NỊCH TỬU



Liên Quyết để vali của Trần Ninh Tuyết vào cốp xe, sau khi Trần Ninh Tuyết tạm biệt bạn, theo thói quen vòng qua đuôi xe đi đến ghế phụ lái, lúc mở cửa xe mới sửng sốt.
Cô cùng Khang Đồng ngồi ở ghế phụ lái nhìn nhau mấy giây, ngay khi Khang Đồng đang do dự có cần phải xuống xe nhường vị trí ghế phụ lái lại hay không, Trần Ninh Tuyết đột nhiên phản ứng lại: "Bé là Đồng Đồng đúng không? Ai nha chị suýt chút nữa là quên mất, trước đây ba em gửi hình em qua cho chị, tại sao mà người thật lại không giống trong ảnh một chút nào a."
Khang Đồng không biết Liên Quyết đã gửi hình của mình cho cô vào lúc nào, cũng không biết bức ảnh gửi qua là được chụp khi nào, nửa ngày cũng không trả lời được, nó tay chân luống cuống mà cầm hộp pizza, sợ hãi nhìn cô, nhỏ giọng kêu lên: "Cô Tiểu Tuyết."
Liên Quyết đóng cốp xe lại rồi đi tới, trả lời thay Khang Đồng: "Mập hơn một chút so với lúc đó, trước đây có hơi thiếu dinh dưỡng."
Khang Đồng thuận theo Liên Quyết mà gật đầu: "Cháu lên cân."
Trần Ninh Tuyết thân mật nhéo nhéo cái má hơi béo của đứa trẻ: "Không mập, bây giờ vừa vặn."
Vốn dĩ Liên Quyết định đưa Trần Ninh Tuyết về nhà trước, Trần Ninh Tuyết lại không vui: "Có phải người phụ nữ đó vẫn còn đang ở trong nhà em không a?"
Liên Quyết nhìn cô thông qua kính chiếu hậu một cái, Trần Ninh Tuyết ngồi ở ghế sau nhíu mày nghịch điện thoại, chỉ còn thiếu bước dán hai chữ khó chịu lên trên trán.
Kỳ thật tính tình của Trần Ninh Tuyết từ nhỏ cũng không tệ, không hướng nội cũng không sợ người lạ, gặp ai cũng vui cười đón tiếp, không một ai trong trưởng bối và họ hàng gặp mà lại không khen một câu rộng lượng hiểu chuyện.
Nhưng cái sự hăng hái này không duy trì được bao lâu, bắt đầu từ khi Trần Trữ Liên cưới về một người mẹ nhỏ cho cô vào 5 năm trước, thời kỳ phản nghịch của cô mới bắt đầu xuất hiện.

Nhưng cuộc phản nghịch này tới quá trễ, dẫn đến mấy hành động tùy hứng không đủ thuần thục, cương quyết tự làm mình tức giận rồi đi toàn bộ Đại Tây Dương, đến sau này nếu có thể không quay về thì sẽ không quay về.
Có thể nói là người đầu tiên trợ lực cho chí khí của người khác mà dập tắt uy phong của chính mình.
Liên Quyết không muốn dính liếu đến chuyện của họ, "ừ" một tiếng, không nhiều lời.
Trần Ninh Tuyết nghe tiếng thì ngước mắt lên từ điện thoại, hiếm khi cay nghiệt mà nói: "Lão đầu vẫn còn chưa rời bỏ bà ta sao? Tình yêu đủ lâu dài a."
Khang Đồng không hiểu vì sao cô nhỏ mới tới lại có địch ý lớn như vậy với người dì xinh đẹp kia.

Nó ngược lại là rất thích người dì kia, cười lên rất dịu dàng, còn để nó sờ chó con của bà.
Nhưng khi người lớn nói chuyện nó không dám xen vào, chỉ dám đảo con mắt phản bác ở trong lòng.
Xe tiến vào nội thành, Liên Quyết bảo tài xế đợi ở đường cao tốc đón Khang Đồng đi, tự mình lái xe chở Trần Ninh Tuyết đi ăn cơm trưa.
"Ăn cơm Trung đi, em ăn cơm Tây nhiều đến muốn nôn rồi." Trần Ninh Tuyết đề nghị.
Đã qua giờ cơm, người dùng cơm ở nhà hàng lác đác không có mấy, Trần Ninh Tuyết đã quá lâu không nghe người ta nói tiếng Trung như thế này, không muốn ngồi ở chỗ ảm đạm, tìm vị trí gần cửa sổ ở sảnh lầu hai ngồi xuống cùng Liên Quyết.

