NHỮNG NGÀY THÁNG YÊU THẦM

Đã 3 ngày trôi qua Lý Na không về nhà, Tiểu Huy cũng vậy. Tôi nhớ hình như ngày thứ 2 Lý Na mất tích anh ta có về ngủ tối hôm đó, trong cơn mê ngủ tôi cũng không nói gì với anh ta. Anh ta đột nhiên về nhà vào buổi chiều ngày thứ tư.

"Tiểu Hải! Tôi chưa có dịp dẫn anh đi chơi đây đó, hôm nay trời đẹp, tôi dẫn anh ra ngoài, anh thấy sao?"

"Sao vậy? hôm nay không đi làm à?"

"Không đi nữa, hôm nay phải đến nơi nào đó chơi cho thoải mái một bữa!" Anh ta thản nhiên đáp.

"Vậy anh chuẩn bị dẫn tôi đi đâu?"

"Đến Tô Châu tất nhiên phải đi tham quan Thủy Hang rồi!"

Trước đã từng nghe Thủy Hang của Giang Nam tuyệt đẹp, linh tú (từ đồng nghĩa của phúc túc, sung mãn), tôi vốn dĩ rất muốn đi nhưng vẫn chưa tìm được ai đi cùng, đi một mình thì vô nghĩa quá. Bây giờ anh ta từ nguyện dẫn tôi đi, chắc chắn là phải đi cho biết rồi!

Cũng như Bắc Kinh thì có Hồ Đồng, Thượng Hải có Lý Nông, đến với Tô châu, có lẽ tinh túy của thành phố cổ này đều toạ lạc tại con phố nhỏ có vẻ tầm thường này. Tôi còn nhớ lúc nhỏ đã từng học một bài thơ Đường cùa Đỗ Tuấn Hạc:

"Quân đáo Cô Tô kiến, nhân gia tận trẫm hà, cổ cung hàn địa thiểu, Thủy Hang tiểu kiểu đa"

(gặp nhau tại Tô Châu, tận hưởng với non sông, thành cổ đất hoang hiếm, Thủy Hang cầu nhỏ nhiều.)

Có thể tưởng tượng nếu được sống ở một nơi phong cảnh sông nước hữu tình như vậy thật là một điều may mắn. Có lẽ có liên quan đến cá tình của tôi chăng! tôi vốn thích sông nước từ nhỏ. Ở Bắc Kinh thì lại không được như vậy, những con sông, con suối và dòng chảy đều bị cuộc sống đô thị hoá làm ô nhiễm trầm trọng, nhìn vào ngay cả thiện cảm cũng không có, nói chi là linh tính!

Lúc này, bước chân vào con phố nhỏ này của Tô Châu, cảm nhận sự yên tĩnh này, đó là sự tĩnh lặng thẩm thấu tận xương tuỷ. So với Bắc Kinh, Tô Châu đích thực thiếu đi khí chất hào nhoáng của một thành phố tấp nập. Thêm vào đó là tầng tầng lớp lớp của vẻ đẹp tĩnh mịch, những tảng đá rêu phong lan toả ra mùi thanh khiết của lớp rêu phủ, 2 bên là bức tường Phong Hoả cao cao. Còn có những dãy nhà cổ kính, "xóm vắng sâu thăm thẳm", tất cả những gì xuất hiện trước mắt đều khiến tôi động lòng không ngừng.

"Tô Châu đúng là nơi rất lý tưởng, anh xem kìa, nếu được ở trong những ngôi nhà đó thì hay biết mấy, muốn đi đâu đó chỉ cần bước lên chiếc thuyền nhỏ, việc mua bán trao đổi chỉ cần đứng vẫy vẫy tay với khách vãng lai thế là xong."

Tôi thử tưởng tượng mình đang sống trong môi trường như vậy, ngồi đọc sách trước sông nước tĩnh mịch phẳng lặng, nghe những bài hát mình yêu thích, thật sự lý thú không gì bằng!

"Biết ngay là anh sẽ thích, anh biết không, khi tôi 10 tuổi thì ba mẹ đã dẫn tôi từ Singapore đến đây. Vừa đặt chân đến đây là tôi thích ngay môi trường sống ở đây rồi. Sau đó, ba mẹ tôi muốn tôi trở về Singapore học đại học, tôi thật sự không muốn rời xa nơi này!"

"Ah! thì ra anh là người Singapore, tôi còn tưởng anh là người dân bản xứ Tô Châu chứ!"

