NỊCH TỬU



Lúc Thẩm Đình Vị tỉnh lại cái mũi có hơi nghẹt, có thể là vì tối qua ngủ trên ghế sofa hơi lạnh.

Cậu ngồi dậy từ trên giường, cảm giác ngứa ngáy trong cổ họng khiến cậu không tự chủ mà ho, rất nhanh Liên Quyết đã bưng một ly nước tới.

"Sao mà mắt lại đỏ lên rồi?"
Chắc là Liên Quyết đã rời giường được một khoảng thời gian, hắn đã thay quần áo xong, có vẻ là chuẩn bị đi ra ngoài.

Thẩm Đình Vị lo ho, không trả lời câu hỏi của hắn, nhận lấy chiếc ly thủy tinh mà Liên Quyết đưa tới, cầm ở trong tay nhấp một ngụm nước ấm, làm ẩm cổ họng, mới ngước mắt lên nhìn hắn: "Phải đến công ty rồi sao?"
"Đi công tác." Liên Quyết thờ ơ mà trả lời, vẫn đứng ở cạnh giường nhìn đôi mắt hơi sưng lên của cậu: "Nằm mơ?"
Thẩm Đình Vị không muốn tiếp tục cái chủ đề này, né tránh ánh mắt của hắn cúi đầu uống nước, trả lời một cách mơ hồ.

Một lát sau cậu lại đột ngột ngẩng đầu lên, đôi mắt hơi mở to một chút, kinh ngạc nói: "Anh phải đi công tác à, bây giờ đi ngay sao?"
"10 giờ bay, đến thành phố Giang." Liên Quyết giải thích đơn giản với cậu về chuyện tối hôm qua, cuộc trò chuyện trong bữa tiệc xã giao diễn ra vô cùng thuận lời, hôm nay phải bay qua đó để ký hợp đồng, nhân tiện để hoàn thiện các chi tiết cụ thể, lại nói rõ với Thẩm Đình Vị sau này muộn quá thì đừng đợi hắn nữa.

Thẩm Đình Vị rất ngoan ngoãn trả lời sau này sẽ không đâu, trong lúc nghe hắn nói chuyện nhìn thoáng qua thời gian, đã gần 7h, cậu tính toán thời gian cần phải tiêu tốn để đi từ đây đến sân bay vào giờ cao điểm buổi sáng, hơi sốt ruột vén chăn lên chuẩn bị đứng dậy: "Sao hôm qua anh không nói với tôi? Hành lý đã thu dọn xong chưa? Bữa sáng còn chưa được chuẩn bị nữa......"
"Trông em rất buồn ngủ, vẫn chưa kịp nói."
Liên Quyết đè tay của cậu lại, giống như người đang vội không phải là mình, bảo cậu không cần phải vội, nói Lâm Sâm đã đưa bữa sáng đến, không cần phải chuẩn bị.

Hắn ngồi xuống mép giường, cầm lên chiếc đồng hồ đêm qua đã thuận tay đặt lên tủ đầu giường, không nhanh không chậm mà tự đeo lên cho mình: "Nằm mơ thấy gì vậy, sao mà lại khóc?"
Thẩm Đình Vị cắn cắn môi, tùy tiện nói không nhớ rõ lắm, cậu nhìn động tác kỳ cục khi mang đồng hồ bằng một tay của Liên Quyết, vươn tay đến giúp đỡ, Liên Quyết liền giơ cổ tay lên để cậu làm thay.

"Phải đi bao lâu vậy?" Thẩm Đình Vị cúi đầu, có lẽ là vì nghẹt mũi vậy nên giọng nói cũng bị nghẹt: "Sau khi Khang Đồng kết thúc kỳ thi hằng tháng phải họp phụ huynh, anh không tham gia sao? Hôm qua lúc thằng bé về nhà trông rất vui vẻ, chắc là thi cũng không tệ."
Liên Quyết cúi đầu nhìn tóc mái hơi dài của Thẩm Đình Vị, thật ra kế hoạch mà hắn định ra ban đầu là một tuần, nhưng vé khứ hồi vẫn chưa được đặt trước, bởi vì Thẩm Đình Vị trông có vẻ như rất luyến tiếc hắn, cộng thêm tóc của Thẩm Đình Vị thực sự dài, hắn tự ý thay đổi kế hoạch, cho rằng những công việc đó dồn vào ba đến bốn ngày là có thể hoàn thành.

