NỊCH TỬU



Trại hè vì có một em nhỏ trong đội đột nhiên mắc bệnh thuỷ đậu, lo rằng sẽ lây lan cho nhiều đứa bé hơn, chuyến đi bị buộc phải dừng lại giữa chừng.

Sau khi giáo viên dẫn đội thông báo với các vị phụ huynh, đưa từng đứa trẻ về nhà.
Khang Đồng mở cửa đi vào, ngồi xổm xuống ôm lấy con mèo đang đi loanh quanh ở bên chân nó trước, ngẩng đầu lên nhìn thấy ở trong nhà còn có người khác, hơi sửng sờ, một lát sau mới hỏi: "......!Anh là ai vậy?"
Thẩm Đình Vị vừa nghe tiếng đã đứng lên từ trên ghế sofa, mỉm cười với nó: "Em không nhớ anh sao? Chúng ta từng gặp nhau ở khu vui chơi bật nhún."
Hiển nhiên Khang Đồng không có ấn tượng quá sâu sắc về chuyện này, đôi mắt lớn và tròn có hơi mờ mịt mà nhìn cậu một hồi, lại nghi ngờ mà hỏi: "Vậy thì tại sao anh lại ở nhà em?"
Thẩm Đình Vị nghĩ một hồi, nói: "Là ba ba của em bảo anh tới."
"Ồ——" Lúc này Khang Đồng mới kéo một âm dài khẽ gật đầu, ngoan ngoãn đóng kỹ cửa nhà, đổi dép lê đi tới.
Trên người Thẩm Đình Vị không hiểu sao lại có một lực tương tác mà trẻ em không dễ chống cự, Khang Đồng cởi cặp xuống, dường như có hơi hiếu kỳ về cậu, lại kiêng dè cậu là khách được Liên Quyết mời về, chỉ dám lén lút liếc mắt quan sát cậu.
Sự dè dặt mà đứa trẻ nghĩ rằng mình đã làm được kỳ thực cũng không khó nhận ra, Thẩm Đình Vị hiểu rõ quá khứ của đứa bé này, tràn ngập thương tiếc đối với nó, đương nhiên sẽ không để ý đến sự xúc phạm vô thức của nó, trái lại còn cố gắng làm ra một vẻ mặt ôn hòa nhất, hỏi nó: "Chuyện gì vậy?"
Khang Đồng vội vàng thu ánh mắt không được lễ phép về lại, lắc đầu.

Lại qua thêm mấy giây, dường như không nhịn được nữa, hỏi: "Anh là bạn của ba ba sao?"
Thẩm Đình Vị thật sự suy xét theo lời của nó, mập mờ mà trả lời nó: "Cứ xem là thế đi."

Trên mặt Khang Đồng nhiều thêm một nụ cười rõ ràng, có hơi xấu hổ mà nhỏ giọng nói với cậu: "Vậy anh cũng là bạn của em."
Thẩm Đình Vị nhìn lỗ tai hoàn toàn ửng đỏ của nó, không nhịn được mà cười lên, sau đó lại dùng vẻ mặt nghiêm túc mà gật đầu, nói: "Đúng thế."
Sự yêu mến của con nít lúc nào cũng chạy đến một cách không có nguyên tắc, từ khi còn nhỏ Khang Đồng đã quen nhìn ánh mắt của người khác, suy đoán tâm trạng của người khác.

Nói với nhau vài câu, nhận thấy anh trai dịu dàng ở trước mặt này đối với nó tràn ngập ý tốt, sự khẩn trương và phòng bị ở trong lòng cũng tháo xuống rất nhiều, sinh ra vài phần gần gũi với cậu một cách rất tự nhiên.

