NỮ VƯƠNG: PHU QUÂN ẨN THÂN MƯỜI NĂM, MỘT KIẾM GIẾT TIÊN ĐẾ

Diệp Phàm vất thanh kiếm trong tay, dùng một tay cầm đao thở dốc, che vết thương ở bụng cảnh giác xung quanh.

Kẻ địch xung quanh quá đông rồi, chưa nói đến hai tên Quỷ thần giáo áo đen với thực lực quỷ dị, chỉ cần đám sinh vật ô nhiễm kia, thấp nhất cũng có thực lực cấp mười.

Kẻ địch mạnh đông như vậy, Diệp Phàm chỉ có công lực cấp mười, cảm thấy vô cùng khó giải quyết.

Trong tình thế không thể tránh khỏi được của Diệp Phàm, trong lòng cậu xuất hiện một chút tuyệt vọng, cảm thấy cơ hội sống sót của bản thân rất khó.

Cũng vào lúc này.

Vào lúc Diệp Phàm tuyệt vọng nhất.

Trên bầu trời bỗng mây đen kéo đến, càng ngày càng nhiều, một áp lực đáng sợ từ trên trời giáng xuống.

Áp lực như vậy, khiến đám sinh vật ô nhiễm có mặt đều kinh hãi, cho dù là hai tên áo đen cũng vội lùi lại.

Đáng tiếc, hiện giờ có rút lui thì cũng đã muộn rồi.

Vào thời khắc áp lực giáng xuống, mây đen đã kết tụ thành hình, giây tiếp theo, sấm sét giăng kín, giống như những con rắn điện gào thét từ trên trời giáng xuống.

Ầm ầm ầm!

Sấm sét đáng sợ giống như vị thần trừng phạt, tàn nhẫn đánh vào đám sinh vật ô nhiễm, bao phủ toàn bộ đám sinh vật ô nhiễm.

Sấm sét này đến quá đột ngột, không kịp phòng bị.

Đám sinh vật ô nhiễm căn bản không kịp phản kháng, chỉ có thể trong ánh sáng sấm sét chớp mắt đã bị biến thành than đen, trong tiếng gào thét thảm thiết mà biến thành hư vô.

Chỉ vỏn vẹn một khoảng thời gian.

Đám sinh vật ô nhiễm có mặt đều trở thành tro bụi, cho dù là hai tên áo đen cũng không may mắn tránh được, bị sấm sét hoàn toàn đánh mất dạng.

Hiện trường chỉ còn lại một mình Diệp Phàm đang thẫn thờ, còn có một cương thi với khuôn mặt gớm ghiếc, tay trái nắm chặt trên cao.

“Giải quyết xong vấn đề, rút!”

Lý Hiên thấy vấn đề đã được giải quyết, cảm thấy tinh thần tiêu hao quá nhiều, dứt khoát mang linh hồn quay về, giao những vấn đề còn lại cho phân thân xử lý.

Phân thân tuy rất yếu, nhưng nó chỉ tiêu hao một phần ba huyết dịch, thực lực nhiều nhất giảm xuống một chút, không ảnh hưởng đến hành trình.

Vì vậy Lý Hiên rời đi rồi, chỉ còn lại phân yếu ớt ở lại lặng lẽ đứng đó.

Trước mặt.

Diệp Phàm đứng thẫn thờ, không dám tin nhìn vào kẻ địch đã hóa thành tro, đồng thời trong lòng cũng rất cảm động, cảm ơn người đã cứu mình.

Mang theo sự cảm ơn sâu sắc, Diệp Phàm quay đầu nhìn về hướng mà lúc đầu sấm sét kết tụ, sau đó lại nhìn một cương thi tà ma.

Thấy gương mặt gớm ghiếc của cương thi, sắc mặt Diệp Phàm thay đổi, không dám tin hét lên.

“Đại...đại sư huynh? Ngươi là đại sư huynh!”

Diệp Phàm kinh hãi, thực tế là cương thi trước mặt có dung mạo so với đại sư huynh quá giống rồi, cho dù có trở nên xấu xí, biến thành diện mạo gớm ghiếc.

Nhưng vẫn có thể nhìn thấy thân hình của đại sư huynh trên người cương thi, hơn nữa vô cùng vô cùng giống.

