NỊCH TỬU



Bó hoa hồng kia tản ra mùi hoa hồng rất nồng, không giống như hương hoa tươi tự nhiên, mà càng giống như đã phun lên một ít loại hương liệu mùi hoa hồng hơn, vậy nên khiến mùi hương vốn dĩ nên lãng mạn và nồng cháy trở nên hơi rẻ tiền và cố ý.

Thẩm Đình Vị vội vã đẩy Liên Quyết đứng giữa bàn trà và ghế sofa ra, thậm chí ngay cả dép lê cũng không kịp mang, đi chân trần chạy vào toilet.

Sắc mặt của cậu trắng bệch, mười ngón tay thon dài xanh nhạt vịn vào mặt đá cẩm thạch của bồn rửa mặt, gương mặt mất hết màu máu giống như một tờ giấy trắng bị thấm nước, chỉ có trong đôi mắt là hiện lên màu đỏ rõ ràng, trong hốc mắt mờ mịt sương mù vì cơ thể khó chịu.

Cậu nằm sấp lên bồn rửa mặt mà ọe thật lâu, thật ra cũng không có nôn ra được thứ gì, dạ dày theo phản xạ có điều kiện mà thịt chặt lại khiến cậu cảm thấy rất khó chịu.

Hơi thở mà Alpha đã phun vào tai cậu lúc tới gần để nói chuyện, nhiệt độ không dễ chịu khi đè xuống mu bàn tay của cậu rồi lưu một dãy số vào điện thoại của cậu, tự tin phô trương và tin tức tố nồng đậm, những ký ức không rõ ràng lại khiến cậu cảm thấy không thoải mái chậm rãi trỗi dậy vì mùi hương hơi kém chất lượng được tỏa ra từ bó hoa hồng kia, cùng với cánh hoa hồng đỏ tươi ướŧ áŧ chồng chất lên nhau.

—— "Mùi của em, thật sự là rất đặc biệt."
—— "Có thể gọi cho anh bất cứ lúc nào, Vị Vị."
—— "Anh ta cố ý phóng tin tức tố dẫn dụ cậu phát tình, cậu còn cảm thấy người này không tệ? Người này giống như một con công xòe đuôi chết tiệt, rõ ràng là không có lòng tốt!"
—— "Tôi thấy cậu không những thời gian phân hóa trì trệ, sự phát triển của não cũng trì trệ!"
—— "Ầm ——!"
Tiếng còi cảnh sát nhỏ dần và tiếng người ồn ào, bóng người lắc lư mơ hồ trong tầm mắt, mùi rượu xen lẫn với hương hoa hồng trong hơi thở......!

Thẩm Đình Vị nhắm chặt mắt lại, lắng nghe tiếng nước chảy xiết ở bên tai, muốn hòa hoãn cơn đau đầu không thể áp chế được của mình.

Cậu hiểu rõ cảm giác khó chịu mãnh liệt này của mình cũng không bắt nguồn từ bó hoa hồng kia, mà bắt nguồn từ hình ảnh mà cậu đã cố gắng đưa vào một góc hẻo lánh bên trong ký ức bị mùi hương này lôi lên một ít, trận tai nạn xe hoàn toàn cắt đứt cuộc đời của cậu, kẻ đầu têu buộc cậu phải bắt đầu gian khổ.

......!Không, cũng không hoàn toàn là gian khổ.

Thẩm Đình Vị chậm rãi mở mắt ra, nhìn bản thân chật vật ở trong gương.

Thẩm Đình Vị thường hay cảm thấy mình quá mức đa cảm, mặc dù cậu rất ít khi biểu đạt.

Hầu hết các lời nhận xét mà các giáo viên đưa ra ở trong kết quả tốt nghiệp của cậu từ nhỏ đến lớn đều là những từ như "tính cách ngoan ngoãn" , "ôn hòa với người khác", nhưng thật ra cậu cũng sẽ thường phán định người nào tốt người nào xấu ở trong lòng, có thể tiếp xúc hay không, tiếp xúc tới mức nào thì thích hợp.

Dì Beta nhà hàng xóm là bằng lòng qua lại.

Vị Alpha mà cha giới thiệu là có thể qua lại, nhưng sẽ không phát triển.

Liên Quyết......!Là không thể.


Cậu cho rằng, Liên Quyết cái người này hẳn là bị cậu phân vào loại "Không thể qua lại".

Dù cho cuộc gặp gỡ của bọn họ được đóng khung trong thế giới mà Thẩm Đình Vị đã từng sinh sống, bọn họ cũng không thể là những người có khả năng gặp nhau.

Nhưng ngày hôm nay, bọn họ lại là hai người nắm giữ giấy kết hôn hợp pháp, bọn họ có được một mối quan hệ thân mật nhất.

Tất cả những điều này đều không nằm trong dự đoán của Thẩm Đình Vị, lại xảy ra hoàn toàn chính xác.

Cậu nghĩ đến Liên Quyết, cảm xúc hơi đi xuống từ trong cơn hỗn loạn.

Có một lần cậu đã vô cùng không khách quan mà cho rằng Liên Quyết đã bắt đầu nỗi bất hạnh của cậu, nhưng thật ra đứng ở góc độ lý trí mà nói, Liên Quyết ngoại trừ lúc đầu có thành kiến và hiểu lầm rất sâu với cậu ra, cũng chưa từng làm sai điều gì.