"Anh, vậy mà anh lại thật sự nuôi một đứa trẻ."
Trên mặt Trần Ninh Tuyết lộ ra một ít biểu cảm không thể tưởng tượng nổi: "Lúc trước khi anh nói với em, em còn tưởng rằng anh đang nói đùa."
Liên Quyết đưa menu cho nhân viên phục vụ, ánh mắt không mặn không nhạt lướt qua: "Anh đã nói đùa với em khi nào."
Trần Ninh Tuyết mơ hồ đọc ra sự bất mãn trong nét mặt của hắn, biết điều mà không hỏi nữa, sửa lời nói: "Anh chưa nói với ba chuyện em trở về đúng không?"
"Vẫn chưa." Liên Quyết uống một ngụm nước chanh: "Tự em nói đi."
Trần Ninh Tuyết hơi bĩu môi, mở một bộ đồ ăn: "Thật ra em không muốn về nhà, mới không có nói với ba.

Này, em có thể không ở trong nhà hay không a? Em vừa nghĩ tới việc phải nhìn mặt bà ấy một ngày ba bữa, em chỉ sợ ngay cả cơm cũng ăn không vô."
Trần Ninh Tuyết nói đến đây, nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Liên Quyết: "A, anh, em nhớ có phải là anh còn có một căn nhà ở vùng ngoại thành hay không a? Hay là em dứt khoát đến chỗ anh ở là được rồi."
Vẻ mặt của Liên Quyết bất động, nhàn nhạt nói: "Chỗ ấy của anh không tiện."
Trần Ninh Tuyết vốn chỉ là nghiện miệng, dù sao về cũng đã về rồi, tất nhiên vẫn phải ở trong nhà, nhưng khi nghe hắn nói như vậy, đột nhiên không kìm được hiếu kì mà hỏi hắn tiếp: "A? Vì sao lại không tiện?
"Có người bạn đang ở."
Liên Quyết nói xong, vẻ mặt của Trần Ninh Tuyết khẽ thay đổi, cô ngồi thẳng eo, ánh mắt hơi mang theo thăm dò: "Bạn gái à?"
Giọng điệu của Liên Quyết bình tĩnh, nhanh chóng phủ nhận: "Không phải."
Lúc này vẻ mặt của Trần Ninh Tuyết mới thoáng thả lỏng, sau đó lại trông như không chuyện gì mà vén tóc ra phía sau, nhẹ nhàng cười nói: "Sao anh còn không chịu quen bạn gái a?"
Liên Quyết giúp cô thêm chút nước vào ly nước ở trước mặt thuận miệng nói: "Công việc bận rộn."
Trần Ninh Tuyết nghiêng mắt nhìn hắn, nhịn không được mà trêu đùa: "Em thấy anh bận rộn đến sắp phải đi tu luôn rồi."
-
Lúc Thẩm Đình Vị tỉnh lại sắc trời đã tối xuống.
Trong thuốc làm dịu chứng lo âu có lẽ là chứa các thành phần an giấc, một giấc ngủ này của cậu rất sâu, không có nằm mơ.
Căn nhà quá lớn, bên tai quá an tĩnh, Thẩm Đình Vị mở to mắt, cùng với màn đêm đang dần dần đến gần mà tầm nhìn trở nên ảm đạm, chỉ có tiếng chuông nhỏ khi kim của đồng hồ treo tường chuyển động có tiết tấu ở trong một hoàn cảnh tĩnh mịch kíƈɦ ŧɦíƈɦ thần kinh của Thẩm Đình Vị.
Tình trạng tim đập nhanh trước khi ngủ đã giảm bớt, thay vào đó là sự lạc lõng ùn ùn kéo đến mà lại không thể tìm thấy nguyên do.
Thẩm Đình Vị duy trì tư thế tỉnh ngủ, nghiêng người sang một bên trong góc ghế sofa không hề nhúc nhích, mở to mắt như là mắc phải chứng hysteria một lát.

