NỊCH TỬU



- Hôm nay anh có bận không?
Khi Liên Quyết nhận được tin nhắn của Thẩm Đình Vị gửi tới, nhân viên hướng dẫn mua hàng ở bên cạnh đang luyên thuyên giới thiệu về các sản phẩm mới ở trong cửa hàng với hắn, Liên Quyết nhìn thoáng qua thời gian, vừa qua 6 giờ.

Lần trước Thẩm Đình Vị chủ động gửi tin nhắn, vẫn là để báo cáo kết quả khám thai với hắn vào mấy tuần trước.

Liên Quyết hỏi: Có chuyện gì.

Tin nhắn của Thẩm Đình Vị được gửi lại rất nhanh, hỏi hắn: Chừng nào thì anh mới trở về vậy?
Không đợi Liên Quyết trả lời, lại gửi thêm một tin: Tôi có hơi khó chịu......!Hôm nay anh có thể về sớm một chút hay không?
Thật ra từ trước đến nay Thẩm Đình Vị là người có chừng mực, hiếm khi mất chừng mực, mượn cớ đều là cái gọi là "phát tình" ở trong miệng cậu.

Liên Quyết chưa từng thấy người nào mâu thuẫn như vậy giống như Thẩm Đình Vị, dáng vẻ bình thường mà cậu lộ ra đều là hướng nội và ôn hòa, nhưng có đôi khi lại tỏ ra luống cuống trái ngược với sự điềm tĩnh này.

Cái câu "nghiện tìиɦ ɖu͙ƈ" tối hôm qua là Liên Quyết đã thuận miệng nói ra để khơi dậy lòng xấu hổ của Thẩm Đình Vị sau một hồi kiềm chế, bây giờ bình tĩnh lại, lại không nhịn được mà phỏng đoán, có phải Thẩm Đình Vị thật sự bị "nghiện tìиɦ ɖu͙ƈ" hay không?

Hắn vừa trả lời biết rồi, vừa ngắt lời chào hàng của nhân viên hướng dẫn mua hàng, nói với cô: "Có loại nào nhẹ và mỏng chút hay không."
Nhân viên hướng dẫn mua hàng dừng một chút, hắn còn nói: "Loại vải mềm một chút, tốt nhất là khi mặc lên người không có cảm giác gò bó."
Nhân viên hướng dẫn mua hàng nhìn hắn, trên mặt đột nhiên lộ ra một nụ cười bất chợt sau một hồi kiềm chế, nói với hắn: "Có, ở chỗ này."
Liên Quyết đi theo nhân viên hướng dẫn mua hàng đi vào một góc hơi bị che phủ ở trong tiệm, nữ nhân viên dẫn hắn đi xem đồ lót ren mềm ở trong một quầy hàng trong suốt: "Loại này chủ yếu là vừa người nhưng không có cảm giác, sợi vải mềm mại thân thiện với làn da, kiểu dáng cũng rất......"
Liên Quyết lơ đễnh nhìn lướt qua, nói: "Gói hết lại đi."
Tài xế chờ ở ngoài cửa tiệm, giúp Liên Quyết mở cửa xe, ánh mắt để ý đến nhãn hiệu rõ ràng trên túi mua sắm ở trong tay của Liên Quyết, biểu cảm hơi vi diệu.

Liên Quyết không có để ý đến, từ khi lên xe đã nhìn chằm chằm vào điện thoại, tài xế hỏi: "Liên tổng, về nhà sao?"
"Ừm." Liên Quyết nhìn một vài tin nhắn ở trên màn hình, nói với tài xế: "Nhanh chút."
Liên Quyết về đến nhà, Khang Đồng đang ngồi quỳ trên mặt thảm ở phòng khách dựng lại bộ lego hải đăng còn chưa dựng xong, nhìn thấy Liên Quyết hôm nay về sớm như vậy, nhất thời cũng quên mất phải gắn linh kiện ở trong tay vào chỗ nào.

Nó kinh ngạc nhìn Liên Quyết: "Ba ba?"
"Chú Thẩm đâu?" Liên Quyết đi tới.

"Vị Vị nói chú ấy hơi mệt, về phòng nghỉ ngơi rồi." Khang Đồng nói.


Liên Quyết nghe xong liền trực tiếp đi đến cầu thang.

Khi lên tới lầu hai, Liên Quyết lại giống như có dự cảm, bước chân vốn dĩ đang rất nhanh lại được thả chậm đi rất nhiều, cuối cùng dừng ở trước cửa phòng của mình, căn phòng chỉ cách phòng của Thẩm Đình Vị vài bước chân.