Thế là Liên Quyết nói: "Chắc là ba bốn ngày, họp phụ huynh có lẽ là không kịp, nhưng tôi sẽ cố gắng về sớm chút."

Thẩm Đình Vị giúp hắn cài đồng hồ xong, ngước mắt lên nói được, còn nói: "Vậy lúc anh trở về thì nhớ khen thằng bé.

Trẻ con không thể lúc nào cũng bị đả kích, cũng phải khen ngợi thích hợp một chút."
Liên Quyết nói biết rồi, vươn tay vuốt tóc mái của Thẩm Đình Vị sang bên cạnh, lộ ra đôi mắt hẹp dài của cậu: "Tóc dài rồi."
Thẩm Đình Vị "Ừm" một tiếng, cũng lay mái tóc một chút, nhưng cũng không có đưa ra nhu cầu để Liên Quyết mời người đến cắt tóc giúp cậu, chỉ nói: "Qua thêm mấy tháng nữa là có thể cắt rồi."
Liên Quyết dùng một giọng điệu hơi bình đạm để hỏi ý kiến của cậu: "Đợi tôi quay về rồi cắt cho em?"
Thẩm Đình Vị cuối cùng cũng cười, không đưa ra lời chất vấn về chuyện hắn còn biết cắt tóc, giọng điệu trông rất vui vẻ, nói: "Được."
Điện thoại của Liên Quyết vang lên, hắn lấy điện thoại đến nhìn liếc qua người gọi đến, lại nhanh chóng nhìn xuống Thẩm Đình Vị.

Thẩm Đình Vị để ý đến ánh mắt của hắn, bảo hắn cứ làm việc đi, hắn mới cầm điện thoại đứng lên, thấy Thẩm Đình Vị cũng muốn rời giường, giống như muốn tìm cho cậu một ít chuyện để làm, nói: "Giúp tôi thu dọn vài bộ quần áo đi."
Thẩm Đình Vị trả lời được, Liên Quyết cầm điện thoại ra ngoài nhận điện thoại.

Sau khi cửa phòng ngủ được đóng lại, những nét ôn hòa chỉ lộ ra trước mặt Thẩm Đình Vị ở trên mặt Liên Quyết đã biến mất gần hết, hắn nhận điện thoại, trầm giọng hỏi: "Thế nào rồi."
"Liên tiên sinh, buổi sáng tốt lành." Giọng nói của đối phương bị nghẹt, ngay cả chào hỏi cũng không nghe ra được bất cứ cảm tình cá nhân nào, như một bộ máy sinh động nhưng lại máu lạnh, dựa theo chương trình đã được thiết lập sẵn mà tiến hành một cuộc trò chuyện thưa thớt bình thường: "Các hành động của Trần Húc vẫn còn đang ở trong phạm vi theo dõi của chúng ta.

Con tàu đi đến đảo Hồng Kông sẽ đi trên biển trong vòng 6 ngày, hắn ta vô cùng tập trung tinh thần vào hoạt động này, mấy ngày gần đây cũng không thể có thêm các hành động khác, tất cả đều diễn ra rất thuận lợi."
Đối phương nói xong, thẳng thắn nói đến mục đích của mình, cũng không đợi Liên Quyết trả lời: "Liên tiên sinh, chắc hẳn là vào lúc ngài tìm tới chỗ chúng tôi đã hiểu rõ, chúng tôi chỉ là làm việc vì tiền, cũng không hiểu rõ con đường kinh doanh của thương nhân, hi vọng ngài đừng trách tôi đường đột.

Số tiền còn lại cảm phiền ngài mau chóng gửi qua, sau khi bên tôi nhận được, sẽ có người gửi video theo dõi đến gmail cá nhân của ngài."
"Sau đó sẽ gửi vào tài khoản của anh." Liên Quyết nói.

Hiển nhiên đối phương cảm thấy hài lòng với sự thẳng thắn của hắn, nói tạm biệt rồi cúp điện thoại.

Gần như là ngay khi việc chuyển tiền được hoàn tất, gmail của hắn liền nhận được một email không kí tên, bên trong kèm theo hai đoạn video.


