NỊCH TỬU



Khang Đồng tạm thời trở về, còn dì thì được Liên Quyết cho nghỉ dài hạn, còn chưa tới thời gian đi làm lại, Liên Quyết tạm thời cũng không có ý định để bà trở về —— Trong nhà có một người mang thai và một trẻ nhỏ, theo lý mà nói để lại một người chăm sóc là tốt, nhưng bởi vì tình huống đặc biệt của Thẩm Đình Vị, hắn không sẵn sàng bất chấp nguy hiểm.
Thẩm Đình Vị cũng không tỏ ra dị nghị với điều này, cậu vốn không quen được người khác hầu hạ, chỉ là khi nghe Liên Quyết nói đến suy nghĩ sa thải người dì lúc trước, đợi bụng cậu đủ tháng rồi sẽ để Lâm Sâm mời một người chăm bà đẻ ở cữ về chăm sóc, cậu hơi lo rằng liệu Khang Đồng có buồn bã hay không.
"Chắc là sẽ không." Liên Quyết ngước mắt lên khỏi thời báo kinh tế, nhìn cậu một hồi: "Không phải là bây giờ có cậu ở đây sao."
Thẩm Đình Vị có thể hòa hợp với Khang Đồng như vậy, không chỉ Liên Quyết, ngay cả bản thân Thẩm Đình Vị cũng không ngờ được.
Chắc là bình thường Khang Đồng rất cô đơn, Liên Quyết không hay ở nhà, dì lại cao tuổi, cho dù rất thân thiết với nó, nhưng đôi khi cũng tồn tại những rào cản trong việc giao tiếp.

Thế là chỉ với mấy ngày ngắn ngủi, nó đã tràn đầy thiện cảm đối với người anh có thể nói chuyện với nó, chơi với nó, phụ đạo bài tập về nhà cho nó, còn nấu những món ăn ngon "từ trên trời rơi xuống" này, mỗi ngày chỉ hận không thể dính lên người của Thẩm Đình Vị kể từ khi rời giường.
Khang Đồng dính người, nhưng không đáng ghét, có đôi khi Thẩm Đình Vị cảm thấy nó có một ánh mắt mà khi người ta nhìn vào sẽ tràn ngập đau xót ở trong lòng.
Nếu Thẩm Đình Vị làm việc nhà, nó sẽ chạy đi tìm vài việc trong khả năng của mình để làm; nếu Thẩm Đình Vị đọc sách, nó cũng sẽ tìm một quyển sách rồi yên tĩnh ngồi chung một cái bàn với Thẩm Đình Vị để đọc; khi Thẩm Đình Vị đan vòng cổ cho con mèo, nó sẽ ngồi có nề nếp ở trên ghế sofa xem anime, thỉnh thoảng cũng sẽ nhìn cậu.
Thẩm Đình Vị vẫn luôn rất bao dung với trẻ con, nhất là những đứa bé hiểu chuyện như Khang Đồng.
Cậu biết sự nghiệp của Liên Quyết gần đây có thể là đang nằm ở thung lũng, mỗi ngày đi sớm về trễ, sự mệt mỏi giữ hai đầu lông mày chưa bao giờ được tháo xuống.


Thẩm Đình Vị không giúp được gì, chỉ có thể chăm lo ngôi nhà thật tốt trong giới hạn khả năng của mình, ít nhất cũng không để Liên Quyết hao tổn tinh thần với cậu và Khang Đồng.
Ăn xong bữa tối, Khang Đồng đã thay đồ ngủ, vẫn còn chưa có ý định đi ngủ.
Khang Đồng còn đang nghỉ hè, Liên Quyết không để ý đến nó, Thẩm Đình Vị cũng chưa từng có yêu cầu với nó, mỗi buổi sáng nó đều có thể ngủ đến khi thức dậy tự nhiên.

