NỮ VƯƠNG: PHU QUÂN ẨN THÂN MƯỜI NĂM, MỘT KIẾM GIẾT TIÊN ĐẾ

Tần Nguyệt rất bất ngờ về bát cháo ngon như vậy, càng thấy ngạc nhiên khi sư tôn che giấu chuyện như vậy.

“Sư tôn, người làm thế nào vậy? Vậy mà lại ngon như thế.”

Là một thầy luyện đan, làm ra được một bát cháo ngon không phải rất bình thường sao?” Lý Hiên nói như lẽ đương nhiên.

“Ủa?”

Tần Nguyệt thẫn thờ, cô tuy ở trước mặt Lý Hiên sững sờ theo lẽ đương nhiêu, nhưng thầy luyện đan và làm đồ ngon hình như không có liên quan thì phải?

Do đó cô nhỏ nhẹ hỏi: “Là vậy sao ạ?”

“Mau ăn đi thôi, đan dược này cũng cần phải ăn, bổ sung khí huyết của em.” Lý Hiên lấy ra một viên đan dược cực phẩm, đưa cho Tần Nguyệt.

“Vâng ạ.”

Tần Nguyệt cũng không hỏi là đan dược gì, rất ngoan ngoãn ăn.

Nghĩ tới việc sư tôn đích thân xuống bếp, làm đồ ăn cho mình, trong lòng Tần Nguyệt có chút thấy ngọt ngào, không kìm được ăn thêm mấy bát.

Kết quả là đồ ăn quá ngon rồi, Tần Nguyệt ăn xong bát cháo này lại muốn ăn thêm, hoàn toàn ăn nhiều hơn so với bình thường.

“Ta lấy thêm cho em một bát, sau này sẽ làm cho em món thịt nướng, cho em một bữa ăn ngon.” Lý Hiên khẽ cười rồi lại lấy thêm một bát cháo.

“Cám ơn sư tôn, có cháo con đã mãn nguyện rồi.”

Tần Nguyệt vui vẻ cảm tạ, cảm thấy có thể ăn cháo Lý Hiên làm đã thấy mãn nguyện rồi.

Lúc này vẫn không biết rằng thịt nướng mà Lý Hiên làm rất ngon, nếu như biết rồi, cô nhất định sẽ không nói câu này.

Lý Hiên cũng không có ý giải thích, ngược lại lấy thêm một bát cháo.

Cứ như vậy.

Thời gian chầm chậm qua đi, rất nhanah đã qua hai ngày rồi.

Tình trạng hồi phục của Tần Nguyệt rất tốt, chỉ có hai ngày mà đã hồi phục được chín phần, buổi sáng thậm chí còn xuống bếp làm bữa sáng cho Lý Hiên.

Còn về Huyết Ảnh Thiên Thư mà Lý Hiên giao cho cô, cô lĩnh ngộ rất nhanh, thêm nữa Lý Hiên không ngừng giảng giải, truyền thụ cảm ngộ, cô đã dần lĩnh ngộ gần đạt được cấp độ viên mãn.

Tống Tiểu Mỹ cũng không kém, với sự đặc biệt của huyết mạch, Tống Tiểu Mỹ cũng không chậm hơn Tần Nguyệt, hai người đã lĩnh ngộ gần tới viên mãn.

Lại thêm một ngày nữa trôi qua.

Sáng sớm.

Lý Hiên và Tần Nguyệt đang tu luyện trong căn phòng dưới đất, nhìn hai cô gái đang định thần, Lý Hiên lấy ra hai viên Dung Tâm Quả, từ từ dùng.

Khí nóng bắt đầu cuộn trào trong cơ thể, như cảm giác ngâm minh trong suối nước nóng lại lần nữa xuất hiện trong lòng.

[Ding! Ưng nhãn của ngươi dung nhập trong Thượng Đế Thị Giác, khả năng quan sát của Thượng Đế Thị Giác càng chi tiết và xuyên thấu mạnh.]

[Ding! Mắt âm dương của ngươi dung nhập với Thượng Đế Thị Giác, khả năng quan sát của Thượng Đế Thị Giác gia tăng phạm vi, có thể quan sát được những sự tồn tại đặc biệt.]

Theo tiếng âm báo, Lý Hiên khai triển Thượng Đế Thị Giác, bắt đầu quan sát tình cảnh trong khu vực phạm vi mười cây sơ.

Vào lúc Thượng Đế Thị Giác thi triển.

Thứ đầu tiên mà Lý Hiên thấy đó là khí đen không ngừng di chuyển trên không trung, những khí đen này giống như khí mây đang di chuyển.

Mấu chốt là trong mỏ quặng của khu sương trắng, đang kết tụ một lượng khí đen lớn, từ từ phát tán đi.

