ phần đều đã nhún tay vào, nếu lão ấy đang tính toán mưu mô gì tiếp theo chắc chắn sẽ gây tổn thất rất lớn cho công ty.

"Về phía Trương Nhuệ thì sao? Gần đây công việc của anh ta tốt chứ?" tôi có chút lo lắng, dù gì thì phòng sale 2 vẫn còn đang được duy trì, lão ấy nhất định sẽ âm thầm bàn mưu tính kế thôi.

"Còn có thể làm sao nữa? Danh sách khách hàng và các đối tác marketing đều nằm trong tay lão già đó, Trương Nhuệ có thể duy trì đến giờ phút này cũng là xuất sắc lắm rồi!"

Tôi nghĩ cũng đúng, xem ra việc này phải tìm cách giài quyết thôi. Tôi đang suy tính, nếu thay đổi danh sách điện thoại của đài truyền hình và đối tác Marketing trên mạng, chắc chắn lão cáo già đó sẽ chỉa mũi dùi sang tôi.

Tôi bèn nhớ đến những cuộc triễn lãm đầu năm tới, tôi có quen một số người, và có thể nhờ họ giúp đỡ tìm giải pháp, để phòng sale 2 tham dự triển lãm nhiều hơn, có lẽ như vậy sẽ dễ dàng hơn hiện tại chỉ biết nhờ vào điện thoại chủ động liên hệ khách hàng. Tôi bày tỏ suy nghĩ của mình, Châu Dương cũng đã tán thành.

"Nhưng anh cũng đừng nên làm rầm rộ quá, tôi sợ lão Vương sẽ chĩa mũi dùi sang bên anh!" anh ta cũng có chút lo lắng.

"Tôi có gì phải sợ chứ! Anh yên tâm đi, các buổi triển lãm này lúc trước tôi có sắp xếp cho phòng sale 1 tham dự, nhưng họ có vẻ không hứng thú lắm, báo với tôi là không cử được đại diện đi tham dự. Nếu đã như vậy thì tôi sẽ sắp xếp phòng sale 2 đi tham dự cũng không có gì gọi là quá đáng!"

Anh ta nhìn tôi nói: "Lần này trở về, tôi có cảm giác anh đã thay đổi nhiều so với lúc trước!"

Tôi cười nói: "Vậy anh thử nói xem tôi có gì thay đổi?"

"Nên nói sao đây? Tôi có cảm giác anh tích cực hơn trước, tự tin hơn trước nhiều!"

Tôi nhìn anh ta cười, ngay cả chính bản thân tôi cũng cảm thấy mình thay đổi hẳn sau chuyến đi này. Đối mặt với sự việc cũng tính toán theo hướng tích cực hơn và lâu dài hơn trước, tôi nghĩ có lẽ là do Trương Nhuệ chăng!

"Đúng rồi, Tiểu Hải! Còn nhớ những gì tôi đã nói với anh khi ở Tô Châu không?"

Châu Dương dùng ánh mắt mang đầy sự quan tâm nhìn tôi, quen biết anh ta suốt bao nhiêu năm nay, trong lòng tôi hiểu rất rõ anh ta luôn xem tôi như một người bạn, một người em trai. Còn nhớ lúc tôi mới vào công ty, tôi không tốt nghiệp chuyên ngành, không quen thuộc với sản phẩm máy móc thiết bị của công ty, có rất nhiều từ ngữ về kỹ thuật máy móc tôi không biết, lúc đó tuy anh ta rất bận rộn nhưng vẫn cố gắng sắp xếp thời gian để giải thích cặn kẽ cho tôi. Con người của anh ta rất nhiệt tình, có lẽ do sống ở nước ngoài trong thời gian dài chăng! Tôi biết anh ta hoàn toàn không có ác cảm với Gay, tôi suy nghĩ một lúc, cảm thấy không có gì đáng để giấu giếm anh ta.

"Châu Dương! tôi biết anh đang nghi ngờ điều gì, tôi có thể cho anh biết những gì anh đang hoài nghi đều là sự thật!" tôi thành thật nói với anh ta.

"Tôi đã đoán ra ngay từ đầu rồi, thật ra là ngay đầu năm nay, tôi đến nhà anh tìm anh, lúc lên cầu thang thì thấy anh đang tay trong tay đứng ngoài cửa với Lưu Khải, tôi nghĩ anh đang tìm chìa khóa để mở cửa, tôi sợ anh sẽ cảm thấy ngại khi gặp tôi, nên tôi đã đi về!"

Tôi thót tim, anh ta đã biết sớm như vậy sao? nhưng do sợ tôi khó xử nên đã làm ra vẻ không biết chuyện gì cả, không nói chuyện này với bất kỳ ai, trong lòng tôi rất cảm kích anh ta đã giữ kín bí mật này cho tôi. Tôi nhìn anh ta, đôi mắt bắt đầu đỏ hoe: "Cám ơn anh! Cám ơn anh đã thông cảm cho tôi..."

"Được rồi! chuyện này cũng không phải chuyện gì lớn lao. Tôi thì không quan tâm lắm đến chuyện của anh, chỉ cần chúng ta vẫn là bạn tốt, vẫn là đồng nghiệp tốt là được rồi. Điều đáng nói là tôi khôn g muốn chuyện gì anh cũng giấu tôi, gặp chuyện gì không vui anh có thể tìm tôi để nói chuyện, uống vài ly, đừng giữ khư khư trong lòng nhé!"

Tôi gật đầu: "Vậy đương nhiên là do tôi thanh toán rồi, đúng không? Ha ha..."

Anh ta nghiêm túc nói: "Chuyện của Lưu Khải đã giải quyết ổn thỏa chưa?"

"Xong rồi! tất cả đã kết thúc rồi!" tôi cười nói.

"Xem ra chuyến đi Tô Châu đã có tác dụng rồi!" Anh ta nói.

Nhắc đến Tô Châu tôi lại nhớ đến những gì đã xảy ra, nhớ đến cái chết của Tiểu Huy, cũng nhớ đến ánh mắt ảm đạm của Jack, nhớ đến câu chuyện của Bang Khánh, nhớ đến buổi gặp nhau với Trương Nhuệ trên đường phố Tô Châu, nhớ đến đêm sinh nhật ngọt ngào và hạnh phúc! Những cảnh này từng màn từng màn thấp thoáng hiện thị trong đầu tôi.

Đột nhiên tôi rất muốn gặp Trương Nhuệ, muốn biết hiện giờ hắn đang làm gì, muốn thấy hắn để cảm nhận được sự tồn tại của hắn...

Bình luận

Truyện đang đọc