Cảm giác cô độc mãnh liệt cùng với ánh trăng trắng nhạt tràn vào từ bên ngoài cửa sổ đè lên trên người cậu, cậu chợt phát hiện hóa ra thì tỉnh táo còn khó chịu đựng hơn so với phát tình.
Nửa ngày mới nhận ra là đói.
Cậu ngồi dậy, lần mò tìm đèn trong phòng khách.
Ánh đèn ở trên đỉnh đầu đột nhiên sáng như ban ngày, ánh sáng trắng bệch làm đau đôi mắt không được thoải mái, cậu đứng nguyên tại chỗ nhắm mắt lại một lúc, đợi tia sáng xuyên qua mí mắt dần dần trở nên nhu hòa, mới mở mắt ra lần nữa.
Bên trong tủ lạnh side by side chất đầy nguyên liệu nấu ăn tươi mới.

Cậu nhìn thấy nhãn giá đắt đỏ trên hộp riêng, do dự nửa ngày, chỉ lấy ra một bình nước khoáng lạnh cùng một gói bánh sủi cảo đông lạnh tiện lợi.
Ăn xong bữa tối đơn giản, cậu cẩn thận rửa sạch những đồ vật đã dùng, nguyên xi mà trở về vị trí ban đầu, đợi ở trong phòng khách đến nửa đêm, không thấy có người nào trở về, cuối cùng nhịn không được mới quay trở lại căn phòng khách ở lầu một để ngủ.

Vốn dĩ cậu cho rằng rất nhanh mình sẽ có thể gặp lại Liên Quyết, thực tế lại không như những gì cậu muốn, hiển nhiên nơi này không phải là nơi ở thường ngày của Liên Quyết.
Trong mấy ngày kế tiếp, Thẩm Đình Vị đều không thể gặp lại bất cứ người nào, thế là cậu phải lên kế hoạch cho những dự định tiếp theo của mình một lần nữa.

Trợ lý của Liên Quyết tới vào sáng sớm ngày thứ tư, Thẩm Đình Vị nghe được âm thanh phát ra từ phòng khách, dường như người đàn ông đang kiểm tra đồ ăn bị thiếu ở trong tủ lạnh.

Người đàn ông đóng tủ lạnh, ánh mắt lại quét qua phòng bếp không nhuốm bụi trần, mặt lộ vẻ nghi hoặc mà nhìn về phía Thẩm Đình Vị: "Mấy ngày nay cậu ăn cái gì?"
Thẩm Đình Vị chỉ về ngăn đông lạnh ở tầng dưới của tủ lạnh, thành thật trả lời: "Bánh sủi cảo và chè trôi nước."
Trợ lý hơi kinh ngạc: "Cậu không biết nấu ăn?"
Thẩm Đình Vị không trả lời.
Nấu ăn ở nhà người khác là mang theo một cảm giác tội lỗi, cậu không có thói quen ngủ lại ở nhà người khác trong một thời gian dài, nhất là khi một mình ở trong một căn nhà trống trải nhiều ngày như vậy -- Cho dù chủ nhân không ở, cậu vẫn cảm thấy gò bó.
Trợ lý thấy cậu chậm chạp không nói, chắc là đã hiểu lầm điều gì đó, móc ra một tấm danh thiếp từ trong túi đặt trên kệ bếp: "Sau này nếu như Thẩm tiên sinh có chuyện gì thì có thể gọi cho tôi.

Lát nữa tôi sẽ gọi dì tới."