Dậy trễ, hiển nhiên cũng sẽ ngủ muộn hơn so với khi đi học.
Thẩm Đình Vị đeo chiếc vòng cổ đã đan xong lên cho Miêu Miêu, Khang Đồng ngồi xổm ở bên cạnh, một hồi sờ đầu của mèo, một hồi lại sờ vòng cổ của mèo con, Thẩm Đình Vị đùa giỡn hỏi nó: "Em cũng muốn à?"
Ai mà biết Khang Đồng vậy mà lại thật sự gật đầu, hỏi: "Có thể không?"
Thẩm Đình Vị cười lên, ấn lên chóp mũi của nó: "Em cũng muốn làm con mèo nhỏ sao?"
Khang Đồng xấu hổ cúi đầu xuống.
Thẩm Đình Vị tính toán các sợi len còn dư lại, chắc là còn đủ để đan khăn quàng cổ cho nó, nghĩ dù sao thì chưa tới mấy tháng nữa thời tiết sẽ se lạnh, liền nói: "Không thành vấn đề."
Khi đứng lên từ dưới đất, Thẩm Đình Vị cảm thấy choáng váng mất thăng bằng, được Khang Đồng đứng ở bên cạnh vội vã nắm lấy tay.

Thẳng đến khi cậu đứng vững, Khang Đồng còn giữ chặt tay của cậu không dám thả ra, vẻ mặt bối rối: "Anh ơi, anh không thoải mái sao?"
Cơ thể của Thẩm Đình Vị ngược lại không có cảm giác khó chịu rõ ràng, chỉ là theo sự lớn lên của thai nhi ở trong bụng, gần đây cậu luôn có thể cảm nhận được thai máy nhẹ ở trong bụng......!Cùng với sự thay đổi hormone mà bác sĩ đã nhắc đến vào lần kiểm tra trước —— Đối với cậu mà nói cũng chính là tin tức tố.
Từ sau khi phân hóa Thẩm Đình Vị vẫn luôn phiền não với tin tức tố của mình, bản thân cậu cũng không giỏi uống rượu, người lớn ở trong nhà vẫn luôn dạy dỗ cậu nghiêm ngặt, cũng chưa từng cho phép cậu uống rượu ở bên ngoài, thế là mỗi lần cơ thể tỏa ra mùi rượu này, đều khiến cho đầu óc của cậu mê man một lúc.
Cậu hơi hối hận vì lúc còn ở trường học mình đã không chăm chỉ tham gia lớp học chăm sóc sức khỏe và vệ sinh, ngoại trừ thuốc ức chế ra, cậu không biết mình nên đối phó với việc tin tức tố thường hay bị rối loạn trong thời gian mang thai như thế nào.
Thẩm Đình Vị trấn an mình cũng trấn an cả Khang Đồng, nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay của Khang Đồng, nói: "Không sao hết, chỉ là đứng lên mạnh, đừng lo lắng."
Khang Đồng bán tín bán nghi mà nhìn cậu, dường như đang đánh giá tính chân thực của câu nói này.
Thẩm Đình Vị cười cười, dùng giọng điệu ôn hòa mà nói: "Thật sự không sao hết." Cậu thử dời lực chú ý của mình đi, buộc phải phấn chấn lên, mở mắt hơi to một chút, nói với Khang Đồng: "Ừm......!Đồng Đồng muốn chơi trò chơi với anh một lát không?"
Sau khi Liên Quyết vào cửa, Khang Đồng đang nằm bò trên ghế sofa, che mắt nhỏ giọng đếm số: "55, 56, 57......"
Liên Quyết nhìn lướt qua thời gian hiển thị ở trên đồng hồ treo tường, hỏi: "Sao vẫn còn chưa ngủ?"
Khang Đồng chợt nghe thấy giọng nói của hắn, giật mình, mấy con số ở trong miệng cũng đếm bị trùng.
Nó ngẩng đầu lên, nhìn Liên Quyết: "Con......!Con đang chơi trốn tìm với anh Thẩm......"

Tìm ra chỗ ẩn núp của Thẩm Đình Vị không hề khó xíu nào, có lẽ là có tâm lý cố tình nhường Khang Đồng, Thẩm Đình Vị để lại rất nhiều sơ hở —— Chẳng hạn như cửa phòng chứa đồ không đóng kỹ, con mèo đang vểnh cái đuôi lên ngồi chồm hổm trước tủ chứa đồ.
Cửa trượt "soạt" một tiếng được mở ra, ánh đèn từ phòng khách đột ngột đổ vào.
Mùi rượu trái cây ngọt ngào xen lẫn vị chua vốn đang chen chúc mà ẩn náu trong không gian chật hẹp và kín mít này, khi cánh cửa tủ mở ra liền chen lấn nhau mà tràn ra ngoài, Thẩm Đình Vị ôm đầu gối ngồi trong tủ chứa đồ, phản ứng có vẻ hơi chậm chạp mà quay đầu, đôi mắt không tính là vô cùng tỉnh táo có hơi trống rỗng mà nhìn thân hình to lớn đứng ngược sáng của Liên Quyết ở phía cửa tủ.
Bây giờ vốn đang là mùa rất nóng, cửa lớn của phòng chứa đồ bình thường sẽ không được mở ra, điều hòa ở phòng khách đương nhiên sẽ không thể thổi vào.

