Editor: May
“Tại sao anh không trả lời?” Cô say rượu, ý thức có chút mơ hồ, cô chỉ vừa hỏi xong, liền mang theo tiếng khóc nức nở mở miệng hỏi tiếp, một giây sau đó, cô đột nhiên đứng lên từ trên mặt đất, chạy thẳng đến trước mặt anh, bắt lấy cánh tay anh, ngước khuôn mặt tươi cười hoa lê đẫm mưa lên, nhìn mặt anh chăm chú: “Anh sẽ đồng ý, đúng không?”
Đáy mắt mong đợi của cô, khiến cho mắt Tô Chi Niệm trở nên hơi chua xót, anh bất giác nghiêng đầu đi, tránh né tầm mắt của cô.
“Em biết, có phải anh không bằng lòng đáp ứng hay không...” Ngữ điệu cô lại mất mác xuống, cô cúi đầu một chút, tay bắt lấy cánh tay anh bỗng dưng gia tăng sức lực, sau đó lại ngẩng đầu lên, cõi lòng đầy mong đợi nói: “Nhưng mà, anh có thể lừa gạt em, nói một chữ được, có được không?”
Cô giống như là sợ anh lại cự tuyệt chuyện này, ngữ khí tiếp theo liền có vẻ hơi gấp cam đoan với anh: “Chỉ là lừa gạt em, lừa gạt em, chỉ nói một chữ, một chữ, được không?”
Lúc nói xong lời cuối cùng, ngữ khí của cô nghe giống như là cầu xin: “Chỉ một chữ...”
Đáy lòng Tô Chi Niệm co rút đau, sắc mặt cũng không còn huyết sắc, làn môi anh đã bắt đầu nhẹ nhàng run rẩy lên, anh dùng sức lực rất lớn mới khiến cho chính mình hít thở được một hơi, sau đó quay đầu, nhìn mắt cô, vừa định thuận theo thỉnh cầu của cô, nói một câu “Được”, cô liền bỗng nhiên lắc đầu, khuôn mặt uể oải lại thì thào nói nhỏ lên: “Thực xin lỗi, em lại bắt đầu có suy nghĩ kỳ lạ, tại sao anh ấy có thể trở về tìm tôi chứ... Anh không phải anh ấy, thực xin lỗi, tôi nhận nhầm người... Nhận nhầm người ...”
Cô vừa nói, vừa liền vung cánh tay anh ra, thối lui về sau từng bước một.
Vào lúc sắp lùi đến bên cạnh thùng rác, cô mới ngừng lại, trong miệng còn đang lặp lại câu “Thực xin lỗi, nhận nhầm người” .
Sau đó cô lại chậm rãi ngồi xổm người xuống, nức nở rất nhẹ rất nhẹ lên.
Lúc nãy khi anh ngăn cản cô uống thuốc tránh thai, đoạt lại thuốc hết, ném vào trong thùng rác, có một hộp không có ném chuẩn, đúng lúc ở bên cạnh chân ngồi xổm của cô.
Cô khóc khóc, không biết tại sao hai mắt đẫm lệ kia lại trông thấy hộp thuốc tránh thai đó, sau đó đầu ngón tay run rẩy liền nhặt lên.
Cô giơ đến trước mắt, mượn ánh đèn đường mờ vàng, nhìn chằm chằm chữ phía trên, nhìn một lúc lâu, mới đọc từng chữ: “Thuốc, tránh, thai, khẩn, cấp...”
Sau khi cô đọc xong, sững sờ một lúc lâu, giống như đang phản ứng năm chữ này là ý tứ gì, sau đó liền nối lại, nhẹ nhàng lặp lại lần nữa: “Thuốc tránh thai khẩn cấp... Thuốc tránh thai...”
Cô há to miệng, quay đầu, vừa nhìn về phía anh, nhẹ giọng hỏi: “Anh nói, có phải tôi chỉ cần chịu uống thuốc tránh thai, anh ấy liền chịu tới gặp tôi không?”
Cổ họng Tô Chi Niệm giống như là bị cái gì đó ngăn chặn, mắt đau nhức lợi hại.
Cô hoàn toàn đắm chìm ở trong thế giới của mình, hoàn toàn không đi lưu ý bộ dạng của anh, sau khi nói xong câu nói kia, liền đưa tay ra, bắt đầu tìm kiếm lung tung ở trên mặt đất, lúc tìm thấy điện thoại di động của anh, khuôn mặt treo nước mắt ràn rụa lộ ra một nụ cười, sau đó liền giơ điện thoại di động lên bên tai, nhỏ giọng nói: “Tô Chi Niệm, anh tới đây nhìn em được không? Chỉ cần anh tới đây, em liền đáp ứng anh, em sẽ ngoan ngoãn uống thuốc, uống thuốc tránh thai anh cho... Tô Chi Niệm...”
Lời kế tiếp của Tống Thanh Xuân còn chưa nói xong, thân thể Tô Chi Niệm cứng ngắc đứng ở chỗ không xa, bỗng nhiên liền cất bước đi đến trước mặt cô, cúi người kéo cô trên từ trên mặt đất một cái.