Đương nhiên, hoặc nhiều hoặc ít cũng là nhờ vào bộ lọc "Bạn của Liên Quyết".
Từ cái liếc trộm dè dặt lúc ban đầu, đến sự quan sát quang minh chính đại lúc bây giờ, cũng chính là sự thay đổi đã xảy ra trong vòng vài phút.
Thẩm Đình Vị đang cảm thấy trong nét đáng yêu của nó còn mang theo chút buồn cười, nghe thấy Khang Đồng nhẹ nhàng kêu cậu một tiếng: "Anh ơi."
Thẩm Đình Vị hỏi: "Hửm?"
Khang Đồng hơi nghiêng đầu, trong đôi mắt to to tràn ngập nghi hoặc, hỏi: "Có phải là anh rất thích uống rượu không?"
Trong ánh mắt của Thẩm Đình Vị hiện lên một chút bất ngờ, đối với cậu mà nói vấn đề này cũng không xa lạ, số liệu khảo sát cho thấy, tin tức tố được sinh ra sau khi phân hóa của Alpha và Omega có khả năng cao là bị ảnh hưởng bởi môi trường, cho nên từ sau khi phân hóa cậu thường hay nghe mọi người hỏi như vậy.
Bây giờ bị Khang Đồng đột nhiên hỏi đến, cậu mới nhận ra đó đã là chuyện rất lâu về trước rồi.
Thẩm Đình Vị nghi ngờ có phải là do tin tức tố của mình gần đầy đã vô tình xuất hiện tình trạng rối loạn, dẫn đến việc mùi do tuyến thể tiết ra bị Khang Đồng ngửi được hay không?

Đang lúc suy tư, Khang Đồng chỉ vào cái bụng phồng lên ở dưới lớp áo của cậu, nói: "Bụng của thầy dạy toán bọn em cũng như thế này, bạn cùng bàn của em nói cái này gọi là bụng bia, lúc nào cũng uống rượu bia thì sẽ to lên."
Khang Đồng nhớ lại thầy toán với đỉnh đầu có hơi thưa thớt ở trong lớp của mình, vừa cẩn thận nhìn anh trai ở trước mặt, nó nghĩ, mặc dù anh trai có bụng béo mập, nhưng gầy hơn nhiều so với thầy Lưu......!Lớn lên cũng đẹp hơn thầy Lưu.
Thật ra trước khi Khang Đồng trở về Thẩm Đình Vị còn đang suy nghĩ nên giải thích với nó như thế nào về bụng của mình, nhưng cậu không nghĩ rằng óc tưởng tượng của Khang Đồng lại có thể phong phú như thế, giúp cậu tìm ra một......!lý do đơn thuần đáng yêu như vậy.
Trong lúc cậu không nghĩ ra được nên trả lời cái gì, liền thấy gương mặt nhỏ nhắn trẻ con của Khang Đồng nghiêm lên, nghiêm túc nói với cậu: "Anh ơi nên uống ít rượu bia một chút, không tốt cho cơ thể đâu."
Thẩm Đình Vị nhìn nó giống như một đại nhân nhỏ xụ mặt nói chuyện với cậu, chỉ cảm thấy đứa nhỏ này thực sự rất thú vị, không nhịn được mà nhéo nhéo gương mặt bụ bẫm của nó, nói: "Được." Nghĩ một hồi, vì để thay đổi chủ đề, và cũng là một ý tưởng bất chợt, hỏi nó: ".....! Em có muốn ăn bánh su kem không?"
Đôi mắt của Khang Đồng nhanh chóng sáng lên, nó gật đầu, nói: "Muốn!"
Thẩm Đình Vị không đam mê đồ ngọt, nhưng lại đam mê làm bánh.
Trước đó cậu sống trong ngôi biệt thự ở vùng ngoại ô, đã từng nghĩ đến việc làm một vài món điểm tâm ngọt rất nhiều lần, nhưng chỉ có một mình cậu ở trong nhà, sợ làm xong ăn không hết thì lại lãng phí, đành phải từ bỏ.

Bây giờ không giống như thế nữa, bên cạnh có thêm một đứa bé tràn ngập chờ mong với cậu, niềm đam mê làm bánh của cậu cũng lần nữa được nhóm lên.