Đừng nói đến trong cái tủ chật hẹp này, chỉ càng thêm ngột ngạt hơn mà thôi, Thẩm Đình Vị ở trong đó vỏn vẹn hơn một phút đồng hồ, hai chân cuộn tròn cũng có hơi đau nhức, hai gò má của cậu giống như bị hơi nóng hấp lên, hiện lên màu đỏ mất tự nhiên.
Liên Quyết nhìn cậu chằm chằm từ trên cao, Thẩm Đình Vị không thể nhìn thấy vẻ mặt bị che đậy ở trong bóng tối của hắn, nhưng vẫn bị ánh mắt mờ nhạt nhưng sắc bén của hắn làm cho lạnh đến co quắp lại.
Liên Quyết hình như là đang tức giận.
Mặc dù không hiểu tại sao hắn lại tức giận, Thẩm Đình Vị vẫn hơi ngước cằm lên: "Liên......"
"Ra đây." Liên Quyết lạnh lùng ngắt lời.

Nói xong không nhìn cậu thêm, quay người rời khỏi phòng chứa đồ.
Thẩm Đình Vị ôm bụng vụng về đi ra khỏi tủ, đóng kỹ cửa tủ, không nói lời nào mà đi theo Liên Quyết ra khỏi phòng chứa đồ.


Khang Đồng cúi đầu đứng trước ghế sofa, hai tay xoắn vạt áo ngủ, nghe thấy tiếng thì lặng lẽ ngước mắt lên nhìn Thẩm Đình Vị một chút, Thẩm Đình Vị đứng ở sau lưng Liên Quyết, đang ấn vào huyệt thái dương trướng đau mà thất thần, để ý đến ánh mắt của tiểu Khang Đồng, ở sau lưng Liên Quyết bĩu môi, vẻ mặt bất đắc dĩ cười với nó một chút.
Khang Đồng vốn đang có một gương mặt đau khổ, nhưng nhìn thấy cậu cười, dường như cũng không nhịn được mà muốn cười.
Vừa cúi thấp đầu nhếch mép, liền bị gương mặt không có biểu cảm của Liên Quyết liếc qua, đành phải vội vã nghẹn về lại, không dám lên tiếng.
Thẩm Đình Vị định giảng hòa, cậu bước nhanh đến bên cạnh Khang Đồng, muốn nói với Liên Quyết là chủ kiến của mình, để hắn không trách đứa bé.

Liên Quyết lại không đợi cậu mở miệng, hỏi với một vẻ mặt nghiêm khắc và một giọng điệu dứt khoát: "Mấy giờ rồi?"
"......" Mấy lời chưa kịp nói ra của Thẩm Đình Vị bị một câu hỏi của hắn nghẹn về lại trong bụng, cậu hơi mím khóe miệng, tự biết mình đuối lý, cũng không lên tiếng.
Ánh mắt hơi nặng nề của Liên Quyết chậm rãi quét qua hai người đã co lại thành con chim cút ở trước mặt, cuối cùng dừng ở trên phần bụng dưới được Thẩm Đình Vị dùng tay nhẹ nhàng che chở một lát, như là không còn lời nào để nói với hành vi của bọn họ, sau đó quay người, định lên lầu.
Thẩm Đình Vị trao đổi ánh mắt với Khang Đồng, nhăn mũi một cái, yên lặng nói với Khang Đồng: Ba ba của em giận rồi.
Khang Đồng biết mình đã làm sai, chọc Liên Quyết, chột dạ lè lưỡi.
Bước chân đi đến đầu cầu thang của Liên Quyết dừng lại, hắn nghiêng mặt qua, không biết có phải là đã để ý đến biểu cảm nhỏ của Khang Đồng hay không, dù sao thì ánh mắt cũng tối đi một chút, giọng điệu nghiêm khắc nói với Khang Đồng: "Qua đây."
Khang Đồng thiếu thốn cảm giác an toàn mà nhìn Thẩm Đình Vị một hồi, mới rũ vai xuống đuổi theo..


Bình luận

Truyện đang đọc