NỊCH TỬU



Thẩm Đình Vị vịn vào cạnh cửa của tủ đứng khó khăn chống người dậy, trong hơi thở tràn ngập mùi rượu lại ngửi được một hơi thở quen thuộc khiến cậu mặt đỏ tía tai —— Trong đầu có một giọng nói đang nói "không thể" với cậu, cơ thể lại không nghe sai bảo, ma xui quỷ khiến
đi vào trong phòng.
Rèm cửa không được kéo kín, trong sân có ánh đèn trắng lạnh chiếu vào bên trong dọc theo cánh cửa sổ sát đất, mí mắt của Thẩm Đình Vị bị hơi nóng ở trong cơ thể hấp đến ửng đỏ, lỗ tai cũng nóng đến mức bỏng người.

Đây là lần đầu tiên cậu đi vào phòng ngủ trong nơi ở cố định của Liên Quyết, căn phòng này không lớn bằng căn phòng trong ngôi biệt thự trước đó, phong cách tổng thể cũng tương đối không còn nhạt nhẽo như vậy nữa, nội thất thiên về phong cách Châu Âu, hai bên đầu giường lắp đèn tường bằng sắt rèn phục cổ, bổ sung lẫn nhau với hình chiếu của những nét chạm khắc giản lược ở trên bức tường.

Chăn ga gối đệm có màu xanh sẫm, trên sàn nhà ở cạnh giường được phủ lên một tấm thảm lông cừu màu nhạt......! Phía trên để một đôi dép lê.
Sáng nay Liên Quyết rời đi vội vang, bộ đồ ngủ màu xám nhạt đã thay ra vẫn còn ném ở đầu giường, trên tủ đầu giường đặt một cặp kính mắt gọng vàng, và một ly nước thủy tinh chỉ còn lại một nửa, cùng một chiếc đồng hồ có lẽ là tiện tay đặt xuống.
Thẩm Đình Vị vịn vào vách tường, bước đôi chân gần như không còn chút sức lực nào, mỗi một bước đi đều bị giày vò.

Cậu có thể cảm nhận rõ ràng hai chân của mình đang run rẩy, những bước chân mềm nhũn và nhẹ bỗng như là không chịu kiểm soát, thuần túy mà tuân theo bản năng của cơ thể, đi đến nơi nồng nặc hơi thở có lực hấp dẫn trí mạng với cậu.
Cậu hoa mắt chóng mặt mà đấu tranh với sự xấu hổ mãnh liệt ở trong lòng mình ngay lúc này, lại không thể chống cự mà nhắm chặt mắt lại......!Cậu rất khó chịu, quần áo ướt nhẹp ở trên người cọ xát vào da thịt, đau đến mức cậu muốn kêu lên thành tiếng.
Thẩm Đình Vị không ngăn được mà run tay, dép lê ở dưới chân tùy ý rải rác cạnh đôi dép lê được đặt chỉnh tề kia của Liên Quyết, chân trần giẫm lên trên mặt đất, cởi từng chiếc cúc áo trên chiếc áo ngủ của mình, lại cởϊ qυầи ra, điện thoại di động ở trong túi quần ngủ rơi ra ngoài, yên lặng đập lên trên mặt thảm thật dày......

Cậu trần như nhộng mà đứng trước giường của Liên Quyết, mặc kệ những tia sáng ở bên ngoài xuyên qua cửa sổ chiếu lên trên da thịt ửng đỏ vì tin tức tố hoặc là vì xấu hổ của cậu, cậu cảm thấy đôi mắt rất nóng vì dịch tiết sinh lý và nước mắt chảy ra không thể kiềm lại được, lông mi thấm đẫm ướŧ áŧ rủ xuống, đôi tay chăm chú nắm chặt hai bên cơ thể, lại thả ra, mở ra đôi mắt ướt dầm dề.

Sau đó từ từ cầm lên chiếc áo ngủ tơ tằm mềm mại kia, cậu không thể kiểm soát được hành vi của chính mình, cúi đầu xuống, dùng sức, gần như là si mê mà ngửi mùi còn lưu lại ở trên chiếc áo.

Để cậu có thể tìm được một ít mùi an tâm ở trong tâm trạng mất kiểm soát không có được cảm giác an toàn này.

