NÓI YÊU EM 99 LẦN

Editor: May

Cô sững sờ, bước chân liền ngừng lại, một giây sau bất giác quay đầu, xuyên qua kính chắn gió nhìn vào trong xe.

Cách mưa phùn mênh mông, mượn ánh đèn ven đường, cô nhìn thấy một khuôn mặt tuấn mỹ quen thuộc ngồi ở chỗ ngồi phía sau.

Mắt thâm thúy, sống mũi cao ngất, đường nét hàm dưới hoàn mỹ...

Cũng như trước đây, anh mặc một âu phục màu đen nhánh, bên trong là áo sơ mi màu trắng tuyết, hai màu trắng đen đơn giản, khoác lên trên người anh, vẫn luôn có vẻ đặc biệt xuất chúng trác tuyệt.

Cho dù anh chỉ ngồi ở trong xe, không nói một lời, không cười không giận, nhưng cô vẫn có thể cảm giác được loại khí phách tự phụ đạm mạc quen thuộc tận xương kia, chạm mặt đối diện.

Cô còn chưa quan sát anh xong, anh giống như là nhận biết được cái gì đó, vốn tầm mắt đang rũ xuống, đột nhiên nâng lên, tròng mắt đen nhánh, đối diện mắt cô.

Tống Thanh Xuân giống như là bị điểm huyệt đạo, thân thể bỗng nhiên cứng đờ như đá, giống như là một hình ảnh tinh xảo, vẫn không nhúc nhích đứng ở trong mưa gió, cách anh một tầng kính chắn gió, yên tĩnh đối diện.

Mấy tháng ngắn ngủi, gặp lại anh lần nữa, đáy lòng cô lại sinh ra một loại cảm giác hốt hoảng.

Thậm chí trong phút chốc như vậy, cô cho rằng đây là do chính mình xuất hiện ảo giác, cô dùng sức bóp lòng bàn tay, thẳng đến khi đau đớn sắc bén lan tràn đến đáy lòng, cô mới ý thức được, đây không phải một giấc mộng.

Lúc cách hai tháng, cô ở trên đường phố Bắc Kinh phồn hoa, không hẹn mà gặp được anh.

Mấy ngày qua, gần như mỗi một ngày cô đều có thể nghĩ đến anh, nhưng lúc chân chân chính chính gặp được anh, cô mới biết, cô rất nhớ thương anh.

Tô Chi Niệm đã lâu không gặp, đã lâu không gặp rất tưởng niệm.

Dưới đáy lòng Tống Thanh Xuân gằn từng chữ đọc thầm xong mười bốn chữ này, liền đi về phía Tô Chi Niệm, chậm rãi nâng môi lên, lúc cô chuẩn bị tặng cho anh một nụ cười, anh ở bên trong xe giống như là nhìn thấy người xa lạ, tầm mắt lãnh đạm vứt đến bên phải trên cửa sổ xe.

Nụ cười cứng rắn ngưng trệ ở khóe môi, khiến cho máu toàn thân cũng cứng đờ theo, loại vui mừng và tưởng niệm không hẹn mà gặp kia, chớp mắt bị tất cả lãnh đạm xa cách của anh giội tắt.

Mưa phùn lâm râm đánh vào trên cửa sổ kính chắn gió, không đầy một lát liền mơ hồ tầm mắt của cô, một giây sau cần gạt nước lại tự động lau sạch sẽ, làm rõ ràng tầm mắt của cô.

Cô đứng ngơ ngẩn ở trên đường cái lớn, khóe môi giơ lên một chút độ cong kia cũng quên thu hồi.

Cô nhìn thấy Tô Chi Niệm đưa tay ra, tư thế cao quý gõ gõ cửa sổ xe, sau đó Trình Thanh Thông xuống xe từ ghế lái phụ, nghe tiếng xoay người, khom người về phía cửa sổ xe hạ xuống, ngữ khí cung kính hô một tiếng: "Tô tổng."

Anh ở trong xe, sau đó nói gì đó, cô nghe không rõ ràng lắm, nhưng xuyên qua các âm thanh hỗn loạn ồn ào, cô mơ hồ có thể cảm giác được âm sắc mát lạnh đặc biệt kia của anh.

Lời nói của anh chẳng hề nhiều, Trình Thanh Thông rất nhanh liền gật đầu, đứng thẳng người, giẫm giày cao gót, đi về phía cô.

Trình Thanh Thông dừng lại ở trước người Tống Thanh Xuân khoảng nửa mét, cô ấy còn chưa mở miệng, trên mặt liền treo nụ cười lễ phép trước: "Tống tiểu thư, chào cô."

Tô Chi Niệm ở bên trong xe, sau khi nói dứt lời với Trình Thanh Thông, liền không liếc mắt nhìn cô nữa, cô vẫn nháy cũng không nháy mắt, nhìn chằm chằm anh, thẳng đến khi tiếng nói của Trình Thanh Thông vang lên, cô mới nhẹ nhàng gật gật đầu, sau đó qua khoảng mười giây, chậm rãi rơi tầm mắt lên trên mặt Trình Thanh Thông, mở miệng, giọng nói lại có vẻ hơi khô khốc: "Đã lâu không gặp, Trình tiểu thư."

Bình luận

Truyện đang đọc