Liên Quyết không xem, cất điện thoại vào.

Cho dù có đang ở trên thương trường hay không, từ trước cho đến nay Liên Quyết đều không phải là một người chỉ biết khoanh tay chờ chết, hắn vẫn luôn giỏi đánh đòn phủ đầu, quen kiểm soát tất cả, nhìn mọi chuyện phát triển theo giả định của mình, bằng cách ấy mà bảo đảm tỷ lệ thắng cao trong cuộc chiến với người khác.

Cho dù Trần Húc vẫn chưa tạo ra ảnh hưởng xấu nào đến cuộc sống của bọn họ, nhưng Liên Quyết không định bất chấp bất cứ rủi ro nào ở trên người Thẩm Đình Vị, hắn để người ta theo dõi Trần Húc, cũng chỉ là một cách gậy ông đập lưng ông, cắt đứt các mối đe dọa tiềm ẩn khỏi người Thẩm Đình Vị.

Tất nhiên hắn vẫn giữ lại chỗ trống nhất định cho Trần Húc, món đồ ở trong tay cũng không thể hoàn toàn đẩy hắn ta vào chỗ chết, chỉ là sẽ không để hắn ta sống quá tốt mà thôi.

Thẩm Đình Vị giúp Liên Quyết thu dọn hành lý xong, lúc xuống lầu theo Liên Quyết, Khang Đồng đã ăn bữa sáng xong, ôm cặp sách chuẩn bị đi học.

Thẩm Đình Vị tiễn hắn đến cửa, tài xế hỏi Liên Quyết lát nữa có cần quay về đưa Thẩm tiên sinh đi khám thai hay không.

Vốn dĩ Liên Quyết định lùi lại mấy ngày, đợi đến khi hắn trở về sẽ tự mình đi cùng với Thẩm Đình Vị, nhưng thấy Thẩm Đình Vị đứng ở cửa, bị gió lạnh thổi đến ho, vẫn quyết định để cậu hôm nay đến bệnh viện khám trước.

Mọi hành động của Trần Húc đều ở trong phạm vi theo dõi của hắn, khả năng xuất hiện sai lầm ở thời điểm mấu chốt này không lớn.

Trước khi đi hắn nói với Thẩm Đình Vị: "Gửi báo cáo kiểm tra qua cho tôi."
"Ừm." Thẩm Đình Vị vì nhiễm phải gió mà ho đến mức vành mắt trở nên đỏ hơn, giọng nói hơi khàn khàn, nói với hắn: "Thượng lộ bình an."
Liên Quyết nói được, rời đi cùng với Lâm Sâm.

Thẩm Đình Vị đóng kỹ cửa lại, nhìn phòng khách trống không, trong lòng nhất thời có hơi trống rỗng.

Không biết là vì đã quen Liên Quyết cho dù có bận đến đâu cũng sẽ đến bệnh viện cùng cậu, hay là bởi vì Liên Quyết vẫn không nói lời tạm biệt với cậu.


Đường xá vào giờ cao điểm buổi sáng hôm nay thông thuận khác thường, xe gần như không cần phải giảm tốc độ, một đường đi đến sân bay.

Bởi vì tối hôm qua là sinh nhật của Thẩm tiên sinh, Lâm Sâm cố ý không làm piền Liên Quyết, thế là không gửi lịch trình công việc vào đêm hôm trước để Liên Quyết xem như thường lệ.

Đường đi từ nội thành đến sân bay không gần, ở trên xe anh nắm chặt thời gian xác nhận lịch trình với Liên Quyết, Liên Quyết đôi khi lại ngắt lời anh một cách khác thường, yêu cầu anh rút ngắn thời gian lại, cũng hủy bỏ các lịch trình không cần thiết.

Lâm Sâm kịp lúc lấy máy tính ra để sửa đổi, vô tình làm rơi ra thứ gì đó từ trong túi đựng laptop, anh nhìn thoáng qua, nhỏ giọng "vâng" một tiếng.

Lúc này Lâm Sâm mới nhận ra ngày hôm nay mình cứ cảm thấy đã quên đi chuyện gì đó là vì điều gì.

