NHỮNG NGÀY THÁNG YÊU THẦM

Cứ như vậy mà tôi và hắn đã bắt đầu sống chung một nhà. Được sống bên cạnh người mình yêu cho dù thỉnh thoải có đôi co vài ba câu nhưng vẫn cảm thấy rất hạnh phúc. Cho dù phải nhường nhịn hắn nhưng tất cả đều bắt nguồn từ sự cam tâm tình nguyện. Thật ra nói như vậy không phải nói rằng sống chung với hắn khiến tôi chịu nhiều tủi nhục đắng cay, tuy rằng hắn không thích nấu cơm, rửa chén và càng không thích dọn dẹp nhà cửa, nhưng hắn vẫn có một số ưu điểm thật dễ thương. Có lúc hắn cứ như một đứa con nít nhưng trước mặt tôi lại cố chứng tỏ cho tôi thấy sự trưởng thành của hắn, những lúc như vậy tôi lại thấy hắn rất dễ thương. Hơn nữa, ưu điểm nổi trội của hắn chính là vào những lúc tôi gặp chuyện không vui hắn liền cảm nhận được và tìm đủ mọi cách và làm đủ trò để tôi vui trở lại.

Hắn là đứa trẻ dồi dào sinh lực, lúc ở nhà không thì không thích nhàn rỗi, và cũng nói rất nhiều, tôi cũng không biết hắn lấy đâu ra nhiều chuyện để nói như vậy. Những chuyện bé như hạt đậu vậy mà hắn cũng đem ra bàn luận với tôi suốt cả ngày. Chỉ cần không phải lúc đi ngủ, cho dù làm bất cứ việc gì cũng lôi tôi theo ở bên cạnh. Ngay cả đi restroom hắn tôi cũng phải đứng bên ngoài nói chuyện với hắn. Buổi tối thì thức rất khuya nhưng mỗi buổi sáng đều lôi tôi dậy rất sớm. Mỗi buổi sáng như vậy tôi và hắn đều vì chuyện dậy sớm mà cãi nhau nhiều lần, và thời gian cãi nhau thì càng ngày càng dài ra, mà hắn cài đặt đồng hồ báo thức cũng càng ngày càng sớm. Tôi thì viện ra rất nhiều lí do kỳ quái để tiếp tục ngủ nướng. Nhưng cho dù tôi viện lí do nào đi chăng nữa hắn vẫn tìm ra rất nhiều cách để đối phó với tôi. Điều kỳ lạ chính là sau mỗi lần chúng tôi cãi nhau hay xảy ra xung đột thì tình cảm lại ngày càng sâu đậm hơn.

Hắn không hề có chút ý tưởng lãng mạn, không biết cố tình tạo ra những tình huống bất ngờ, thậm chí hắn còn rất tôn thờ "chủ nghĩa đàn ông". Thỉnh thoảng không nói tiếng nào mà lại nổi giận đùng đùng. Lúc đầu tôi cũng không quen với tính cách này của hắn, mỗi lần như vậy tôi lại đôi co và cương lại hắn. Thỉnh thoảng cũng không tránh khỏi việc động tay động chân. Dù cho mâu thuẫn quyết liệt đến mức nào đi chăng nữa, chúng tôi vẫn không ai buột miệng nói ra nửa lời quá đáng.

Có một lần chúng tôi cãi nhau rất quyết liệt, tôi thì lê cái bắp chân bị thương đi khập khiểng vào công ty, còn hắn thì vác cái môi bị tôi cắn sứt một đường rất sâu đi làm. Đối mặt với những thắc mắc của đồng nghiệp, ai nấy đều tự viện lí do để biện minh cho vết thương của mình, nhưng khi đối mặt nhau thì nhìn nhau cười lén lút. Cứ như vậy, không lâu sau, tôi đã nghĩ ra cách để đối phó. Khi hắn nổi cơn tam bành thì tôi không thèm đếm xỉa đến hắn, không cãi lại và cũng không động chân tay, không được bao lâu chắc chắn hắn sẽ chịu không nổi, làm bất cứ việc gì đều không có hứng thú và cố tìm cách để cầu hoà và xin lỗi tôi. Lúc đó tôi chỉ nhỏ nhẹ hỏi lại hắn lần sau còn nổi giận bất thường nữa không, hắn lập tức đảm bảo tuyệt đối không như vậy nữa. Nhưng không lâu sau lại tái diện tình trạng này nữa. Mặc dù trải qua quá trình như vậy, nhưng tình yêu của tôi dành cho hắn không hề giảm sút tí nào. Nhưng sự áy náy tự trách của hắn đối với tôi ngày càng tăng, ngược lại lại khiến quan hệ của chúng tôi ngày càng khắn khít với nhau.