......!Mùi thuộc về Liên Quyết.
Nhịp tim của Thẩm Đình Vị đột ngột tăng tốc khi cái suy nghĩ này nhảy vào trong tâm trí, loại cảm giác xấu hổ phá bỏ giới hạn này xen lẫn với một du͙ƈ vọиɠ sâu đậm, từ đó mà đôi mắt trở nên ướŧ áŧ hơn, nơi khác cũng ẩm ướt, cả người cũng giống như đã bị ngâm trong nước, nhưng cậu vẫn cảm thấy miệng lưỡi khô khan.

Liên Quyết cao lớn hơn cậu, cũng cường tráng hơn cậu, chiếc áo ngủ bọc ở trên người Thẩm Đình Vị trông rộng lớn và lỏng lẻo, vạt áo gần như xuống tới mắt cá chân.

Nhưng tơ tằm mịn màng hơi lạnh dán lên người, rất nhanh đã xoa dịu một ít da thịt cảm thấy đau nhức vì bị ma sát của cậu.
Mùi rượu ngọt ngào xen lẫn với hơi lạnh nhàn nhạt ở trên quần áo, va chạm với nhau rồi lại dung hợp lẫn nhau, cậu mím đôi môi khô khan, đôi tay bưng ly nước lạnh ở trước giường lên, đưa đến bên môi.
Chất lỏng lạnh buốt chảy vào trong cổ họng khô khan, nhưng vẫn còn chưa đủ để giải tỏa sự giày vò về mặt sinh lý của cậu, Thẩm Đình Vị nhấc chăn lên rồi leo lên giường, bọc kín bản thân vào trong hơi thở lành lạnh này, hô hấp nhanh chóng loạn nhịp......

-
Điếu thuốc lá ở trong tay của Liên Quyết còn chưa được dập tắt, điện thoại di động để ở trên bàn vang lên.
Là Khang Đồng điện đến.
Liên Quyết nhìn thoáng qua thời gian trước, chín giờ rưỡi, Khang Đồng vẫn chưa ngủ.

Hắn dập tắt đầu lọc, nhận điện thoại: "Tại sao vẫn chưa ngủ?"
"Ba ba, khi nào thì ba mới về nhà vậy?" Giọng nói của Khang Đồng rất nhỏ, cũng rất nghẹt, như là trốn trong một không gian khép kín nào đó, sợ bị người khác nghe thấy.
Liên Quyết nghĩ đến cảnh tượng hôm qua khi về nhà, cho rằng Khang Đồng lại đang lôi kéo Thẩm Đình Vị chơi trò trốn tìm gì gì đó, hắn nhíu mày, giọng điệu hơi nghiêm túc: "Có chuyện gì?"
"Hình như Vị Vị bị bệnh rồi." Khang Đồng vẫn nói với giọng rất nhỏ: "......!Từ ban ngày đã không được thoải mái rồi, con muốn gọi điện cho ba, Vị Vị không cho, nói sẽ quấy rầy công việc của ba."
Liên Quyết dừng một chút: "Bị bệnh?"
"Chú ấy cứ luôn chảy mồ hôi, gương mặt cũng rất trắng......!Con lén lút gọi điện đến cho ba."
Liên Quyết nhanh chóng nói: "Ba biết rồi."
Hắn cúp điện thoại, cầm áo khoác đứng lên, đi ra khỏi văn phòng.


