NÓI YÊU EM 99 LẦN

Editor: May

Một ngũ quan khiến người giật mình, một diện mạo kinh diễm tinh xảo, một khí phách khiến cho người ta hít thở không thông...

Vẫn giống như trong trí nhớ của cô y như đúc...

Nhưng rõ ràng gần trong gang tấc, lại khiến cho người giống như cách chân trời.

"Hai người bạn thân lâu năm, hai mối tình đến rồi đi với lý do của nó, sau khi vật đổi sao dời, chúng ta ôn chuyện ở ven đường, giấc mộng bị giáng một cái tát kia, ầm ầm như tiếng sấm..."

Xe chậm rãi, chậm rãi chạy, mặt của anh từ từ biến mất từng chút trong đáy mắt cô.

Tầm mắt của cô vẫn luôn dừng lại trên người anh, mà anh giống như xem cô là không khí không tồn tại, cuối cùng cũng không có liếc mắt nhìn cô một cái.

"Chúng ta đều đã bị lãng quên , đều đã bị lãng quên rất lâu, thời gian giống như một tên trộm trên một đoạn đường, để ống tay áo dưới cây dù kia, cả khuôn mặt chờ đợi đáp án kia, biến bao nhiêu vui vẻ thành nỗi cô đơn..."

Xe hoàn toàn lái qua bên cạnh cô.

Tăng tốc, càng lúc càng xa, thẳng đến khi không thấy được bóng dáng xe...

Mà trong xe bên cạnh cô, tiếng nhạc nhẹ nhàng kia, vẫn còn tiếp tục.

"Chúng ta đều đã bị làng quên, đều đã bị người khác lãng quên, tình yêu nên dùng bao nhiêu chữ để hình dung, anh nói bình tĩnh nhẹ nhàng, em nhìn mây đen bay đi, bởi vì em đều hiểu tất cả lời anh nói, tình yêu thường có mở đầu nhưng không có kết thúc..."

...

Mưa đột nhiên lại trở nên lớn hơn, chút mưa nhỏ châm nhọn giống như biến thành những nước trân châu lớn, đập dày đặc xuống mặt đất.

Quần áo trên người Tống Thanh Xuân rất nhanh bị ướt đẫm, mái tóc dài giọt nước quấn quanh ở trên cổ cô, cô vẫn là hờ hững lạnh nhạt đứng ở chỗ cũ.

Xe trên đường phố dần dần lái ít đi, có xe lái qua đường, thấy cô đứng ngây ngốc, không cầm lòng nổi sẽ nhìn thêm vài lần, thẳng đến về sau, có một bác gái nhiệt tình, nhìn thấy quang cảnh như vậy, nhịn không được ngừng xe, bật dù xuống, chạy đến trước mặt cô, tốt bụng hỏi: "Cô gái, sao cháu lại đứng trong mưa?"

Tống Thanh Xuân chớp chớp mắt, cứng đờ kéo con ngươi đến trước mặt, cô nghiêng đầu, nặn một nụ cười nhạt với người nói chuyện cùng mình, sau đó lắc lắc đầu.

"Cô gái, trán cháu bị thương, sao còn ở nơi này dầm mưa, cẩn thận cảm lạnh..." Đoán chừng bác gái là người nhiệt tình, vừa nói, vừa muốn lấy điện thoại di động ra, gọi xe cấp cứu giúp cô: "Bác vẫn là gọi một xe cấp cứu cho cháu đi..."

"Cám ơn, không cần đâu." Tống Thanh Xuân thốt ra, tiếng nói khàn khàn không tưởng tượng nổi, cô tiếp tục nở nụ cười với bác gái: "Thật không cần, chái chỉ là vừa mới thất thần, cháu lên xe đây."

Bác gái vẫn có chút không yên lòng, sau khi giúp cô lên xe, còn tiếp tục quan tâm cô hai câu, hỏi cô thật không có việc gì chứ? Có cần gọi tài xế lái thay không?

Tống Thanh Xuân mỉm cười cự tuyệt, chờ sau khi bác gái trở lại trên xe của mình, mới khởi động xe, tiếp tục tiến về phía trước.

Bài hát trong xe cuối cùng cũng được đổi, là một bài hát Ngô Nông tiếng Quảng Đông dịu dàng.

Vốn Tống Thanh Xuân muốn về nhà , nhưng cô chạy dọc theo đường cao tốc một vòng, vẫn luôn quên mất, thật vất vả nhớ ra được, lại đi sai nơi.

Đúng lúc đó là nơi tụ tập vào ban đêm ở Bắc Kinh, từ sau khi cô náo ra chuyện lớn như vậy trong buổi chiếu phim tối năm hai cao trung, Tống Mạnh Hoa mạnh mẽ ra lệnh ngăn chặn cô tới nơi ngư long hỗn tạp này, chẳng qua lúc Tống Thừa còn sống, ngược lại từng lén mang cô tới một hai lần.

Đèn neon muôn màu muôn vẻ, nhấp nháy hoa cả mắt của Tống Thanh Xuân, cô tìm một lúc lâu, cũng không tìm ra chỗ mình tới vào lúc trước, cuối cùng tùy tiện ma xui quỷ khiến lái về phía một quán.

Bình luận

Truyện đang đọc