NỮ VƯƠNG: PHU QUÂN ẨN THÂN MƯỜI NĂM, MỘT KIẾM GIẾT TIÊN ĐẾ

Diệp Phàm còn muốn nói gì đó, nhưng lại không thể nói lên lời, chỉ có thể áy náy trong lòng, lặng lẽ chờ đợi.

Thời gian chầm chậm trôi đi, trận chiến bên ngoài vẫn còn tiếp tục, thậm chí bên ngoài tiểu viện cũng có tiếng chiến đấu.

Nhưng theo sự dịch chuyển của thời gian.

Tiếng hết giết dần dần biến mất, tiếng ngựa và đao kiếm cũng không còn nữa.

Không lâu sau, tiếng khóc thảm thiết vang lên, đó là tiếng than khóc của phụ nữ.

Những tiếng than như vậy, khiến Diệp Phàm và nhị sư huynh nén lòng, trận chiến có thể đã dừng lại rồi.

Diệp Phàm không khỏi hỏi: “Trận chiến chắc đã kết thúc rồi, chúng ta ra ngoài đi.”

“Không được, cậu ở trong này đợi, ta ra ngoài trước xem xem, xác nhận bên ngoài an toàn rồi sẽ đưa cậu cùng ra ngoài.”

Nhị sư huynh cản Diệp Phàm, căn dặn một số điều rồi cẩn thận mở nắp đá của cối xay đá, chậm chậm trèo ra ngoài.

Sau đó, nhị sư huynh cũng không quay lại.

Diệp Phàm đợi rất lâu sau, cũng không thấy nhị sư huynh, cậu quay đi quay lại.

Cuối cùng nghiến răng mở nắp đá, cẩn thận trèo ra ngoài.

Sau khi trèo ra khỏi cối đá.

Diệp Phàm phát hiện bản thân ở trong tiểu viện, không có dấu hiện bị cướp phá, tất cả đều được giữ toàn vẹn, khiến tâm trạng lo lắng của Diệp Phàm cũng dịu đi một chút.

Cậu đến cửa viện, từ trong khe cửa đi ra ngoài, lướt qua nhìn thấy là một bãi máu màu đỏ lớn.

Bên cạnh vũng máu tươi là một cái xác, bên cạnh còn có cây giáo dài.

Bộ dạng của cái xác hóa trăng như người thường, có điều trên đầu có đội một khăn bao màu vàng, cũng biểu trưng cho thân phận Hoàng Cân đạo của hắn.

Ở một nới khác cách đó ba mét, một lão bà đãng kêu khóc, nằm sấp trên thi thể một ông lão.

Hai người trẻ cũng đang lau nước mắt, cẩn thận nâng cái xác đi vào trong tiểu viện.

Nhìn thấy cảnh ấy, thấy những người còn sống sót, Diệp Phàm cảm thấy tình hình không tồi tệ như tưởng tượng.

Mang theo hi vọng.

Diệp Phàm đi từ trong tiểu viện ra, thấy con đường phía xa.

Sau đó lại  là mảng lớn những vũng máu tươi, vài xác của bọn đạo tặc ngã trong vũng máu.

Diệp Phàm vội vàng chạy về phía cửa trấn, ở đó là chiến trường chính, đại sư huynh chắc chắn ở bên đó.

Vào lúc này.

Hai người dân của trấn bị thương bước khập khiếng tiến đến, thấy y phục của Diệp Phàm có ký hiệu của Thiết Quyền Võ Quán, bọn họ có chút sững sờ.

“Cậu...cậu là người của Thiết Quyền Võ Quán?” Người đó hỏi.

“Cậu ta...cậu ta...”

Hai người dân nói đến đây, đột nhiên im lặng.

Hai người họ nhìn Diệp Phàm, tiếp tục bước loạng choạng rời đi.

Động thái như vậy khiến không khí tại đó trở nên nặng nề hơn nhiều.

Trong lòng Diệp Phàm dâng lên một cảm giác nghi ngờ, cậu vội vàng xông lên phía trước, rất nhanh lại thấy hai người phụ nữ.

Hai người phụ nữ lượm nhặt cung tên, trong đó có cung Huyền Kim, rất gây chú ý.

Cung Huyền Kim rất mạnh, rất ít khi bị tổn hại, nhưng cung này bị gãy rồi, rất nhiều vết tích của đao xuất hiện trên cung, chứng minh cây cung này đã gặp phải rất nhiều công kích.

Hai người phụ nữ thấy Diệp Phàm, cũng thấy ký hiệu của Thiết Quyền Võ Quán trước ngực, lập tức không khỏi hỏi.

“Cậu là người của Thiết Quyền Võ Quán sao?”

“Đúng vậy, hai người có thấy đại sư huynh của ta không?” Diệp Phàm vội hỏi.

“Có thấy, đay là cung của anh ấy, đưa cho cậu vậy, giữ cho tốt.”

Người phụ nữ đưa cây cung Huyền Kim bị gãy cho Diệp Phàm, không nói lời nào liền rời đi.

Hành động này, càng khiến Diệp Phàm cảm thấy không ổn, cậu biết, đại sư huynh chắc chắn đã xảy ra chuyện rồi.

Mang theo nỗi lo lắng sâu sắc, Diệp Phàm tiếp tục chạy, càng chạy càng thấy nhiều xác chết, không ít ngôi nhà bị đổ sụp, bị cháy.

Nhưng khi đang lao đi, Diệp Phàm cũng thấy rất nhiều dân trong trấn, tình hình của họ tốt hơn so với tưởng tượng của Diệp Phàm.