Liên tưởng đến việc thi thể của đại sư huynh biến mất, lại thấy cương thi trước mặt, còn có hành động giúp mình của cương thi, Diệp Phàm hoàn toàn cảm động.

Cương thi là vật tà ma, thích tấn công người khắp nơi, giết hại người, khí tức trên người luôn phát ra sự tà ác, nhưng ta lại không cảm nhận được trên người ngươi có khí tức tà ác, chỉ cảm thấy sự ôn hòa.

Trừ đại sư huynh với trái tim đại nghĩa ra, không có ai có thể sau khi biến thành cương thi lại có biểu hiện như vậy cả, càng không thể dựa vào sự tà ác trên cơ thể cương thi mà triệu hoán sấm sét.

Sấm sét đại biều chính nghĩa, dựa vào cơ thể cương thi tà ác triệu hoán sấm set, trên thế gian này e rằng chỉ có đại sư huynh với trái tim đại nghĩa, vì vậy ngươi nhất định là đại sư huynh.”

Diệp Phàm từng bước hướng về phía đại sư huynh, không chút lo lắng cương thi sẽ tấn công anh.

Cho dù lời đồn ngoài kia răng cương thi là tà vật, sẽ giết con người, nhưng Diệp Phàm vẫn không dừng bước.

Ơn cứu mạng hai lần, Diệp Phàm không dám quên, hơn nữa anh tin cương thi tuyệt đối là đại sư huynh, chắc chắn sẽ không tấn công anh.

Mang theo quyết tâm như vậy.

Diệp Phàm từng bước tiến về phía trước, cuối cùng dừng lại trước mặt cương thi, đưa tay sờ vào cánh tay cương thi.

Không có sự tấn công, không có sự giết chóc.

Phân thân cương thi từ từ hạ tay trái xuống, sau đó yếu ớt quay đầu, nhảy từng bước rời đi.

Thấy cương thi không tấn công mình, Diệp Phàm càng tin đây chính là đại sư huynh của mình, trong mắt anh ngấn lệ, đi đến bên cạnh cương thi.

“Đại sư huynh, không ngờ người cho dù đã chết cũng bảo vệ em, cho dù người hóa thành cương thi cũng giúp em. Diệp Phàm em sống vậy có thể có một vị đại sư huynh như vậy, chết không hối tiếc, ha ha ha ha.”

Diệp Phàm cười lớn, cười rồi đột nhiên khóc, đặc biệt thấy khuôn mặt gớm ghiếc của cương thi, trong lòng càng cảm thấy ông trời thật là bất công.

Vô số kẻ ác thì vẫn còn sống, nhưng đại nghĩa như đại sư huynh lại chết rồi, trở thành cương thi mà người người sợ hãi muốn diệt sạch.

Kết quả như vậy, khiến Diệp Phàm cảm thấy khó chịu vô cùng.

“Đại sư huynh người yên tâm, cho dù có biến thành cương thi, người vẫn là đại sư huynh của em, nếu như gặp được người tu tiên muốn trừ yêu diệt ma, muốn diệt người, em nhất định sẽ toàn lực bảo vệ người, cho dù có chết, em cũng chết trước người, em thề mãi mãi bảo vệ sự an toàn của người.”

Diệp Phàm thề chắc như đinh đóng cột, trong mắt tràn đầy kiên định.

Sau khi đã thề xong, trong lòng Diệp Phàm có một trận kinh động, máu ma thần trong người đột nhiên tản ra bốn phía.

Khoảnh khắc đó.

Diệp Phàm chỉ cảm thấy toàn thân như giằng sẽ, sức mạnh khí huyết dập dờn mãnh liệt, tuôn tràn điên cuồng trong cơ thể.

“Không hay rồi! Đây chính là đột phá!”

Sắc mặt Diệp Phàm thay đổi vội ngồi khoanh chân, bắt đầu điều động khí huyết, thử đột phá lên cấp tông sư.

Vốn dĩ anh dự định đột phá muộn chút lên cấp tông sư, bởi vì anh không nắm chắc có vượt qua tâm ma hay không, nhưng hiện giờ căn bản tránh không được nữa rồi, anh chỉ có thể thử đột phá.

