NÓI YÊU EM 99 LẦN

Editor: May

Tống Thanh Xuân đứng ở chỗ cũ, nhìn trưởng đài tiến về cửa xoay tròn, cô vừa xoay người rời đi, tầm mắt vẫn không chịu khống chế bay về phía trên người Tô Chi Niệm đang tiếp gọi điện thoại.

Hành động phân tâm nhỏ như vậy, khiến cho cô hoàn toàn không có phát hiện phía sau có người đi tới đây, liền không cẩn thận liền giẫm lên chân của người khác, sau đó bên tai liền truyền tới một tiếng kêu gào đau đớn sắc bén.

Tống Thanh Xuân bị âm thanh này làm giật nảy mình, bất giác lui về sau hai bước, kết quả bởi vì biên độ bước chân quá lớn, Tống Thanh Xuân đánh lên trên cửa thùng rác của "câu lạc bộ kinh thành".

Vào lúc cả người Tống Thanh Xuân không khống chế được liền ngã xuống mặt đất, không biết có phải cô nhìn lầm không, cô xuyên qua cửa sổ thủy tinh, lại có thể nhìn thấy một tia khẩn trương từ đáy mắt Tô Chi Niệm đang tiếp gọi điện thoại, thậm chí còn khiến cho cô có nháy mắt cho rằng, anh muốn vọt ra từ bên trong.

Người đứng giữ cửa ở bên cạnh, tay mắt lanh lẹ nâng cánh tay cô lên: "Tiểu thư, cẩn thận."

Tống Thanh Xuân sợ hãi không thôi thu tầm mắt trên cửa sổ thủy tinh trở về.

"Tiểu thư, cô không có việc gì chứ?"

Tống Thanh Xuân lắc lắc đầu, kéo một nụ cười  với người giữ cửa, nói: "Cám ơn."

Người giữ cửa đáp lại cô một nụ cười, chờ sau khi cô đứng vững, liền buông cánh tay cô ra.

Lúc Tống Thanh Xuân quay đầu nhìn về người bị mình giẫm chân lên, dư quang khóe mắt lại nhìn lướt qua trong đại sảnh của "câu lạc bộ kinh thành", chẳng biết từ lúc nào, Tô Chi Niệm tiếp gọi điện thoại đã xoay lưng, bóng lưng cao ngất tuôn ra từng đợt lạnh nhạt.

Từ trên thân anh, hoàn toàn không tìm được một chút khẩn trương và lo lắng mà cô đã nhìn thấy khi vừa mới ngã sấp xuống kia.

Là ảo giác của cô sao?

Tống Thanh Xuân nhẹ chau mi tâm lại một chút, liền quay ánh mắt đi, rơi ở trên người bị mình giẫm chân.

Đó là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, ăn mặc chải chuốt xinh đẹp thời trang, có lẽ là bị giẫm đau, vẻ mặt hết sức khó coi.

"Thật rất xin lỗi, vừa rồi tôi không phải cố ý, thực xin lỗi." Tống Thanh Xuân lên tiếng nói xin lỗi.

Cô gái kia giống như là không nghe thấy lời nói của cô, rút khăn giấy từ trong túi, khom người, lau sạch sẽ bóng loáng dấu chân trên chiếc giày Tống Thanh Xuân đã giẫm lên kia, sau đó đứng lên, ghét bỏ khinh thường liếc qua Tống Thanh Xuân, lẩm bẩm một câu: "Thật là bệnh thần kinh, đi bộ cũng không mọc mắt sao? Thật là ghê tởm chết được..."

Cô gái kia vừa nói, vừa hung hăng liếc mắt nhìn Tống Thanh Xuân lần nữa, hơi ngước cằm lên, không coi ai ra gì bước bước chân, đi vào "câu lạc bộ Kinh thành".

Lời cô gái kia vừa nói, tuy rằng nghe như là đang lầm bầm lầu bầu, nhưng tiếng nói rất lớn, rõ ràng là đang mắng cho Tống Thanh Xuân nghe.

Tuy rằng là cô có lỗi trước, nhưng bị mắng thì đáy lòng vẫn có chút ngột ngạt, hơn nữa người giữ cửa đứng bên cạnh, cũng đã nghe được rành mạch rõ ràng lời kia.

Tống Thanh Xuân có vẻ hơi lúng túng sờ sờ tóc, liền bước bước chân đi xuống bậc thang.

Cô vừa bước hai bậc thềm, trong đại sảnh phía sau liền truyền ra một tiếng chói tai thét, cô bất giác chuyển đầu về sau một chút, nhìn thấy cô gái vừa mới bị cô không cẩn thận đạp chân kia, không biết đã xảy ra chuyện gì, lại có thể ngã rầm trên mặt đất.

Tống Thanh Xuân bỗng chốc ngây ngẩn, vừa mới chuẩn bị thu tầm mắt lại, liền nhìn thấy Tô Chi Niệm đang đứng trước mặt cô gái kia, một tay giơ điện thoại, không nhanh không chậm tiếp điện thoại, một tay liền rút từ trong bình hoa ra hoa hồng kiều diễm ướt át, ném lên mặt cô gái kia.

Bình luận

Truyện đang đọc