Còn Lưu Giai thì vẫn như vậy, lúc nào cũng nhắc đến hắn trước mặt tôi, tôi cũng bắt đầu làm quen với việc dùng thái độ thản nhiên để đối mặt với cô ta. Trong lòng lại cảm thấy rất có lỗi với cô ta, nhưng đồng thời cũng rất đố kỵ với cô ta. Tôi không hề yêu cầu bất cứ thứ gì nơi Trương Nhuệ, thậm chí cũng hiếm khi nhắc đến chuyện của hắn với Lưu Giai. Đôi khi hắn cũng chủ động nói với tôi về vấn đề này, nhưng tôi lại đánh trống lãng rồi nhanh chóng chuyển qua đề tài khác. Trải qua chuyện của Lưu Khải, thật ra tôi cũng đã nghỉ thông suốt rất nhiều chuyện, chuyện gì đến rồi sẽ đến. Hơn nữa, dù gì thì cũng chưa đến bước đường cùng, phải không? Tôi cũng không muốn chuyện của hắn và Lưu Giai làm cản trở cuộc sống hạnh phúc bên nhau của tôi và hắn.

Thật ra thì tôi cũng rất ích kỷ, từ trong lời nói của hắn tôi dần dần hiểu được phần nào tính tình của chị hắn. Tôi nghỉ, có Lưu Giai bên cạnh làm bức bình phong, chị hắn sẽ không còn thỉnh thoảng hối thúc hắn nữa, dù gì thì lúc đó hắn cũng chỉ mới 21 tuổi, không như lúc tôi quen Lưu Khải, lúc đó anh đã 28 tuổi rồi, áp lực về vấn đề lập gia đình cũng rất lớn. Hiện giờ, chị hắn chỉ cần biết bên cạnh hắn có một cô bạn gái, như vậy đối với chị ta cũng đã mãn nguyện lắm rồi. Cho nên tôi chưa bao giờ đề nghị hắn và Lưu Giai chia tay nhau. Còn hắn thì vẫn cứ cố gắng duy trì mối quan hệ mập mờ với Lưu Giai. Còn Lưu Giai, gần đây tôi thấy cô ta dường như có tâm sự, tuy rằng lúc nào cũng huyên thuyên trước mặt tôi về chuyện lúc có lúc không của cô ta với hắn. Như vậy càng khiến tôi hiểu rõ quan hệ giữa 2 người chẳng khác nào chỉ là mối quan hệ nam nữ bình thường đang bồi hồi giữa 2 đồng nghiệp với nhau. Nhưng dường như cô ta có chuyện gì đang giấu giếm tôi, đôi khi lại lén lút quan sát tôi, thỉnh thoảng còn hỏi nhiều câu hỏi rất ngớ ngẩn. Đại loại như hỏi tôi gần đây có liên lạc với cô gái đó không, vâng vâng và vâng vâng... Còn tôi thì cũng xem như đây chỉ là sự hiếu kỳ của cô ta.

Về chuyện của công ty thì sếp thật sự đã trao toàn quyền cho Vương Hướng. Tuy rằng tôi và lão ấy có chút khoảng cách, nhưng cũng chưa bao giờ xảy ra mâu thuẫn đáng tiếc với lão ta. Ngay cả Trương Nhuệ trong khoảng thời gian này công việc cũng rất suôn sẻ, lúc nào cũng bận bịu với việc phải giành lấy hợp đồng cung cấp thiết bị cho bên Thẩm Quyến. Mọi chuyện diễn ra rất êm xuôi, thoáng chốc đã gần đến Tết năm 2004 rồi, mọi người đều bận bịu với việc chuẩn bị nghỉ Tết. Tôi và hắn cũng rất phấn khởi, cùng nhau lập ra kế hoạch vui chơi trong những ngày nghỉ Tết sắp đến

Bình luận

Truyện đang đọc