Hắn đè tay cầm cửa xuống, đẩy cửa ra, đập vào mắt chỉ có một mảng đen tối.

Trong phòng không mở đèn, rèm cửa cũng được kéo lại, trong không khí vẫn còn tràn ngập vị ngọt nhàn nhạt khi tỉnh lại vào lúc sáng sớm.

Liên Quyết đi vào cửa, đặt túi mua sắm ở trong tay lên chiếc tủ ở cạnh cửa, chưa kịp trở tay đóng cửa lại, một mùi rượu ngọt nồng nặc hơn cả cái mùi ở trong phòng đã tập kích hắn.

Cánh cửa chưa được đóng kỹ ở đằng sau bị Liên Quyết dùng lưng đụng vào, Liên Quyết phản ứng rất nhanh, giơ tay lên dùng cánh tay nhẹ nhàng chống trên lồng ngực của Thẩm Đình Vị, động tác có thể gọi là cẩn thận mà tránh phần bụng dưới phồng to của cậu, nói với cậu: "Chậm chút."
Đợi Thẩm Đình Vị dán vào hắn đứng vững rồi, Liên Quyết mới chậm rãi thu tay về ôm lấy thắt lưng của cậu, sợi tóc ướt đẫm mồ hôi ở trên trán cửa Thẩm Đình Vị bị điều hòa thổi, dán lên cằm của Liên Quyết lại có cảm giác mát lạnh.


Tay của Thẩm Đình Vị mò vào trong dọc theo chiếc áo vest của Liên Quyết, ôm chặt eo của hắn, tiếng thở dồn dập ở trong bóng đêm bị phóng đại, cậu dùng cằm cọ vào cổ áo sơ mi được thắt chặt của Liên Quyết, chóp mũi dán lên phần da thịt trơn truột và mang theo nhiệt độ cơ thể nơi cổ của Liên Quyết: "Tôi không nhịn được.....!Xin lỗi......"
Liên Quyết ý thức được cậu đang xin lỗi vì chuyện đã gọi mình về nhà tạm thời, một câu không sao hết còn chưa nói ra khỏi miệng, cái tay ôm eo hắn của Thẩm Đình Vị đã không an phận.

Tay của Thẩm Đình Vị sờ lên lồng ngực của hắn dọc theo chiếc áo sơ mi vừa người, nhiệt độ của lòng bàn tay truyền vào trong da thịt của Liên Quyết cách một lớp vải hơi mỏng, Thẩm Đình Vị hiếm khi thiếu kiên nhẫn, sờ lên người hắn chưa được vài lần đã giơ tay lên hấp ta hấp tấp cởi cà vạt của hắn.

Liên Quyết bị Thẩm Đình Vị đẩy lên ván cửa, Thẩm Đình Vị chống trán lên vai của Liên Quyết, chóp mũi thỉnh thoảng cọ qua cọ lại ở trên bả vai của hắn, hõm vai của Liên Quyết nổi lên một trận ngứa ngáy, động tác tay cũng chậm chạp, ngón tay móc vào cà vạt xoắn nửa ngày cũng không cởi ra được, thế là từ cởi biến thành lôi kéo.

Liên Quyết bị cậu thít chặt cổ mấy lần, hô hấp vốn bị cậu quấy rối cũng nặng đi, hắn giơ cánh tay lên nắm lấy tay của Thẩm Đình Vị, đầu ngón tay hơi thô ráp nặng nề vuốt nhẹ mu bàn tay của cậu hai lần, trong giọng nói trầm thấp mang theo ý khiển trách không rõ ràng: "Sao lại vụng về như vậy?"
Hắn rút cà vạt của mình ra khỏi tay của Thẩm Đình Vị, dễ như trở bàn tay mà cởi ra rồi ném lên chiếc tủ ở bên cạnh, lại cởi cúc áo ở cổ áo của mình, cơ thể của Thẩm Đình Vị dán vào chặt hơn, ngẩng đầu lên vội vội vàng vàng sáp vào cổ của hắn, dán đôi môi ấm áp lên cổ của Liên Quyết.

Liên Quyết ngửa đầu lên dựa vào cửa, đặt cằm lên đỉnh đầu của Thẩm Đình Vị, vòng qua thắt lưng của cậu, không hề keo kiệt mà bày ra phản ứng cơ thể của mình cho Thẩm Đình Vị, Thẩm Đình Vị kéo cổ áo của Liên Quyết ra, hơi thở cực nóng phun vào cổ của Liên Quyết, hàng mi lông xù lướt qua da thịt, khiến Liên Quyết lập tức nóng thêm một chút.