Là cậu phát tình tìm tới Liên Quyết, Liên Quyết cũng đúng thật là đã từ chối cậu, cậu lại quấn chặt lấy, Liên Quyết là làʍ ŧìиɦ với cậu dưới tình huống không tình nguyện, làm dịu cơn phát tình của cậu, chỉ mỗi việc này thôi, cho dù có đang ở thế giới trước đây của cậu, Liên Quyết cũng xứng đáng được phát cờ thưởng.

Cậu thấy ở trong tin tức đã từng có người làm như thế —— "Phát tình vô tình người có tình, gửi hơi ấm vào trong tuyết trao đi tình yêu lớn."

Mặc dù câu quảng cáo này dùng cho thế giới này có hơi vi diệu, nhưng......!Suy cho cùng là chính cậu thiếu sót kiến thức sinh lý, bởi vì phân hoá quá trễ, ngay cả kiến thức sinh lý cơ bản nhất của Omega cũng không có, đến mức mang thai ngoài ý muốn, cậu không có tư cách đổ hết trách nhiệm lên người Liên Quyết.

Bé con ở trong bụng cảm nhận được tâm tình biến động mãnh liệt của cậu, bất an đập liên tục ở trong bụng cậu, cậu đi chân trần giẫm lên sàn nhà lạnh buốt, dòng nước chảy ra từ trong vòi nước cũng lạnh.

Thẩm Đình Vị vặn vòi nước sang phía nước nóng, đặt tay bên dưới dòng nước ấm áp, đợi nhiệt độ ở đầu ngón tay chậm rãi chạy vào trong cơ thể, mới lau khô tay rồi trấn an bé con ở trong bụng.

Thẩm Đình Vị cụp mắt xuống, nhìn đầu ngón tay của mình, lại nghĩ đến bông hoa mà Liên Quyết đưa cho cậu......!Hoa Hồng.

Sau khi tâm trạng không được ổn định dần dần bình tĩnh lại, trong lòng của cậu lại chợt xuất hiện một mâu thuẫn, một niềm vui nho nhỏ không thể diễn tả được.

......!Tại sao Liên Quyết lại tặng hoa cho cậu?
Khi Thẩm Đình Vị đi ra từ toilet, Liên Quyết đã không còn ở phòng khách nữa, hoa hồng ở trên bàn cũng không thấy đâu.

Thẩm Đình Vị cảm thấy có thể là vì mình đang mang thai, chỉ trong một ngày ngắn ngủi mà cảm xúc lại thay đổi có hơi quá nhiều, niềm vui nho nhỏ khi cậu đi ra từ toilet lại sa sút khi thấy phòng khách trống rỗng.

Cậu đi đến trước sofa để mang dép, khi quay người mới để ý đến bó hoa hồng lặng lẽ nằm trong thùng rác kia.

Bó hoa rất lớn, bó gần một trăm đóa hoa hồng, được bọc trong lớp vải đen bị xõa tung, khi Thẩm Đình Vị lấy bó hoa từ trong thùng rác ra, giấy bọc tinh xảo đã bị mép thùng rác ép ra nếp gấp rõ ràng.

Cậu sửa sang lại thật lâu, cũng không thể biến nó về lại dáng vẻ ban đầu, đành phải cởi dây ruy băng buộc hoa ra, mở ra từng tầng từng tầng giấy gói.


Người ở tiệm hoa xử lý cũng không cẩn thận, bởi vì đã bọc giấy gói rất dày ở bên ngoài mới không lộ ra gai nhọn vẫn chưa được xử lý, Thẩm Đình Vị vừa lấy hoa hồng ra liền bị đâm vào ngón tay, đầu ngón tay tay chảy ra một giọt máu nhỏ bé.

Không phải là rất đau, Thẩm Đình Vị không quá để ý, đi vào toilet đơn giản rửa sạch một chút, lại đi vào phòng chứa đồ.

Dì ở trong nhà trước đây chắc là một người rất biết chăm sóc hoa tươi, ở trong phòng chứa đồ cậu tìm được bộ công cụng đầy đủ, trở về phòng khách cắt sửa từng nhánh hoa hồng ở trên bàn trà.

Giữa chừng cậu thực sự có hơi không nhịn được mùi hương nhân tạo được tổng hợp từ hương liệu ở trên hoa hồng, cầm hoa đi đến phòng tắm trong phòng ngủ dành cho khách ở gần đó, dùng một dòng nước rất nhỏ từ vòi hoa sen tưới lên hoa hồng rồi rửa cẩn thận một lần.

Hoa Hồng sau khi được thấm nước màu sắc càng trơn cũng càng tươi tắn, tỏa ra một mùi hương rất nhạt thuộc về chính loài hoa hồng cũng không còn khiến Thẩm Đình Vị phản cảm như vậy nữa.

Cậu tìm ở trong nhà thật lâu, mới tìm được một bình hoa có kích thước phù hợp.

Cậu lấy hoa nhài khô héo ở trong bình ra, nghiêm túc cắm hoa hồng vào trong bình hoa một lần nữa, cuối cùng suy đi nghĩ lại, đặt bình hoa vào vị trí bắt mắt nhất ở trên bàn ăn, lại điều chỉnh vị trí nhánh hoa và mật độ nụ hoa một phen, tìm bình tưới nhỏ đến phun chút nước lên mặt cánh hoa, để bó hoa hồng này trông đầy sức sống hơn.

Thẩm Đình Vị phỏng đoán, như thế này, chờ đến khi Liên Quyết đi xuống lầu nhìn thấy nó, chắc là sẽ không còn tức giận như vậy nữa.

.


Bình luận

Truyện đang đọc