Anh vội vã cúi người nhặt món đồ rơi vào trong khe hở của chỗ ngồi, sau đó bật máy tính lên làm việc, sau khi xác nhận với Liên Quyết, mới đưa chiếc bùa bình an ở trong tay đến trước mặt Liên Quyết, trông có vẻ xấu hổ mà nói: "Liên tổng, sáng nay rời đi vội vàng, tôi quên đưa cái này cho Thẩm tiên sinh, có thể làm phiền ngài sau khi trở về giúp tôi chuyển giao hay không?"
Liên Quyết nhận lấy cái túi thêu cầu nguyện rũ tua xuống, nhìn thoáng qua, hỏi: "Đây là cái gì?"
"Bùa bình an." Lâm Sâm nói: "Tôi nghĩ nhất định là Thẩm tiên sinh không thiếu thứ gì, tôi không biết nên tặng quà gì cho phù hợp, hôm qua đúng lúc ăn cơm ở nhà hàng trên đỉnh núi, thuận tiện vào trong miếu xin một cái bùa bình an quay về."
Anh nhìn Liên Quyết lộ vẻ nghi ngờ, suy đoán Liên Quyết cũng không tin mấy chuyện này, thế là giải thích: "Tôi không biết ngài có tin chuyện này hay không, có điều vào năm tuổi của tôi, mẹ tôi nói với tôi đeo bùa bình an thì có thể đem đến vận may, chặn tà khí......!Thật ra chủ yếu là để an ủi tâm lý, không phải ai cũng nói vào năm tuổi người ta sẽ không được suôn sẻ hay sao."
Liên Quyết ngẩn người, ngẩng đầu lên khỏi bùa bình an: "Năm tuổi?"
Lâm Sâm nhìn gương mặt Liên Quyết xuất hiện sự mù mịt không quá phù hợp với hắn, trong mắt cũng lộ vẻ mù mịt trong chốc lát, nhưng không tới mấy giây, trong đầu đã nhanh chóng lóe lên một suy nghĩ, khiến lòng anh đột ngột nhảy lên một cái.

Lâm Sâm nửa là thấp thỏm nửa là suy đoán, không chắc chắn mà hỏi: "Liên tổng, có lẽ ngài không phải là không biết......!Hôm qua là sinh nhật của Thẩm tiên sinh đâu nhỉ?"
Nỗi hoài nghi và mù mịt của Liên Quyết đình trệ trên gương mặt ngay khi anh nói lời này, chiếc bùa bình an màu đỏ được chế tác tinh xảo nằm ở trong tay tựa như đã bắt đầu sinh ra nhiệt độ theo lời nhắc nhở của Lâm Sâm, thiêu ngón tay bị đường thêu gập ghềnh cộm vào của hắn.

Từ tối hôm qua đến giờ, tất cả mọi điều bất thường của Thẩm Đình Vị đều trở nên có thể hiểu được.

Hắn cứng nhắc mà cụp mắt xuống, nhìn chiếc túi cầu nguyện được thêu lên chữ "Bình an vui vẻ" ở trong tay, lồng ngực siết chặt lại một cách khác thường.

Lúc này hắn mới chậm rãi nhận ra, sáng hôm qua lúc Thẩm Đình Vị giúp hắn đeo cà vạt mỉm cười nói câu "đợi anh quay về ăn cơm" không phải là thuận miệng nói chuyện phiếm, mà là thật sự đợi hắn quay về.

Thậm chí là từ giây phút hắn bước ra ngoài, chờ thẳng đến một giờ rưỡi sáng.


Liên Quyết vẫn còn nhớ rõ sự lấp lánh ở trong mắt của Thẩm Đình Vị ngay khi nhìn thấy hắn về tối hôm qua, cũng nhớ rõ mình đã nổi giận với Thẩm Đình Vị, nhớ rõ mình đã trách cậu ngủ trễ, hỏi cậu thời gian.

Thẩm Đình Vị rũ mắt xuống trả lời câu hỏi của hắn, sự suy sụp đã bị hắn hiểu lầm thành đã nhận ra sai lầm trong giọng nói, đôi mắt ửng đỏ nói không có đang đợi hắn, chỉ là không cẩn thận ngủ thiếp đi.