"Ha ha... ai nói tôi không phải người Tô Châu? ngay cả nhạc cụ truyền thống của Tô Châu tôi còn biết chơi mà!"

"Tại sao anh lại thích học chơi loại nhạc cụ đó nhỉ?" Thật ra mà nói, tôi vẫn có cảm giác buồn cười khi thấy một người đàn ông ôm "cây đàn tam huyền".

"Ba tôi chỉ muốn tôi học để giải trí thôi, tại vì ông sống ở đây cũng khá lâu, và rất thích loại nhạc cụ này, nên đã mời thầy về dạy cho tôi. Không ngờ trong khi học tôi lại ngày càng thích thú. Sau khi tốt nghiệp trung học, dù gì thì cũng không biết nên học gì nên đã bạo dạn thi vào nhạc viện Tô Châu học chơi nhạc cụ truyền thống này!"

"Ba me anh đồng ý sao?"

"Ha ha... không đồng ý thì làm gì được? tôi vốn là con út trong nhà, 2 người anh đã phụ ba tôi gánh vác sự nghiệp, thêm tôi vào đó cũng không thật sự cần thiết lắm, tôi chỉ cần kiên trì một chút là ok thôi!"

"Hèn chi anh sống rất phóng khoáng, thì ra có một gia đình hào phóng như vậy!"

Anh ta cười nói: "Sao? ngưỡng mộ tôi à?"

"Ngưỡng mộ thì không, nhưng có một người cha giàu có thì không hẳn là không tốt!"

Khi đi qua một cây cầu nhỏ, chúng tôi liền dừng bước đứng lại trên cầu, nhìn phong cảnh xung quanh, những dãy nhà dân ven sông, cây cối xanh mơn mởn. Các cô gái Tô Châu ở Thủy Hang qua lại tấp nập, thỉnh thoảng lại thoảng qua tai tiếng Ngô Nông êm dịu, tiếng nói uyển chuyển êm dịu. Tối hôm đó chúng tôi lại đi dạo ven sông Hộ Thành gần nhà.

Chúng tôi và một vài du khách cùng ngồi trên một chiếc thuyền. Tôi và Tiểu Huy đều không muốn ngồi bên trong khoang nên đã ra phía sau của chiếc thuyền hóng gió, thưởng thức cảnh đẹp ven 2 bên sông. Thỉnh thoảng lại gặp con thuyền chạy ngược lại, làm nước cuồn cuồn văng bọt tung toé lên mặt, nước mang chút hơi lạnh khiến người ta cảm thấy thật mát dịu, nhìn những ánh đèn phản chiếu xuống mặt nước, tôi và anh ta mỗi người suy nghĩ chuyện của riêng mình, không ai nói gì cả!

Khi đối mặt với vắng lặng lại khiến con người dễ dàng chìm vào dĩ vãng, nhìn vào bóng mình in trên mặt nước, cảm giác cô đơn vu vơ lại ập đến. Tôi nhớ đến cảnh hôm gặp Trương Nhuệ trên đường phố Tô Châu, cũng là Tô Châu, cũng là cảnh sắc tĩnh mịch tuyệt diệu ấy, nhưng lại không có hắn bên cạnh, cảm giác lại khác rất xa. Nhưng hiện tại, tuy có Tiểu Huy bên cạnh nhưng tôi lại cảm thấy rất trống vắng, nghe tiếng nhạc từ trong khoang tàu vọng ra, tôi lại nhớ đến Lý Na, do đó quay sang hỏi Tiểu Huy:

"Đúng rồi, Tiểu Huy, mấy ngày nay Lý Na đi đâu vậy?"

"Cô ta bỏ đi rồi..."

Tôi vừa quay sang nhìn anh ta, bất chợt làm tôi vô cùng kinh ngạc, không biết từ khi nào anh ta đã nước mắt đầm đìa.

Rất lâu sau đó, tôi và Lý Na cũng ngồi tại nơi này, cũng phong cảnh này, tôi đã thuật lại tình cảnh của Tiểu Huy lúc này cho cô ta nghe. Hình ảnh của anh ta, tựa như một đứa trẻ chưa bao giờ rời xa cha mẹ, người bạn của tôi Tiểu Huy yếu đuối mong manh tựa những cánh hoa bị cuốn trôi theo gió. Tôi nhớ Lý Na nhận xét bằng giọng nói thản nhiên:

"Tiểu Huy vốn dĩ rất yếu đuối, chính tôi đã làm tổn thương anh ta!"

