Editor: May
Trước khi anh chưa kết hôn với cô, ấn tượng của anh với cô, là có thể làm trợ lý lý trí của xí nghiệp Tô thị.
Sau khi kết hôn, anh mới biết, thật ra cô không có khác gì Tống Tống, trong xương chính là một nữ sinh nhỏ, thích quần áo hồng nhạt, thích trang sức xinh đẹp, lúc nhận được kinh hỉ cũng sẽ cười vui vẻ, giống như là một đứa bé.
Mà hiện tại, từ sau khi cô ly hôn với anh, mỗi lần cô đơn độc đối mặt với anh, đáy mắt sẽ luôn là loại ánh mắt kinh sợ này, người trở nên rất trầm tĩnh, không hoạt bát và sinh khí giống như lúc trước.
Tần Dĩ Nam cảm thấy mình giống như là trúng tà, đêm nay luôn không hiểu ra sao cả nghĩ đến trước đây, thậm chí anh còn trúng tà sau khi nuốt một ngụm chè trôi nước vào bụng, ngẩng đầu, hơi kéo khóe môi một chút với cô.
Ý cười của anh không rõ ràng, nhưng nó đủ cho cô biết anh cười với cô, cô bỗng chốc lại biến thành bộ dáng anh vừa bảo cô bưng đồ ăn khuya vào phòng sách kia, khuôn mặt không dám tin tưởng.
Nhưng mà lần này, cô rất nhanh liền lấy lại tinh thần, không giống như lúc vừa ở cửa phòng sách, ngây ngốc một lúc lâu.
Anh nhìn ra được cô rất kích động, rồi lại không dám biểu hiện ra ngoài, cô cúi đầu, nhìn thấy trong cái gạt tàn thuốc đều đầy tàn thuốc, liền bưng giúp anh đổ vào trong thùng rác, bước chân cô bước trở về, linh động giống như là tinh linh, mơ hồ có thần thái hoạt bát giống như ở trước mặt anh vào lúc trước.
Anh lại nói với cô, lại cười với cô, gan cô lớn hơn rất nhiều, giúp anh thu dọn phòng sách hỗn loạn một chút, sau đó lúc anh đối diện với một bàn văn kiện bận rộn, cô còn hỏi một câu: “Đầu tư của công ty, rất phiền toái sao?”
Nghe đến câu hỏi này, Tần Dĩ Nam bỗng chốc ngây ngẩn, có chút buồn bực làm sao cô biết được.
Trình Thanh Thông giải thích đơn giản: “Tôi nghe đồng nghiệp trước đây nói.”
Cũng đúng, cô có không ít đồng nghiệp đều là trong khu vực thương mại, việc tốt không ra tới cửa chuyện xấu truyền ngàn dặm, cô biết cũng không kỳ quái... Tần Dĩ Nam rũ mắt xuống, tiếp tục chỉnh sửa văn kiện, chỉ là trong miệng vẫn mở miệng nói với cô: “Còn may, không hoàn toàn đến mức người lạ, ngày mai đầu tư Kim Dực hẹn tôi gặp mặt, hiện tại tôi phải muốn chỉnh sửa tư liệu suốt đêm.”
Đầu tư Kim Dực, chính là Kim Trạch.
Quả nhiên, giống như cô đoán, điện thoại anh nghe vào buổi tôi, là bên Kim Trạch gọi tới...
“Vậy thì tốt? Công ty bọn họ cũng rất không tệ, mấy năm nay đầu tư rất nhiều xí nghiệp...” Trình Thanh Thông giả vờ thành một bộ dáng nói chuyện phiếm, nói đơn giản hai câu, sau đó nhìn thoáng qua văn kiện chất đầy bàn của Tần Dĩ Nam: “... Đêm nay anh muốn chỉnh sửa những thứ này sao?”
Tần Dĩ Nam thật là bận điên, “ừ” một tiếng rất nhạt, liền lật mở một phần văn kiện khác ra.
Trình Thanh Thông xuất thân là thư ký, lúc trước khi Tần Dĩ Nam mới lập công ty, về nhà cũng thường xuyên bận như vậy, lúc đó cô thấy anh hơn nửa đêm cũng không thể đi ngủ, sợ anh vừa xuất viện, thân thể chịu không nổi, sẽ hỏi anh có muốn cô giúp đỡ hay không.
Dần dà, anh liền bị cô dưỡng ra thói quen, mỗi lần anh bận đến thật sự một mình lo không hết được, sẽ gọi cô tới giúp đỡ.
Trình Thanh Thông nhìn chằm chằm văn kiện cao như một ngọn núi nhỏ, ngẫm nghĩ, lên tiếng hỏi: “Có cái gì cần tôi giúp một tay không?”
Hiện tại rốt cuộc không phải là trước đây, đến chủ động mở miệng giúp đỡ, vẫn là nói có chút niềm tin không đủ, Trình Thanh Thông cắn khóe môi một chút, lại nói: “Trước đây lúc tôi ở Tô thị, đã từng giao thiệp với đầu tư Kim Dực, tôi hiểu rõ một ít tình huống bên họ, có thể giúp anh.”