Thẩm Đình Vị chia bơ và đường bột dựa theo đúng tỷ lệ được liệt kê trong hướng dẫn, đổ vào trong một cái bát trong suốt, dùng máy đánh trứng khuấy đều.


Khang Đồng xoay qua xoay lại ở đằng sau cậu, hỏi cậu: "Anh ơi, em có thể giúp anh làm gì đó không?"
"Ừm......" Thẩm Đình Vị suy nghĩ một chút, cậu nghĩ tới chiếc bánh su kem lớn với trái cây cắt lát được nhét vào giữa hai lớp bánh trong cửa hàng đồ ngọt, được ánh đèn ấm áp trong tủ giữ tươi chiếu đến tinh xảo xinh đẹp, như là tìm cho Khang Đồng một ít chuyện để làm, như là sợ nó cảm thấy khó chịu, cậu nói với nó: "Em giúp anh lấy dâu tây ở trong tủ lạnh ra đi, rửa giúp anh một chút, lát nữa nướng bánh su kem xong thì có thể cắt dâu tây ra để trang trí."
Khang Đồng nhanh chóng gật đầu, nói: "Dạ!"
Thẩm Đình Vị thêm bột mì vào trong bơ đã được khuấy đều, thêm sữa bò và trứng gà rồi khuấy ở trên lửa, vừa làm nóng lò nướng.
Chờ cậu làm xong tất cả các công tác chuẩn bị, quay đầu liền thấy Khang Đồng đặt dâu tây đã được rửa sạch vào trong khay, lấy một chiếc ghế đẩu nhỏ đến, đứng lên ghế rồi duỗi tay đến cái dao bếp sắc bén trên giá đựng dao.
Thẩm Đình Vị giật mình, vội vã đi qua ngăn lại động tác của nó: "Đừng nhúc nhích đừng nhúc nhích, rửa sạch rồi để đấy là được rồi."
Khang Đồng quay đầu nhìn cậu, như là không hiểu vì sao cậu lại khẩn trương như vậy, hỏi: "Không phải là muốn cắt nó ra sao?"
Bóng dáng còn không cao bằng bếp gạch ở trong bức ảnh cùng với đứa bé rõ ràng đã cao hơn rất nhiều ở trước mặt này dường như chồng lên nhau trong ánh mắt của Thẩm Đình Vị, khiến Thẩm Đình Vị cảm thấy rất đau lòng, cậu đẩy giá đựng dao đến vị trí mà Khang Đồng không thể với tới, nhẹ nhàng sờ lên đầu của Khang Đồng: "Để anh cắt là được rồi, trẻ con không cần làm những việc này."
Giáo viên dẫn đội đã đặc biệt gọi điện cho Liên Quyết để nói rõ về việc kết thúc trại hè sớm, vì không chắc chắn về cuộc gặp gỡ giữa Thẩm Đình Vị và Khang Đồng, hôm nay Liên Quyết về nhà sớm hơn mọi hôm.
Hắn vừa mở cửa ra, liền ngửi được vị thơm ngọt đậm đà tràn ngập ở trong nhà, hắn còn chưa kịp hoàn toàn phản ứng lại, một bóng người đột nhiên chạy về phía hắn, hắn vô thức đưa tay ngăn lại.