Thẩm Đình Vị cầm lấy tấm danh thiếp kia, phía trên chỉ có một cái tên cùng một dãy số, không có chức danh, cũng không có tên công ty.
Cậu nghĩ vị Lâm Sâm tiên sinh này có lẽ là trợ ký riêng của Liên Quyết, dù sao mấy lần gặp mặt đều là thời gian làm việc, Liên Quyết cũng không mang hắn theo bên người.
Cuộc đối thoại ngắn ngủi kết thúc, Lâm Sâm nói mình còn bận việc khác, trước khi đi hỏi thăm Thẩm Đình Vị còn cần cái gì khác hay không.
Thẩm Đình Vị suy nghĩ một lát, nói, tôi muốn gọi điện thoại với Liên tiên sinh.
Lâm Sâm từ chối đến không để lại lối thoát: "Hiện tại Liên tổng đang ở nước ngoài, bên kia đang là ban đêm, Thẩm tiên sinh có chuyện gì thì có thể nói với tôi trước."
Thẩm Đình Vị gật đầu, không chấp nhất với việc nói chuyện với Liên Quyết, mà là nhìn Lâm Sâm, chậm rãi mở miệng: "Xin hỏi tôi có thể rời đi không?"
"Nếu có thể, có thể nhờ anh giúp tôi xử lý CMND không?" Thẩm Đình Vị nói.
Lâm Sâm không thể tự tiện đưa ra quyết định thay cho Liên Quyết, cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho Liên Quyết.
Dự án ở nước ngoài được tiến hành thuận lợi một cách bất ngờ, Liên Quyết là người đại diện hợp pháp của công ty tất nhiên cần phải tự mình tới ký hợp đồng.
Khi bữa tiệc ăn mừng gần kết thúc thì nhận được cuộc gọi từ quốc nội, hắn đang đứng một mình ở ban công phòng khách trên lầu hai hút thuốc, cánh cửa thủy tinh ở phía sau ngăn cách tiếng ồn ào náo động của tiệc rượu ăn uống linh đình.
Một nửa khuôn mặt của hắn được che đậy trong màn đêm, giữa những ngón tay lóe lên tia lửa màu cam, kết nối điện thoại, màn hình điện thoại di động hất lên mặt hắn một mảng ánh sáng trắng lạnh lẽo.
Liên Quyết trống rỗng liếc nhìn ngọn đèn ảm đạm trên thuyền chài trên mặt biển nơi xa, hỏi: "Chuyện gì?"
Lâm Sâm ở đầu bên kia điện thoại không nhanh không chậm mà nói lại thỉnh cầu của Thẩm Đình Vị cho hắn, một hồi lâu cũng không nhận được phản hồi, Lâm Sâm cũng không thúc giục, điện thoại vẫn luôn duy trì trạng thái yên tĩnh kết nối.
Sau một hồi, trong miệng Liên Quyết chầm chậm phun ra một làn khói, bị gió biển mang theo mùi tanh mặn thổi về lại mặt, ánh mắt bị làn khói trắng mờ tạm thời che đậy, hắn hơi nheo mắt lại, nghiền tàn thuốc sắp cháy hết ở trong tay xuống cái gạt tàn thuốc ở cạnh tay.