Mang theo sự lo lắng sâu sắc, Diệp Phàm toàn lực đột phá, nhắm mắt cố gắng vận khí huyết.

Nhưng máu ma thần bộc phát, mang theo ảnh hưởng cực lớn, khiến anh có được những lợi thế to lớn cùng lúc, cũng mang đến sự nguy hiểm vô cùng.

Điều này cũng khiến Diệp Phàm bị ảnh hưởng đến tâm ma, dần dần lạc lối, bước trên con đường chết.

[Ding! Đệ tử của ngươi Diệp Phàm vô thức kích hoạt máu ma thần, bắt đầu đột phá cấp tông sư.]

[Ding! Máu ma thần quá bá đạo, tâm ma sẽ mạnh gấp mười lần.]

Thành Bạch Vân, tiêu cục Bạch Vân.

Lý Hiên ngồi trong căn phòng dưới đất, sắc mặt có chút trắng bệch dự định rời đi nghỉ ngơi.

Nhưng lời nhắc đột ngột này gián đoạn hành động của Lý Hiên, anh chỉ có thể lại ngồi xuống.

“Độ mạnh gấp mười quá tàn nhẫn rồi, vẫn phải giúp cậu ta một chút vậy, đề phòng chuyện không may.”

Rất nhanh.

Lý Hiên đã khóa mục tiêu lên Diệp Phàm, phát hiện cậu đang trong thời khắc căng thẳng, cơ thể ngồi trên mặt đất, mồ hôi đầm đìa.

Thấy vậy, Lý Hiên biết tâm ma của Diệp Phàm đã bắt đầu rồi, thậm chí còn đi vào đường chết, phải toàn lực giúp cậu ta trấn áp tâm ma.

Nhưng mà.

Phân thân cương thi này, căn bản không mang theo sáo và không có lạc khúc, thời gian ngắn muốn tìm công cụ cũng rất khó.

Bất lực.

Lý Hiên chỉ có thể chọn phương thức duy nhất, đó là dùng bài hát của cương thi.

Thử mở miệng, Lý Hiên phát hiện miệng tuy bị cứng, nhưng vẫn có thể phát ra âm thanh.

Vì vậy Lý Hiên khai triển Tinh thần trấn áp, từ từ hát.

“A...aa...aaaaaaaaaaa...”

Những thanh âm có chút khàn khàn, có chút thấp trầm, khó nghe vang lên, mang theo nhịp điệu vang vọng khắp vùng.

Âm thanh này rất khó nghe, chắc chắn không thể cho là âm nhạc hay được.

Nhưng vào lúc này, vào lúc Diệp Phàm không có sự giúp đỡ nhất, âm thanh này lại giúp được cậu, khiến tâm ma của cậu là sự cứu sinh lúc hoạn nạn.

Thời gian, cứ như thế trôi đi.

Diệp Phàm đột phá dần kết thúc, một luồng khí tức mạnh mẽ vây xung quanh Diệp Phàm.

Đó là khí tức thuộc về cấp tông sư, cậu đã thành công đột phá rồi.

Thấy vậy.

Lý Hiên cũng thở phào, hai lần dùng đến tinh thần, đối với anh mà nói cũng là tiêu hao không ít, anh cần phàn ngủ một giấc thật ngon.

Vì vậy Lý Hiên rời đi, chỉ còn lại Diệp Phàm, còn có phân thân cương thi đã ngừng hát.

Sau đó năm phút.

Diệp Phàm từ từ mở mắt, ánh mắt phức tạp nhìn cương thi bên cạnh lặng lẽ bảo vệ.

Nghĩ đến tiếng ca như hi vọng lúc này, Diệp Phàm cảm kích nói.

“Đại sư huynh, người lại lần nữa cứu mạng em, tiếng hát của người rất hay, cứu gọi nó là bài hát của cương thi nhé!”

[Ding! Đệ tử của ngươi Diệp Phàm đột phá lên cấp tông sư, ngươi có được một phần thưởng.]

[Ding! Đệ tử của ngươi Diệp Phàm có được huyết mạch ma thần, người lại có thêm một phần thưởng.]

Bình luận

Truyện đang đọc