Đó giờ Liên Quyết không có năng lực đồng cảm với người khác, nhưng khi nhớ lại đôi mắt hơi sưng lên của Thẩm Đình Vị khi vừa tỉnh dậy vào sáng nay, cùng với ánh mắt né tránh khi nói với hắn đã quên mất nội dung ở trong mơ và giọng điệu điềm nhiên như không, và dường như vào giây phút này hắn đột nhiên có nhiều cảm xúc tiêu cực hơn trong 30 năm qua, khiến hắn không thể điều chỉnh tốt cảm xúc trên mặt trong một khoảng thời gian rất dài.

Hắn nói: "Sau này muộn quá thì đừng đợi tôi nữa."
Thẩm Đình Vị nghe theo mà gật đầu, nói: "Sau này sẽ không đâu."
Liên Quyết vô duyên vô cớ bị cuộc trò chuyện vào sáng sớm chắn đến mức lồng ngực ngột ngạt, như là muốn tìm một lý do thích hợp và một lối thoát cho cảm xúc đột ngột xuất hiện của mình, hắn ngẩng đầu lên.

"......!Sinh nhật," Liên Quyết dùng một biểu cảm mất tự nhiên và một giọng điệu hơi quái lạ, hỏi Lâm Sâm: "Rất quan trọng sao?"
Liên Quyết cũng không thể hoàn toàn hiểu được nỗi buồn đã vượt qua sự hiểu biết của hắn khi đã bỏ lỡ sinh nhật của Thẩm Đình Vị.

Trong trí nhớ của Liên Quyết đã từng có vài buổi tiệc sinh nhật, khi Trần Trữ Liên cần một bữa tiệc tối công việc hợp lý, sẽ dùng sinh nhật của hắn như một cái cớ để tổ chức một bữa tiệc gióng trống khua chiêng, cũng cần hắn lộ ra hào phóng và khéo léo, vào lúc mở màn sẽ chuẩn bị một lời cảm ơn dài dòng gửi đến những người đã tham gia bữa tiệc tối để bày tỏ chào mừng và cảm ơn, sau đó lại cắt bánh kem dưới sự chú ý của tất cả mọi người, tiếp đó lại cùng với Trấn Trữ Liên đi mời rượu và trò chuyện với các vị tinh anh trong ngành, mãi cho đến đêm khuya tiễn đưa tất cả vị khách.

Liên Quyết không có cảm xúc quá lớn với mấy đoạn ký ức không khác nhau quá nhiều này, nếu như cương quyết muốn hắn mô tả cảm nhận của mình đối với sinh nhật, cũng chỉ có tẻ nhạt và dài đằng đẵng.

Nhưng nỗi thất vọng không dễ nhận ra trong đôi mắt và sự yên lặng né tránh câu hỏi mấy lần của Thẩm Đình Vị, khiến hắn sinh ra một cảm giác trước nay chưa từng có trong sự rối bời ngập tràn, một cảm giác áy náy mãnh liệt.

Nhưng Lâm Sâm lại không cho hắn đáp án, thậm chí còn không dám lên tiếng.

Vẻ mặt Liên Quyết trở nên nghiêm túc, từ sự thăm dò mù mịt vừa nãy biến thành thái độ và giọng điệu như đang xử lý một công việc quan trọng, lần nữa hỏi anh: "Sinh nhật là một ngày rất quan trọng sao?"
Lâm Sâm hiếm khi lộ ra vẻ mặt hơi lúng ta lúng túng.

Cho dù sinh nhật của người nhà ông chủ cũng không nằm trong phạm vi công việc của anh, nhưng anh vẫn cảm nhận được một áp lực rất lớn và một nỗi bất an tắc trách trong ánh mắt của Liên Quyết.

Anh không biết phải trả lời câu hỏi của Liên Quyết như thế nào, cuối cùng chỉ thấp giọng đưa ra một đáp án mập mờ nước đôi: "......!Năm tuổi, có, có lẽ là vẫn quan trọng."
Liên Quyết nghe xong lời anh nói, yên lặng hồi lâu, vào lúc mồ hôi của Lâm Sâm sắp sửa lan ra đầy lưng, lần thứ hai trong hôm nay Liên Quyết phá vỡ kế hoạch vốn đã được định sẵn của mình, nói với tài xế: "Quay xe lại.".


Bình luận

Truyện đang đọc