Lâm Sâm đang dẫn luật sư đi đến, nhìn thấy hắn dường như muốn rời đi, ngẩn người: "......!Liên tổng, ngài đây là?"
"Có việc."
Liên Quyết gật đầu với người đi tới, sau đó đưa mắt ra hiệu với Lâm Sâm một cái, lúc này Lâm Sâm mới vội vã nói với luật sư: "Luật sư Lưu, ngài đi với tôi đến phòng họp để nói chuyện đi."
Luật sư đương nhiên sẽ không để ý, gật đầu nói: "Được."
Mặc dù Liên Quyết đối xử với mọi người vẫn luôn không được nhiệt tình, nhưng thái độ đối với công việc từ trước đến nay đều rất chặt chẽ cẩn thận, cho đến tận bây giờ chưa từng tạm thời thay đổi kế hoạch công việc như thế này.
Lâm Sâm quay đầu nhìn bóng lưng vội vàng rời đi của Liên Quyết, hơi nghi hoặc.
Liên Quyết không chờ tài xế đến, tự mình cầm chìa khoá đi đến tầng hầm để lái xe.
Hôm qua Thẩm Đình Vị cuộn tròn ở trong cái ngăn tủ chật hẹp, hắn vẫn còn nhớ kỹ đôi mắt đỏ bừng vì oi bức nhìn hắn, Liên Quyết vốn dĩ muốn mời một vị bác sĩ cùng nhau trở về, lại không rõ Thẩm Đình Vị bị gì, nên mời bác sĩ về phương diện nào, thế là quyết định gọi điện thoại cho Thẩm Đình Vị trước.
Tiếng chuông trong điện thoại vang lên một hồi lâu, thẳng đến khi Liên Quyết buộc đai an toàn, khởi động xe, mới được kết nối.
Liên Quyết nhìn gương chiếu hậu, lái xe ra khỏi vị trí, hỏi Thẩm Đình Vị: "Chỗ nào không được thoải mái?"
Đầu bên kia điện thoại chỉ có một tiếng vi vu nhỏ rất nhẹ, như là tiếng ống nghe ma sát vào vải, loa trên xe được kết nối bluetooth phóng lên rất lớn, âm thanh kéo dài một khoảng thời gian, có chút chói tai.
Tính tình của Liên Quyết gần như bị tiếng ồn làm người ta phiền lòng này mài mòn, hỏi lại lần nữa với một giọng nói bình tĩnh: "Cậu đã xảy ra chuyện gì?"
Qua một hồi lâu đầu bên kia mới có âm thanh vang lên.
Giọng nói của Thẩm Đình Vị hơi khàn, đầu tiên là nhẹ nhàng "ừm" một tiếng, như là tiếng hừ nhẹ phát ra từ khoang mũi, tiếp đó lại dùng một âm điệu vô cùng quái lạ, nói: "Không có......"
Động tác của Liên Quyết dừng lại một chút, vẻ mặt trở nên quái lạ.

Tiếp đó, hắn yên lặng lái xe ra khỏi tầng hầm, dừng lại ở ven đường.
Âm thanh phát ra từ trong cổ họng của Thẩm Đình Vị không lạ lẫm với Liên Quyết.

Tiếng hít thở ngổn ngang xen lẫn với tiếng nhỏ nhẹ do tấm chăn phát ra, tiếng rêи ɾỉ nhỏ nhẹ và khản đặc thỉnh thoảng chui vào trong......!Mấy loại âm thanh này đều không phải là rất lớn, lại hội tụ thành một loại động tĩnh khiến người ta rất khó để không suy nghĩ vẩn vơ, đang truyền ra rất rõ ràng từ trong chiếc loa có chất lượng âm thanh khá tốt ở trên xe.

Trái tim vốn đang thắt chặt của Liên Quyết đột nhiên đổi sang một cách thắt chặt khác, tiếp đó lại cảm thấy bực bội.
Bản thân Liên Quyết cũng không hẳn là vô cùng ham mê chuyện giường chiếu, bây giờ vẫn đang bận rộn càng không thể nhớ đến những chuyện này, nhưng dù sao cũng là một người trưởng thành có chức năng bình thường, bị Thẩm Đình Vị ở trong điện thoại kêu một trận khó hiểu lại không biết xấu hổ như thế, khó tránh khô tim nóng người.

Sau đó lại cảm thấy cạn lời.

Thấy đối phương nửa ngày cũng không tự giác tắt điện thoại đi, Liên Quyết nhíu mày chặt hơn, hắn lấy điếu thuốc ra, ngậm lên miệng, muốn mở cửa sổ xe ra để châm lửa, nhưng lại vì âm thanh xấu hổ tràn ngập trong xe này mà ném điếu thuốc vào ghế phụ lái, vì vậy mà càng thêm bực bội.
"Thẩm Đình Vị, cậu đây là cái đam mê gì vậy?" Hắn không thể kiểm soát thật tốt giọng điệu của mình, trong giọng nói lộ rõ bực bội, cũng lộ ra ý lạnh: "Tôi thấy cậu không phải là đang bị bệnh, mà cậu đang phát tình."
Một lát sau, đầu bên kia lại vang lên một tiếng: "Ừm......"
Giọng nói run rẩy của Thẩm Đình Vị truyền ra từ loa, giọng nói xào xạc xen lẫn với giọng nghẹn ngào không quá rõ ràng.
"Liên Quyết, tôi phát tình rồi......".


Bình luận

Truyện đang đọc