"Làm theo những gì cậu ta nói đi."
Cúp điện thoại, Liên Quyết dựa vào ban công hóng gió một lát, một lần nữa buộc lại cà vạt đã bị kéo lỏng, cầm lên ly Champagne dài nhỏ rồi trở lại tiệc rượu.
Phó giám đốc bộ phận pháp chế của công ty đi ký hợp đồng cùng Liên Quyết đang thay hắn nói chuyện với những người khác, nhìn thấy hắn đi tới, thở phào một hơi, sau khi chào hỏi với người ta thì nhanh chóng bước tới, thấp giọng nói với hắn: "Liên tổng, Chu tổng của tập đoàn Thụy Khang vừa rồi đã đến tìm ngài."
Liên Quyết nhẹ nhàng lắc lư cái ly đế cao, rượu hơi vàng và trong suốt ở trong ly dưới ánh đèn chứa đựng ánh sáng lấp lánh ánh vàng vỡ vụn, ánh mắt của hắn không có mục đích mà quét qua hội trường: "Người đâu?"
"Mới vừa rồi còn ở đây......" Phó giám đốc bộ phận pháp chế quay đầu nhìn xung quanh một vòng, không đợi y tìm được người, sau lưng đã có một giọng nói kéo dài vang lên, giọng điệu thân thuộc giống như là đã quen biết với Liên Quyết nhiều năm.
"Liên lão đệ!" Người đàn ông trung niên trong bộ âu phục và giày da mang theo một cô gái nhàn nhã sải bước đi tới chỗ hắn, người còn chưa đi đến trước mặt, Champagne đã được nâng lên với hắn trước: "Ôi chao, đã sớm nghe nói Liên tổng tuổi trẻ tài cao, hôm nay gặp mặt, quả nhiên là danh bất hư truyền a."
Mùi nước hoa nồng nặc trên người cô gái đi tới khiến Liên Quyết cảm thấy khó chịu nhíu mày, hắn nhẹ lùi về phía sau một bước, lãnh đạm nhưng không hề mất lễ phép mà khẽ gật đầu: "Chu tổng."
Áo khoác của bộ âu phục khó khăn lắm mới che được phần bụng phình ra của người đàn ông, ông nâng ly Champagne lên chạm ly với Liên Quyết, lúc cười lên đuôi mắt hiện ra một cái rãnh sâu hoắm: "Chúc mừng a Liên tổng, mới đến đã có được một đơn đặt hàng lớn như vậy."
"Đã được nhượng bộ."
Liên Quyết nhấp một ngụm rượu, tiện tay đưa ly cho phó giám đốc bộ phận pháp chế ở phía sau.
Đều là những nhân tinh* đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm, người đàn ông lập tức nhìn ra đây là không có ý định uống tiếp nữa, ý cười ở trên mặt cũng không giảm, cũng đưa ly rượu cho cô gái ở bên cạnh.
*人精 - chỉ người có đầu óc, biết tính toán, thông minh lanh lợi về việc đời, không dễ lừa, không bao giờ chịu thiệt.
"Lời này của ngài đã coi trọng tôi rồi.


