NỮ VƯƠNG: PHU QUÂN ẨN THÂN MƯỜI NĂM, MỘT KIẾM GIẾT TIÊN ĐẾ

Ngọc phù truyền tin không lâu, Đường Khả Nhi đã có hồi âm, hỏi xem có thật là như vậy hay không, bởi vì đến tông môn cũng rất kinh ngạc về chuyện này.

Đường Khả Nhi lại hồi âm thêm lần nữa, tường thuật lại rõ ràng tỉ mỉ chuyện này, hơn nữa bảo đảm chuyện này là thật.

Tông môn sau khi nhận được tin, qua một hồi lâu cuối cùng cũng truyền tin đến.

“Ở Bạch Vân thành đợi chúng ta!”

Đường Khả Nhi thấy hồi âm, biết rằng các tông môn cũng bị dao động rồi.

Ở thế giới đang loạn này, ai cũng chỉ quan tâm đến bản thân, bảo đảm bản thân an toàn rất tốt.

Cũng cần biết rằng hiện giờ có rất nhiều người nhân lúc này kiếm lợi, vơ vét của cải xương máu của dân, không chuyện ác nào không làm, sao lại có thể giúp người dân thường.

Nhưng mà bây giờ.

Một tông sư phong ấn khí huyết nguyện vì thành Bạch Vân, hao phí lượng khí huyết lớn, vị tông sư này có thể đã mất rồi.

Việc thiện như vậy, đại nghĩa như vậy, cho dù là người tu tiên cũng đều cảm động.

Vì vậy Đường Khả Nhi đã phái cao thủ tại Phái Tam Kiếm, đến xác nhận tính chân thật bên trong, truy tìm vị tông sư phong ấn khí huyết đó.

“Sư muội, tông môn nói sao?” Chu Hằng truy hỏi.

“Tông môn nói chúng ta đợi đi, có lẽ lục trưởng láo sẽ mau đến đây, ông ấy quý trọng người có lòng dạ đại nghĩa, có thể rất muốn gặp người này.” Đường Khả Nhi nhẹ nhàng nói, giọng nói rất trong trẻo.

“Sư muội, em cảm thấy như vậy được sao? Một tông sư phong ấn khí huyết, vì những dân thường mà chết, thật sự xứng đáng sao?” Chu Hằng tâm trạng bất bình.

“Có đáng hay không sư huynh người lẽ nào không hiểu rõ hay sao? Có những người như vậy tận lực bảo vệ thế giới này, chúng ta là người tu tiên, càng nên nỗ lực hơn.

Ta vẫn nhớ, sư huynh người lúc trước thích nhất là dẹp sự bất bình, ra tay trượng nghĩa, sau này người dần dần thay đổi rồi, không còn đơn thuần như trước kia nữa, trở thành người ưa nịnh nọt và tham lam, như vậy mà được sao?”

Đường Khả Nhi nhìn Chu Hằng, trong giọng nói có chút thất vọng.

Chu Hằng nghe những lời này liền bị dao động, trong đầu nghĩ đến những chuyện trước kia, cuộc sống tiêu diêu tự tại ra tay trượng nghĩa.

Nhìn lại bản thân ở hiện tại, vì thực lực bản thân mà tính toán, Chu Hằng biết rằng bản thân đã thay đổi rồi, bản thân của quá khứ không còn nữa.

“Ta còn có thể quay lại quá khứ hay không?” Chu Hằng trầm giọng.

“Có thể, chỉ cần bản thân nỗ lực.” Đường Khả Như nghiêm túc gật đầu.

“Muộn rồi, ta đã làm quá nhiều chuyện tham lam, đã không thể quay lại được nữa rồi.”

Chu Hằng thở dài, sự nản lòng ngày càng xa, đi đến thành Bạch Vân náo nhiệt.

“Không thể quay lại được nữa sao?”

Đường Khả Nhi tự mình lẩm bẩm, bàn tay nhỏ trắng ngần vỗ nhẹ vào khiên che chắn cực lớn của phong ấn, cảm thấy sức mạnh phòng hộ của khiên này, Đường Khả Nhi khẽ cười.

“Thật là sức mạnh phong ấn to lớn, dựa vào phong ấn khí huyết của võ sư, muốn ngăn cản người tu tiên, thật giỏi!”

Trong ánh mắt của Đường Khả Nhi sáng như sao, đôi giày thêu hoa bước trên đám cỏ xanh, như tiên nữ từng bước một rời đi trong gió nhẹ.

Trên đất chỉ còn lại thành chủ và những người khác ngơ ngác đứng đó, vẫn chưa rõ rốt cuộc là chuyện gì.

“Thành chủ đại nhân, vừa nãy hai vị tu tiên không phải đã nói, phong ấn này rất mạnh, bọn họ không thể vào được sao?” Triệu thống lĩnh nghi hoặc hỏi.

“Ta lần đầu nghe nói chuyện như vậy, từ xưa đến nay, ta đều cho rằng người tu tiên là giỏi nhất, không ngờ bọn họ cũng có lúc bị làm khó.”

Triệu thống lĩnh tâm trạng thay đổi rồi, cảm thấy người tu tiên không giống như tưởng tượng của bản thân.