Tuy nhà không còn, nhưng người còn, chỉ là tinh thần của họ, rõ ràng là rất trầm trọng.

Mang theo lo ấu, Diệp Phàm cuối cùng cũng chạy đến cửa trấn, từ xa đã thấy những các xác, ngửi thấy mùi máu tanh, cũng thấy nhị sư huynh đang quỳ trước một vũng máu.

Theo phương hướng của nhị sư huynh, Diệp Phàm thấy dưới ánh mặt trời đang lặn, trong đống xác của Hoàng Cân đạo, có một bóng hình đang đứng cô độc.

Đó là bóng người bị vấy máu tươi, anh ta tay trái cầm kiếm, tay phải cầm đao, đầu bù tóc rối, cơ thể đứng ngay thẳng.

Trên quần áo của anh đều là máu tươi, dường như nhuộm thành áo máu, thậm chí hiện giờ vẫn còn chảy máu.

Bóng người này không phải ai khác, mà chính là đại sư huynh.

Thấy bóng người này, Diệp Phàm vội chạy đến, vừa chạy vừa lớn tiếng gọi: “Đại sư huynh, đại sư huynh.”

Diệp Phàm chạy như chưa bao giờ chạy nhanh đến vậy, đợi sau khi chạy đến bên đại sư huynh, một ông già đã ngăn cản cậu.

“Đừng động vào anh ta.”

“Vì sao? Đây là đại sư huynh của tôi!” Diệp Phàm vội lớn tiếng.

“Cậu ta đã chết rồi!” Giọng lão già trầm trọng.

“Chết...rồi sao?”

Diệp Phàm cả người bị chấn động, người khẽ rung, không thể tin được là đại sư huynh đã chết.

Mang theo tâm trạng không muốn tin, Diệp Phàm vội chạy đến trước mặt đại sư huynh, nhìn anh ấy.

Nhìn thì có vẻ là không có vấn đề gì, Diệp Phàm lại một lần nữa rùng mình.

Bởi vì ngay tim của đại sư huynh, có một lỗ hổng, máu tươi từ đó chảy xuống, người đã chết rất lâu rồi.

Khiến Diệp Phàm cảm động nhất, là hai mắt của đại sư huynh vẫn mở, chỉ là trong đó không còn chút thần sắc nào, chỉ còn là một màu u ám, tĩnh mịch.

“Đại sư huynh của cậu đã cứu Ngô Gia trân chúng tôi, cậu ấy từ đầu đến cuối đến ở phía trước chiến đấu với Hoàng Cân đạo, cho dù có tử trận, cậu ấy cũng vẫn đứng vững tư thế cầm đao.”

Ông giá đi đến, tiếp tục nói: “ Hoàng Cân đạo số lượng đông, chúng tôi căn bản không thể ngăn nổi, nếu như không phải là đại sư huynh của cậu, chúng tôi đã bị chà đạp rồi.

Đại sư huynh của cậu ngăn cản Hoàng Cân đạo, thậm chí trái tim cũng bị đâm, vẫn vung đao, mãi đến khi đại sư huynh của cậu giết được tên thủ lĩnh của Hoàng Cân đạo, giống như chiến thần đứng ở tiền phương.

Những tên còn lại bị dọa đến sợ, cho dù đại sư huynh của cậu đã chết, bọn chúng vẫn không dám xông lên, mà như chó nhà có tang chạy mất.

Ngô Gia trấn được cứu rồi, chúng tôi tổn thất so với dự tính không nhiều, nhưng mà...đại sư huynh của cậu không thể sống lại được nữa rồi.”

Lão già trong lời nói rất nặng nề, còn có sự bi thương sâu sắc.

Diệp Phàm nghe lời lão già, nhìn thấy đại sư huynh như một chiến thần đứng đó, đặc biệt trong ánh hoàng hôn ảm đạm, bóng hình của đại sư huynh càng thêm uy nghiêm

Vào lúc này Diệp Phàm cuối cùng cũng hiểu rõ, cái gì gọi là đội trời đạp đất.

Diệp Phàm từ nhỏ đã nhớ lời căn dặn của mẹ, làm người phải đội trời đạp đất, vì vậy Diệp Phàm bất luận đi đến đâu, cũng cần phải ngay thẳng chính trực.

Nhưng bây giờ cậu mới hiểu, bản thân không phải là đội trời đạp đất, chỉ có như đại sư huynh, vì bảo vệ mình, cho dù có chết cũng vẫn đứng đó, đây mới là đội trời đạp đất.

Nhưng mà đại sư huynh đội trời đạp đất như vậy, bản thân lúc trước còn nghi ngờ đại sư huynh có vấn đề, hoài nghi đai sư huynh làm việc tốt đều là phô trương.

Hoài nghi như thế, khiến Diệp Phàm trong lòng áy náy càng lớn, cảm thấy bản thân là người có lỗi nhất với đại sư huynh.

“Xin lỗi, đại sư huynh! Em vẫn luôn hoài nghi người, hoài nghi người chỉ làm những chuyện phô trương, hoài nghi người không phải là người tốt.

Nhưng mà lúc em nguy hiểm nhất, người xuất hiện bảo vệ em lại là người, bảo vệ Ngô Gia trấn cũng là người, thậm chí bỏ cả tính mạng của mình.

Diệp Phàm em không quỳ trước trời, không quỳ trước đất, chỉ quỳ trước cha mẹ, nhưng đại sư huynh người xứng đáng, hãy nhận một lạy của em.”

Diệp Phàm nói xong không chút do dự quỳ xuống, dập đầu bái lạy.

Bình luận

Truyện đang đọc