Editor: May
Tô Chi Niệm không kịp thở một hơi, ôm cái hộp vẫn ở trên tay của cô, kéo cô, lui trực tiếp về sau nhiều bước, mới ngừng lại.
“Thế nào...” Tống Thanh Xuân bị Tô Chi Niệm kéo lảo đảo một cái, nhào vào trong lòng anh, sau khi đứng vững, cô mới nghi hoặc ngẩng đầu, nhìn về phía anh.
Tô Chi Niệm cúi đầu làm một biểu tình im lặng với Tống Thanh Xuân, ánh mắt liền nhìn chằm chằm hộp quà đặt trên bàn trà.
Trong phòng rất an tĩnh, Tống Thanh Xuân không nghe thấy bất kỳ tiếng vang khác thường nào, Tống Thanh Xuân chờ trong giây lát, quay đầu, vừa định hỏi thăm Tô Chi Niệm một câu, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc và lạnh lùng của anh, lời nói đến bờ môi bỗng dưng dừng lại, sau đó lúc thì nhìn anh, lúc thì nhìn xem cái hộp quà đó.
Qua một lát, Tô Chi Niệm buông cổ tay Tống Thanh Xuân ra, chậm rãi bước bước chân, đi về phía hộp quà.
Anh cúi người, xích lỗ tai lại gần hộp quà, tập trung tinh thần nghe thêm một lát nữa, xác định âm thanh quả nhiên là truyền tới từ trong hộp quà này, lúc này mới cau mày đứng lên.
“Có vấn đề gì không?” Tống Thanh Xuân không rõ tình huống cũng bước lên phía trước mấy bước, nhẹ giọng hỏi.
Tô Chi Niệm không nói gì, kéo Tống Thanh Xuân đứng sóng vai ở trước mặt mình một cái, lôi cô đến phía sau, dùng chính thân thể của mình ngăn trở, sau đó nhìn quanh trái phải một vòng, cuối cùng liền dắt tay Tống Thanh Xuân vào phòng bếp, xách một cái ghế gỗ thật ra.
“Anh kéo cái ghế làm cái gì?”
“Đó là đồ trang điểm em đặt trên mạng vào mấy ngày hôm trước?”
“Rốt cuộc là như thế nào?”
Tống Thanh Xuân thấy Tô Chi Niệm luôn trầm mặc không nói, liền thì thầm càu nhàu than thở với anh ở dưới đáy lòng.
Sắc mặt Tô Chi Niệm trầm thấp đặc biệt dọa người, đối mặt với lời nói của Tống Thanh Xuân, từ đầu đến cuối đều không có đáp lại.
Có lẽ là anh lại không cao hứng, ném mạnh cái ghế vào trong sân, liền kéo Tống Thanh Xuân quay trở về trong nhà, sau đó mới ngừng lại, ngữ khí mở miệng với cô mang theo thô bạo nhàn nhạt: “Em ở trong nhà đừng động.”
Nói xong, Tô Chi Niệm liền buông tay Tống Thanh Xuân ra, đi đến trước bàn trà, ôm hộp màu xanh là có khắc LAMER lên.
“Tô Chi Niệm, anh muốn ôm đồ em mua đi nơi nào?” Tống Thanh Xuân bất giác cất bước, đuổi theo Tô Chi Niệm.
Lúc Tô Chi Niệm đang đi ra cửa phòng, ngữ khí đối với Tống Thanh Xuân phía sau đặc biệt nghiêm túc, lại dặn dò một lần: “Đừng ra khỏi nhà!”
Ngữ khí của anh quá mức ác liệt, kinh hãi bước chân Tống Thanh Xuân theo bản năng liền ngừng ở cửa phòng.
Cô nhìn thấy Tô Chi Niệm ôm hộp, cẩn thận dè dặt đi vào trên đất trống trong sân, sau đó nhẹ nhàng đặt ở trên mặt đất, anh lùi đến bên cạnh cái ghế anh đẩy ra ngoài lúc trước.
Vào lúc Tống Thanh Xuân còn chưa hiểu rốt cuộc Tô Chi Niệm muốn làm gì, người đàn ông bỗng nhiên liền xách ghế dựa lên, lực đạo cực lớn ném mạnh tới trên hộp quà vừa để ở trên sân.
Tô Chi Niệm gần như là dùng khí lực toàn thân, cái ghế rơi xuống đất, trực tiếp vỡ thành gỗ vụn.
Phát ra tiếng vang cực lớn, chấn động thân thể Tống Thanh Xuân lắc lư, sau đó liền nhìn thấy cái ghế vỡ thành bảy tám mảnh nằm ở trên mặt đất trước mặt Tô Chi Niệm, mà hộp quà màu xanh lá đó, đã bị hung bạo đập nứt ra thành mảnh vụn, bên trong có thứ đặc dính giống như huyết nhục mơ hồ chảy xuôi ra.
Tống Thanh Xuân thấy Tô Chi Niệm đi về phía một đống bừa bãi đầy đất, mới giẫm bậc thềm, vội vàng đi xuống, cô vừa mới chỉ đi hai bước, lúc nhìn rõ hình ảnh trên mặt đất, bỗng chốc liền cúi người xuống.