“Đúng vậy, ta cũng lần đầu thấy chuyện như vậy.”

...

Các quan viên xung quanh tranh luận sôi nổi, ánh mắt nhìn kết giới của phong ấn, cảm hấy chủ nhân của kết giới phong ấn này, còn giỏi hơn tưởng tưởng rất nhiều.

Ở một nơi khác.

Trong rừng cây khô.

Ba tên tộc chuột không ngừng tháo chạy, trên người là vết thương chi chít.

“Phong thiếu gia, người cố gắng chút, chỉ cần xuyên qua rừng cây khô này thì có thể sống rồi.” Có một tên tộc chuột là Bàn Tam nói.

“Ta không sao, ông chủ quán trà đã chết chưa?” Phong thiếu gia sắc mặt thật khó coi.

“Giết rồi, đích thân tôi bắn chết.” Bàn Tam liền nói.

Phong thiếu gia phẫn nộ hét lên, trong đầu bất giác nghĩ đến cảnh bản thân bị đột kích.

Đó là một nhóm lớn võ sư được huấn luyện bài bản, sở trường là cung tên, những võ sư này có cung thuật vô cùng đáng sợ, trình độ xảo trá cực cao.

Hắn cũng là một soái lĩnh dẫn đầu của tộc chuột, tử thương vô cùng nghiêm trọng, sau đó bị truy sát dọc đường.

Không dễ gì mới có thể chạy vào rừng cây khô, thấy quán trà, đúng lúc đang khát liền uống chút trà, ăn chút điểm tâm.

Sau đó lại trúng độc, còn bị ông chủ quán trà tập kích.

Cuối cùng bọn chúng chỉ còn lại ba người, chạy tới chỗ này.

Nhưng Phong thiếu gia thân phận tôn quý, lúc ăn đồ ăn cũng nhiều, kết quả trúng độc rất nặng, đường đường là công lực tông sư, vậy mà lúc này lại cần người dìu đi.

Kết quả như vậy, khiến Phong thiếu gia phẫn nộ vô cùng, hận không thể giết sạch những tên truy sát đó.

Vèo!

Tiếng phá không đột nhiên vang lên, âm thanh quen thuộc khiến Phong thiếu gia sắc mặt biến đổi.

“Không hay rồi! Bọn chúng lại đuổi đến rồi, tôi ở lại ngăn cản bọn chúng, Bàn Tam người hộ tống Phong thiếu gia mau đi!”

“Được! Giao cho ta...đợi đã, ngươi đi đâu, đồ khốn khiếp nhà ngươi dám trốn!”

Bàn Tam thấy người kia đột nhiên trốn đi, lập tức tức giận, nhưng cơn mưa tên phía sau giáng xuống, Bàn Tam chỉ có thể căm hận một mình ngăn cản, bảo vệ Phong thiếu gia rời đi.

Giữa rừng cây khô.

Một con sinh vật ô nhiễm đứng trước mặt.

Tần Nguyệt, Tống Tiểu Mỹ, Hạnh Nhi đang đứng cùng nhau, lợi dụng Hỏa Linh Châu hấp thu khí huyết của quái vật, sau đó quái vật liền biến thành cát bụi.

“Phù! Lại tích tụ được hai giọt nữa rồi, sau khi quay về ta sẽ lập tức giao cho sư tôn.” Trên khuôn mặt bé nhỏ lem bẩn của Tần Nguyệt, lộ ra nụ cười ngọt ngào.

“Ừm, quá thực nên đưa cho sư tôn em một chút, anh ta cũng vì các em tốn tâm sức nhiều như thế, xứng đáng có được Hỏa Linh Dịch.”

Hạnh Nhi gật đầu đồng ý, thái độ đối với Lý Hiên lúc này đã hoàn toàn thay đổi, cũng trở nên suy nghĩ giống lời Tần Nguyệt nói.

“Đợi đã, có người!”

Hạnh Nhi dẫn Tần Nguyệt và Tống Tiểu Mỹ mau chóng trốn phía sau một gốc cây to, cảnh giác quan sát đầu bên kia của khu rừng khô.

Không lâu sau đó.

Một bóng người đầy máu chạy đến, xung quanh đều là sức mạnh huyết mạch, phát ra khí tức đạt đến cấp tông sư.

Phía sau hăn đều là mũi tên, trên người cũng trọng thương rất nhiều, sức lực khí huyết suy yếu, rõ ràng là đã dùng hết sức mạnh khí huyết.

Hắn đang chạy hết sức được vài bước, mũi tên phóng đến cực nhanh như mưa từ phía sau, hắn chết trong tuyệt vọng.

Phập!

Người đó ngã xuống đất, hoàn toàn tắt thở.

Một đám người đeo mặt nạ mang theo cung Huyền Kim, trên eo có kiếm Huyền Kim xông tới, dừng lại trước cái xác, mang mũi tên Huyền Kim đi, sau đó lục lọi cái xác.

Sau một hồi xử lý, những người đeo mặt nạ này nhìn lướt qua đám người Tần Nguyệt, sau đó mau chóng biến mất.

Bình luận

Truyện đang đọc