Lúc đó tôi ngoại trừ bị nước mắt của anh ta lay động, hơn thế nữa là sự nghi vấn: "Chuyện gì vậy? Chuyện gì xảy ra với anh vậy?"

"E rằng cô ấy sẽ không bao giờ quay về nữa!" giường như anh ta đang thì thầm.

"Ai... ai sẽ không quay về? Lý Na à?" Tôi gặng hỏi, anh ta gật đầu, nhất thời tôi cũng cảm thấy đau lòng thay anh ta, cảm giác mất đi người yêu quý nhất tôi là người hiểu rõ hơn ai hết, đúng là đau khổ tột cùng, chúng tôi trầm lặng một lúc, tôi hỏi:

"Anh bắt đầu thích cô ta từ khi nào?"

"Đã 3 năm rồi, có lẽ là 4 năm mới đúng, tôi không nhớ rõ lắm. Tô Châu này rất nhiều cô gái mặc sườn xám ôm đàn Tì Bà, không ai không xinh đẹp cả, đó là sự thật, họ đều rất đẹp. Nhưng tôi lại có rung cảm đặc biệt với cô ta, ngay từ cái nhìn đầu tiên tôi đã thích cô ấy rồi!" anh ta ngập ngừng, gượng cười rồi tiếp tục: "Có phải là không thể tưởng tượng nổi không? Có phải tôi ngốc lắm không?"

Tôi không trả lời, nhưng hỏi ngược trở lại anh ta: "Sau đó là do cô ấy nói cô ta là lesbian hay do anh tự phát hiện?"

"Có gì khác biệt sao?" anh ta nói: "Ngay từ đầu cô ấy đã không thích tôi, và cũng không muốn yêu tôi, cho dù tôi đối xử tốt với cô ta như thế nào đi chăng nữa thì kết quả vẫn không thay đổi!"

"Cho nên anh tự dày vò chính bản thân mình bằng cách một mình chạy đến Bắc Kinh tìm anh Ba, còn tự cho mình là Gay à?"

Anh ta lại cười, nụ cười khiến người khác đau lòng: "Thật ra tôi làm như vậy nhằm mục đích chỉ muốn chọc tức cô ta thôi, từ nhỏ đến lớn tôi chưa bao giờ phạm sai lầm nào cả, không ngờ mối tình đầu lại gặp thất bại!"

"Thôi! bỏ qua đi, nếu 2 người thật sự có duyên thì sớm muộn gì cũng sẽ ở bên nhau thôi!"

Anh ta lắc đầu: "E là không có cơ hội đó rồi, lần này cô ta bỏ đi không một lời từ biệt, xem ra cô ta quyết định không cho tôi bất ký cơ hội nào rồi!"

Tôi suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nếu đã như vậy thì hãy quên cô ta đi, anh còn trẻ, sau này còn có cơ hội gặp nhiều cô gái khác!"

"Quên à?" anh ta lại lắc đầu: "Đâu phải chuyện dễ dàng. Yêu một người tưởng chừng như không cần phải phí công tốn sức, nhưng nếu muốn quên một người đã từng yêu thì e rằng phải mất cả cuộc đời!"

Tôi lặng người đi. Đúng vậy! Yêu một người tưởng chừng như không cần phải phí công tốn sức, nhưng muốn quên một người thì rất khó, rất khó... Tôi lại hồi tưởng đến Lưu Khải mà tôi đã từng yêu, và Trương Nhuệ người hiện tại tôi đang ngày nhớ đêm mong, muốn quên đi một trong hai người này, thật sự là rất khó, rất khó!

Ngồi trên đuôi thuyền, tôi nhìn lên bờ, nhìn lên dòng người tấp nập trên cầu, hồi tưởng lại quá khứ phức tạp rối rắm của mình, nghĩ đến tương lai mập mờ của bản thân, nghĩ đến bạn bè xung quanh, nghĩ đến những người thân trong gia đình. Cảm giác tất cả dường như đều bị gió cuốn lại thành những cánh sen trên hồ, hoàn toàn chới với và không có nguồn sinh lực nào. Nhìn kỹ lại thì dường ngư mặt hồ đang phẳng lặng trở lại, không còn thấy gì nữa, chỉ có 2 chiếc bóng cô đơn hiu quạnh in trên mặt nước cạnh những hình ảnh phản chiếu của các bóng đèn, thấp thoáng thấp thoáng phảng phất như không tìm được nơi nương tựa!

Bình luận

Truyện đang đọc