Nhìn thấy lượng khí đen lớn như vậy, Lý Hiên cau mày, thử lợi dụng Thượng Đế Thị Giác, tra xem tình hình trong mỏ quặng.

“Năng lực thăm dò quả thực mạnh lên không ít, lúc trước Thượng Đế Thị Giác bị ảnh hưởng bởi khu sương trắng, độ sâu quan sát rất ít. Hiện giờ, lại có thể thâm nhập vào mỏ quặng xa như vậy, thật không tồi.”

Lý Hiên thầm nhủ, cảm giác Thượng Đế Thị Giác nâng cấp vượt trội.

Chỉ đáng tiếc mỏ quặng quá sâu, sương trắng bên trong càng dày đặc, Lý Hiên thăm dò đến mức xa nhất, cũng không cách nào thâm nhập thêm được.

Có điều anh cũng coi như là có thu hoạch rồi, thông qua sương đen có thể phán đoán trong mỏ quặng vẫn tiềm tàng nguy hiểm.

Hơn nữa căn cứ vào phân tích, thiên mệnh chi tử tồn tại sẽ kèm theo nguy hiểm, sau này bọn họ chắc chắn phải tương ngộ với những nguy hiểm này.

Bản thân muốn tìm thiên mệnh chi tử, muốn thu nhận đồ đệ, chỉ cần nhắm chắc một số khu vực khí đen lớn, cứ như vậy mà tìm ở khắp nơi, thì sác xuất tìm được rất cao.

Sự bất ngờ này khiến Lý Hiên vui mừng rất hài lòng, cảm thấy Tần Nguyệt thật là tiểu phúc tinh của mình, mỗi lần đều đem đến cho bản thân những chuyện tốt.

Lý Hiên trong lòng vui mừng, đột nhiên nhìn bên ngoài phạm vi mười cây số, một bóng người yểu điệu đang giẫm trên kiếm mau chóng bay đến, mục tiêu dĩ nhiên chính là thành Bạch Vân.

[Băng Huyên Nhi: Cứu thế thiên mệnh có thể là một trong tứ đại hộ pháp, hộ pháp của Tần Nguyệt giai đoạn đầu, không thể thu nhận làm đồ đệ.]

“Hộ pháp mới đến rồi sao.”

Lý Hiên thầm nhủ, mơ hồ cảm nhận được sự chuyển động của sức mạnh vận mệnh.

“Sư tôn, con luyện Huyết Ảnh Thiên Thư đến cấp viên mãn rồi!”

Âm thanh dịu dàng làm đứt đoạn suy nghĩ của Lý Hiên, anh quay đầu nhìn Tần Nguyệt nói: “Nâng cấp đến viên mãn rồi sao?”

“Vâng sư tôn, người cho con cảm ngộ, vừa hay bù đắp vào khiếm khuyết trong lĩnh ngộ của con, sau đó con đã thông suốt rồi, người xem.”

Tần Nguyệt vẫy tay, lập tức mười mấy ảo ảnh xuất hiện xung quanh, mỗi ảo ảnh đều sinh động như thật.

“Khá lắm, khá lắm, tuy số lượng ảo ảnh còn ít, nhưng cũng tốt rồi.” Lý Hiên hài lòng gật đầu.

“Sư tôn, con cũng đạt được viên mãn rồi.”

Tống Tiểu Mỹ cũng đứng dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên sự vui mừng thi triển ảo ảnh.

Số lượng ảo ảnh của cô cũng rất chân thật, chỉ là ít hơn một chút, tạm thời cũng đủ dùng.

“Rất tốt.”

Lý Hiên tán thưởng ít hơn, cảm giác như thiên mệnh chi tử rất bất phàm, cho dù là phối ngẫu cũng có thể mau chóng nâng cấp.

Ding ding!

Âm thanh véo von vang lên.

Tần Nguyệt và Tống Tiểu Mỹ nhìn vào eo, rất nhanh lấy ra một tấm ngọc phù.

“Ta là bạn của Hạnh Nhi Băng Huyên Nhi, đến chỗ hòn đá to cửa thành phía Nam tìm ta.”

Một giọng nói thanh lạnh từ ngọc phù truyền tới, vang vọng trong căn phòng dưới đất, khiến Tần Nguyệt lập tức quay sang nhìn Lý Hiên.

“Sư tôn, là bạn của chị Hạnh Nhi tới rồi, bọn con đi cổng nam thành nhé?”

“Để ta nghĩ xem.”

Lý Hiên có thể thăm dò được Băng Huyên Nhi rất mạnh, có cô ấy bảo vệ Tần Nguyệt, có thể bảm đảm được an toàn, thêm nữa Tần Nguyệt còn nắm được ảo ảnh, đã không còn cần phải lo lắng nữa rồi.

Vì vậy anh gật đầu nói: “Có thể, có điều chờ một chút, ta nói cho em một cảnh giới mật dưới nước, ở đó, em khẳng định có thu hoạch được thêm gì đó.”