Mùi rượu ngọt ngào trong veo và nhàn nhạt hòa quyện vào mùi bơ tràn ngập cả phòng khách, người đụng vào trong ngực hắn còn chưa phai nhạt ý cười nồng đậm ở trong mắt, quay đầu nhìn hắn một cái, trong mắt thoáng qua một chút kinh ngạc, mới vội vã thu lại biểu cảm đứng thẳng người lại.
"Liên tiên sinh." Thẩm Đình Vị dịch lên phía trước một bước, dời đi phần lưng gần như dán lên lồng ngực của Liên Quyết, quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt hơi ngớ ra: "......!Hôm nay sớm như vậy?"
Trên chóp mũi của Thẩm Đình Vị còn dính màu trắng bơ dày đặc, có thể là trên tay hơi bẩn, lo rằng sẽ dính lên quần áo của Liên Quyết, cậu lại tránh sang một bên, hơi giơ tay lên, nói: "Tôi không biết anh về sớm như vậy, còn chưa bắt đầu nấu cơm......"
Khang Đồng còn chưa nhận ra Liên Quyết đã trở về, nó giơ hai tay dính đầy bơ, cười lớn chạy ra từ trong phòng bếp, nhào tới chỗ Thẩm Đình Vị.
Liên Quyết bước chéo lên một bước nhỏ, không dấu vết mà chắn Thẩm Đình Vị ở phía sau, trầm giọng nói với Khang Đồng: "Đừng chạy."

Khang Đồng nhìn thấy Liên Quyết, nhanh chóng nghe lời đứng nguyên tại chỗ.
Như thể nhận thấy việc rượt đuổi đùa giỡn ở trong nhà như thế này rất không phù hợp, sợ bị trách phạt, nụ cười ở trên mặt Khang Đồng chậm rãi dừng lại, vẻ mặt có hơi sợ hãi mà kêu một tiếng: "Ba ba."
Nhưng Liên Quyết cũng không nói gì thêm, chỉ nhàn nhạt nhìn thoáng qua Thẩm Đình Vị đứng ở bên cạnh.
Thẩm Đình Vị không thể hiểu được ý của hắn.
Liên Quyết đột nhiên trở về khiến tâm trạng đùa giỡn đến
hơi điên của Thẩm Đình Vị và Khang Đồng bình tĩnh lại.
Thẩm Đình Vị nhìn thoáng qua tiểu Khang Đồng đang gục đầu như thể đã làm sai chuyện gì đó đứng cách đấy không xa, cậu đi qua, dùng cánh tay kéo theo bả vai của Khang Đồng, đẩy nó đi đến phòng bếp: "Được rồi, rửa cái tay, chúng ta phải chuẩn bị ăn cơm tối."
Trở lại phòng bếp rửa tay xong, Thẩm Đình Vị cho bánh su kem vừa làm xong ở trong khay nướng vào đĩa, đưa đĩa cho Khang Đồng, nói: "Đem ra ăn cùng với ba ba đi, đợi chút nữa sẽ dọn cơm."
Khang Đồng ngoan ngoãn nhận đĩa, vẫn còn đứng yên tại chỗ, đôi mắt tròn trong veo và đen nhánh như nai con lại khôi phục về trạng thái lấp lánh.
Nó ngửa đầu nhìn Thẩm Đình Vị, gọi cậu: "Anh Thẩm."
Thẩm Đình Vị hơi cúi người, giữ cho ánh mắt song song với nó, dịu dàng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Gương mặt Khang Đồng vẫn còn ửng đỏ chưa hòa hoãn lại vì vừa rồi mới chạy nhanh và cười to, nó hơi ngượng ngùng mím môi một cái, trong mắt lại xen lẫn một chút mong đợi, hỏi: "Anh sẽ ở nhà em trong bao lâu vậy?"
Thẩm Đình Vị nhìn đôi mắt của nó, không biết nên trả lời câu hỏi này của nó như thế nào, sau một hồi dùng ngón tay lau sạch bơ vẫn chưa rửa trên hai má của nó, quăng vấn đề về lại: "Vậy thì Đồng Đồng muốn anh ở đây bao lâu?"
Có thể là Khang Đồng cảm thấy hơi xấu hổ, nó hơi cụp mắt xuống, nói: "......Nếu anh có thể ở đây mãi mãi thì tốt rồi."
Thẩm Đình Vị đi theo ánh mắt của nó nhìn chằm chằm bánh su kem dâu tây ở trong đĩa, một lát sau, mới chậm rãi trả lời: "À......".


Bình luận

Truyện đang đọc