Liên Quyết dùng một tay cởϊ áσ khoác của mình, cái tay vòng quanh thắt lưng của Thẩm Đình Vị thăm dò vào trong từ vạt áo, bàn tay lớn xoa xoa da thịt trơn truột thấm một tầng mồ hôi mỏng ở sau lưng của cậu, nụ hôn của hắn cọ qua đỉnh tai của Thẩm Đình Vị, hơi thở nóng bức: "Tôi bế cậu lên giường?"
Gương mặt của Thẩm Đình Vị dán lên cổ hắn, thở hổn hển khẽ nói: "Không cần."
Liên Quyết ôm chặt thắt lưng của cậu, quay người đặt cậu lên trên ván cửa, thay đổi vị trí của hai người, đẩy chân vào giữa hai đầu gối của Thẩm Đình Vị, giọng điệu bất giác được thả nhẹ so với an ủi thì càng giống với kiên nhẫn đến cùng cực mà tự nhắc nhở bản thân hơn: "Ở chỗ này cơ thể của cậu sẽ không chịu nổi."
Thẩm Đình Vị khẽ nói không sao, thế là phá vỡ toàn bộ năng lực kiềm chế của Liên Quyết, hắn cúi đầu hôn phần gáy mượt mà trắng như tuyết lộ ra bên dưới cổ áo của Thẩm Đình Vị, gáy của Thẩm Đình Vị quá nhạy cảm, cứ như thể chỉ bị đôi môi của hắn chạm vào là đã không chịu đựng được nữa, khiến cho bàn tay nắm lấy cổ áo của hắn siết chặt hơn chút.


Cảm nhận được hơi thở quen thuộc, mùi rượu ngọt ngào ở trong không khí càng thêm nồng đậm, tuyến thể của Thẩm Đình Vị lại bắt đầu vội vàng bất an mà đập.

Có lẽ là hormone của Liên Quyết không mãnh liệt bằng tin tức tố, dẫn đến việc đêm qua Liên Quyết đánh dấu cậu tạm thời cũng không thể làm dịu cơn phát tình quá lâu, từ khi ăn cơm trưa xong Thẩm Đình Vị lại cảm thấy mệt mỏi toàn thân, cậu dựa vào ý chí mà gắng gượng đến chạng vạng, thẳng đến khi chuẩn bị bữa tối lại chóng mặt, gần như không thể đứng vững nữa, lúc này cậu mới không nhịn được mà gửi tin nhắn cho Liên Quyết.

Cậu vùi mặt vào trong cổ của Liên Quyết dùng sức ngửi, gần như tham lam mà hấp thu cái mùi khiến cậu yên tâm và dễ chịu được truyền ra từ người của Liên Quyết, sau đó đưa tuyến thể ở sau gáy đến bên môi của Liên Quyết, nói với Liên Quyết: "......!Liên Quyết, có thể đánh dấu tôi thêm lần nữa hay không......"
Động tác cúi đầu hôn cậu của Liên Quyết dừng lại, vẻ mặt hơi thay đổi.

Thẩm Đình Vị kéo chặt cổ áo của Liên Quyết, kéo đầu của Liên Quyết xuống sát với cái gáy của cậu: "Cắn tôi một chút thôi có được hay không......!Cắn tôi giống như tối hôm qua, chỉ một chút......"
Liên Quyết lặng im, hắn thực sự không thể hiểu được mấy cái sở thích kỳ lạ này của Thẩm Đình Vị, nhưng hắn lại nhận ra lòng khoan dung của mình đối với Thẩm Đình Vị càng ngày càng cao, lại không có xu hướng giảm đi chút nào.

Mặc dù cảm thấy mỏi mệt với mấy lời nói nhảm mà Thẩm Đình Vị thường hay nói ra, Liên Quyết vẫn cúi đầu xuống, tiến đến nơi phồng lên ở sau gáy của Thẩm Đình Vị, cắn nhẹ.

Thẩm Đình Vị kéo thẳng lưng giống như tối hôm qua, gương mặt dán lên đầu vai của hắn mở miệng lớn mà hít thở, qua một hồi lâu, hô hấp lộn xộn của cậu dần dần lắng lại, kể cả nhiệt độ trên da thịt cũng chậm rãi giảm xuống.

Cái tay nắm lấy cổ áo của hắn của Thẩm Đình Vị từ từ buông ra, lần nữa mở mắt ra, ngẩng đầu lên nhìn Liên Quyết, nói với hắn từ tận đáy lòng: "Cảm ơn." Sau đó chạm vào hai má đang dần dần giảm nhiệt của mình: "Tôi ổn rồi."
Liên Quyết: "......?".


Bình luận

Truyện đang đọc