Tần Nguyệt và Tống Tiểu Mỹ ngoan ngoãn nghe lời, ghi nhớ những lời nói của Lý Hiên, rồi mới rời đi về cửa nam thành.

Một khoảng thời gian đã qua.

Tại cửa thành phía nam, bên cạnh viên đá to.

Băng Huyên Nhi đẹp như tiên nữ mặc một y phục màu trắng, phát ra khí tức lạnh lùng không ai dám gần, thờ ơ nhìn Tần Nguyệt và Tống Tiểu Mỹ.

“Vì sao muộn như vậy mới đến?”

“Bọn em có chút chuyện nên đến muộn rồi.” Tần Nguyệt nhỏ nhẹ giải thích.

“Sau này hãy bỏ qua những chuyện nhỏ, nhiệm vụ của các em là phải nâng cao thực lực, chỉ có như vậy mới có thể mau chóng trưởng thành.” Băng Huyên Nhi thờ ơ nói.

“Vâng!”

“Nói về thực lực của các em đi, Hạnh Nhi nhờ ta đến bảo vệ các em, những thông tin khác không có nói, tình hình của các em ta cũng muốn biết một chút.” Giọng Băng Huyên Nhi thanh lạnh.

“Em luyện đến công lực cấp bảy, sư tỷ luyện đến cấp chín rồi.” Tống Tiểu Mỹ cất lời, nói về tu vi.

“Ủa? Thực lực khá lắm đó, so với tưởng tượng của ta còn nghĩ kém hơn hai đến ba cấp, sao lại có thể thăng cấp nhanh như vậy? Hạnh Nhi có thể làm những chuyện đó hay sao?” Băng Huyên Nhi có chút kinh ngạc.

“Chủ yếu là nhờ sư tôn giúp bọn em, vì vậy mới có thể thăng cấp nhanh như vậy.” Tần Nguyệt không khỏi khen ngợi sư tôn.

“Sư tôn? Các em có sư tôn?” Băng Huyên Nhi nghi hoặc.

“Vâng ạ, sư tôn của bọn em là thầy luyện đan, vì dùng đan dược, bọn em mới có thể nhanh chóng thăng cấp tu vi như vật.” Tần Nguyệt nghiêm túc gật đầu.

“Thầy luyện đan, chẳng trách thăng cấp nhanh như vậy, sư tôn của các em là người tu tiên của tiên môn nào?” Băng Huyên Nhi nghi hoặc truy hỏi.

“Không phải là người của tiên môn ạ, sư tôn của bọn em không gia nhập môn phái, người là một tông sư luyện đan khí huyết, vô cùng lợi hại.” Tống Tiểu Mỹ cũng thể hiện sự sùng bái với sư tôn của mình.

“Tông sư luyện đan khí huyết sao?”

Băng Huyên Nhi nhíu đôi lông mày lá liếu, cô cho rằng đó là vị tu tiên của tiên môn nào đó, không ngờ rằng lại là tông sư luyện đan khí huyết của thế giới võ sư.

Những sự việc này so với những gì cô nghĩ có khác biệt quá lớn rồi, có điều cô cũng không có ý đánh giá thấp, chỉ lạnh nhạt nói.

“Sau này đan dược của các em do ta cung cấp, đan dược của người khác không cho phép sử dụng.”

“Vì sao ạ?”

Tần Nguyệt và Tống Tiểu Mỹ đồng thanh nói rồi nhíu mày.

“Bởi vì đan dược trên thế giới này đều có đan độc, có thể lưu lại trong cơ thể, ảnh hưởng đến tốc độ tu tiên. Ta sẽ cung cấp đan dược thượng phẩm, đan dược thượng phẩm có đan độc rất ít, giá trị cũng rất cao, vì vậy mới có thể cho các em dùng.”

Băng Huyên Nhi thờ ơ nói, mang lại cảm giác cao cao tại thượng.

“Đan dược thượng phẩm? Em còn cho rằng là đan dược cực phẩm chứ.” Tần Nguyệt lầm bầm.

“Đan dược cực phẩm? Em có rằng đan dược cực phẩm là bắp cải trắng hay sao? Đan dược cực phẩm vô cùng hiếm, không dễ có được. Cho dù là ta, cũng chỉ có thể cho các em đan dược thượng phẩm.” Băng Huyên Nhi giọng lạnh nhạt giải thích.

“Cảm ơn đan dược của người, nhưng không cần nữa đâu ạ, có sư tôn của bọn em cho đan dược là đủ rồi ạ. Đúng rồi, người muốn biết sư tôn cho bọn em là đan dược gì không?” Tống Tiểu Mỹ cho tay vào trong túi trữ đồ, dịu dàng cười nói.

Bình luận

Truyện đang đọc