Không phải là công ty của chúng tôi mới vừa niêm yết sao, có cơ hội sẽ phái người tới học tập một chút để có thêm kiến thức, trong ngành ai lại không biết tập đoàn Phong Quyết của ngài a, làm sao nà chúng tôi dám so sánh." Người đàn ông vươn tay vỗ lên bả vai của Liên Quyết hai lần, nửa thật nửa giả mà cười giỡn nói: "Có điều Liên tổng ngài cũng thật là, cũng đã thống trị ở trong ngành thật sự là đã quá lâu rồi, hiện tại lại chính thức vươn ra thị trường nước ngoài, thỉnh thoảng cũng phải để lại phần cơm cho mấy công ty nhỏ như chúng tôi a."
Liên Quyết tỉnh bơ mà nghiêng người sang một bên, giọng điệu mang theo nửa điểm lấy lệ rõ ràng: "Ngài khách khí rồi."
Thấy hắn ngay cả một lời xã giao cũng không muốn nói thêm, người đàn ông ngượng ngùng cười cười, đưa mắt ra hiệu với cô gái ở bên cạnh một cái.
Cô gái hiểu ý, duỗi tay ngăn lại nhân viên phục vụ đi ngang qua, để xuống ly Champagne người đàn ông đã uống, lại lấy ra hai ly rượu vang từ trong khay.
Mái tóc dài xoăn đen nhánh phủ lên trên vai, đuôi mắt hướng lên nhẹ nâng lên, một bộ lễ phục đuôi cá đỏ tươi phác hoạ ra đường cong gợi cảm, cô tiến về phía trước một bước, đưa cái ly đế cao ở trong tay cho Liên Quyết: "Hôm nay cơ thể của Chu tổng chúng tôi không được quá thoải mái, hay là tôi thay Chu tổng mời ngài một ly, Liên tiên sinh có bằng lòng cho tôi mặt mũi hay không?"
Vị Liên tổng ở trước mặt này quả thật là có một bề ngoài tốt như những lời đồn đại, sống mũi cao thẳng cùng hốc mắt sâu, môi mỏng khẽ mím lại, trong ánh mắt nhìn cô không thèm che giấu sự khinh thường, ánh đèn rực rỡ rơi vào lông mày đen như mực của hắn, mang theo vẻ cao quý cùng kiêu ngạo bẩm sinh.
Đúng là tướng mạo bạc tình.
Người phụ nữ cũng không để ý gì đến sự khinh miệt trong ánh mắt của hắn, hắn bất động, tay của cô cũng không thu về, giống như không cảm thấy xấu hổ một chút nào.
Liên Quyết ưỡn thẳng lưng eo, bộ âu phục được cắt xén tinh xảo phác hoạ ra bả vai vững chắc, quần tây ủi thẳng rủ xuống cảm thấy khá tốt, nổi bật lên đôi chân thẳng tắp thon dài bên dưới quần tây.
Cô hơi nghiêng đầu, phần hàm bên mang mái tóc xoăn buông xõa ở cổ về lại trên vai, giơ tay nhấc chân đều lộ ra vẻ quyến rũ.
Có thể ngủ cùng người ưu tú như thế này một lần cũng tốt, nếu thật sự hầu hạ người đến vui vẻ, có cơ hội ở lại làm một tình nhân tạm thời, sao có thể không tốt hơn người ở bên cạnh
Giằng co một hồi, Liên Quyết đưa tay nhận ly rượu cô đưa tới, hắn rũ lông mi xuống, khi nhận lấy không chuyên tâm, ly rượu ở trong tay người phụ nữ nghiêng về phía hắn, ly thủy tinh bị tuột tay cọ vào đồ vest của hắn rồi trượt xuống, không có gì ngạc nhiên khi những mảnh thủy tinh vỡ vụn văng lên bên chân hắn.
Người phụ nữ giả vờ tỏ ra kinh ngạc cùng với sự tức giận giả tạo trên gương mặt của người đàn ông, giống như một vở tuồng thô tục.
"Ôi chao, cô nhìn việc cô đã làm này." Người đàn ông khẽ khiển trách người phụ nữ ở bên cạnh: "Cô cũng thật là, tay chân vụng về, ngay cả rượu cũng không không biết mời."
"Xin lỗi Liên tổng!" Người phụ nữ luống cuống mà nhìn quần áo của Liên Quyết: "Tôi lau giúp ngài......"
Liên Quyết cầm lấy một cái khăn tay sạch sẽ từ trong khay của nhân viên phục vụ đi tới, cách một chiếc khăn mà lạnh lùng gạt tay của người phụ nữ đang xoa lên lồng ngực của hắn ra, thờ ơ lau sạch rượu đổ lên áo vest của hắn.
Người đàn ông khiển trách người phụ nữ một lát, ngước mắt nhìn Liên Quyết, gương mặt lộ ra một ý cười mập mờ: "Hay là, đêm nay để cô ấy đi cùng ngài? Xin lỗi ngài?"
Liên Quyết không nhanh không chậm mà cởϊ áσ khoác bị rượu vang làm bẩn, đưa cho người quản lý các vấn đề pháp lý ở đằng sau, nói: "Không cần."
"Tôi còn có việc, trước hết xin lỗi vì không thể tiếp được." Tiếng nói của hắn ngừng lại, nâng mi lên, bình tĩnh quét qua hai người bọn họ, nhàn nhạt nói: "Phí dọn dẹp thì liên hệ với trợ lý của tôi là tốt rồi."
"......" Nét kinh ngạc trên gương mặt của người phụ nữ lần này còn chân thực hơn nhiều so với lúc trước.
Liên Quyết thu hồi ánh mắt, quay người rời đi.
Loại thủ đoạn đơn giản nhất cùng bỉ ổi nhất này so với Thẩm Đình Vị mà nói, thực sự là kém không chỉ mấy bậc.
Liên Quyết cởi cúc ống tay áo sơ mi ra, xắn tay áo lên cổ tay, trên áo sơ mi dính mùi rượu vang nhàn nhạt, cay nồng hơn một chút so với hương vị ở trong trí nhớ.
Vậy nên Thẩm Đình Vị rốt cuộc là ai?.


Bình luận

Truyện đang đọc