NỮ VƯƠNG: PHU QUÂN ẨN THÂN MƯỜI NĂM, MỘT KIẾM GIẾT TIÊN ĐẾ

Soạt!

Chỉ thấy bọn chúng sau khi xông vào địa bàn của Triệu gia thông, lúc trên đường cách Triệu gia thôn khoảng vài trăm mét, đột nhiên có một phân thân bị giết chết.

Tiếp sau đó là phân thân thứ hai chết, tiếp đến là phân thân thứ ba, rồi thứ tư...

Phân thân không có bất điềm báo nào mà chết, không thấy kẻ địch, cũng không dò ra được thứ gì đó có độc khí.

Bọn chúng cứ vậy mà bị giết không rõ lý do, rõ ràng là có liên quan đến quái dị.

Có điều, Lý Hiên sau khi xem xong ký ức trước lúc chết của phân thân, âm thầm phát hiện một chút manh mối.

Dựa vào tình hình không thấy kẻ địch, phân thân chọn cách phân tán mà đi, kết quả vẫn như cũ, từng người bị giết.

Cuối cùng lúc một phân thân chết, lúc hắn chuẩn bị nhắm mắt lại, thấy trong không khí loáng thoáng một chút khí đen bay lượn.

Giống như một kẻ địch không thể nhìn thấy, giết chết phân thân, mà kẻ địch này dường như có thể bay trên không, không chút tiếng động mà giết người.

“Là quái dị sao? Hay là quỷ quái? Cũng có thể là yêu ma? Hay là sinh vật ô nhiễm thần bí nào đó?”

Lý Hiên nhíu mày, cảm thấy xung quanh Triệu gia thôn rất nguy hiểm, trong long do dự có nên tiếp tục phái phân thân đi hay không.

“Trước tiên cũng không cần vội vàng phái phân thân đi, làm rõ kẻ địch đã tấn công phân thân rồi tính tiếp.”

Lý Hiên nghĩ đến Hạnh Nhi, định nhờ cô mua chút sách và tài liệu của người tu tiên, xem xem sách của người tu tiên có thông tin nào liên quan hay không.

Đồng thời Lý Hiên cũng hạ lệnh cho phân thân, mệnh lệnh cho những phân thân đang rảnh rỗi đi đến các thành lớn tìm tài liệu có liên quan.

Theo mệnh lệnh của Lý Hiên đã hạ, các phân thân đều trở nên bận rộn.

Bọn chúng ai cũng bắt đầu hành động, đến các cửa tiệm sách, truy tìm những sách có liên quan đến người tu tiên.

Trong rừng Lạc Diệp.

Năm phân thân tay cầm đao thép, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào giữa trận địa, nhìn một tên tội phạm bỏ trốn mặt đầy vết rỗ.

“Ngô mặt rỗ, ngươi muốn đầu hàng hay để bọn ta lấy đầu?”

“Ta...”

Ngô mặt rỗ nghe đến đây, nhìn đám phân thân với con ngươi lạnh lùng, hắn biết, bản thân nếu như dám từ chối, lập tức sẽ mất đầu.

Vì vậy Ngô mặt rỗ lập tức thấy sợ hãi nói: “Các vị hiệp sĩ tha mạng, ta đầu hàng, ta đồng ý đi theo các người về quan phủ nhận tội.”

“Tốt nhất là như thế!”

Phân thân số 7000 nói một câu lạnh lùng, trói tay Ngô mặt rỗ lại, cầm lấy đầu kia của dây thừng đi ra khỏi rừng.

Cũng vào lúc này.

Năm phân thân nhận mệnh lệnh của Lý Hiên, bọn chúng đều dừng lại, quay đầu nhìn về hướng Ngô mặt rỗ.

“Gần đây chỗ nào có tiệm sách? Tốt nhất là sách có liên quan đến người tu tiên, nói!”

“Tiệm sách?”

Ngô mặt rỗ đang gục đầu xuống, đột nhiên nghe thấy câu này, lập tức ngơ ngác.

Ngẩng đầu nhìn năm con mắt lạnh như băng, Ngô mặt rỗ sợ vội nói.

“Cổ Nguyệt thôn có một tiệm sách cổ gia truyền lâu đời, bên trong thu thập rất nhiều loại sách tịch, sách quý, sách tu tiên cũng có một số. Các vị hiệp sĩ đại nhân, các người có thể đến Cổ Nguyệt thôn xem xem.”

“Cổ Nguyệt thôn? Là thôn mà lúc vây bắt ngươi có đi qua?” Phân thân số 7000 hỏi lại.

“Các hiệp sĩ đại nhân, chính là thôn đó.”

Ngô mặt rỗ vội giải thích, rất sợ nếu có nói chậm, những vị hiệp sĩ này sẽ giết hắn.

“Đi, đi Cổ Nguyệt thôn.”

Tiết Thất Thiên nói xong, tay phải cầm dây thừng mau chóng lao về phía Cổ Nguyệt thôn.

Ngô mặt rỗ tuy chỉ bị trói hai tay, hai chân có thể chạy, nhưng hắn kinh ngạc phát hiện, tốc độ của những hiệp sĩ này vô cùng nhanh, hắn căn bản không thể theo kịp.

Cần biết rằng hắn là tiểu cao thử công lực cấp ba, tốc độ chính là sở trường của hắn.

Nhưng hiện giờ, hắn đến chạy theo cũng không thể, điều này chứng minh năm hiệp sĩ này rất mạnh.

“Đáng ghét, ta chỉ trộm có chút tiền, vậy mà lại để những tên hiệp sĩ hung tàn này đến bắt ta, lại còn đến năm tên, ta oan quá mà!”

Ngô mặt rỗ thấy buồn phiền vô cùng, cảm thấy bản thân xui xẻo tột cùng.

Hắn thấy buồn phiền, nhưng bọn họ vẫn tiếp tục chạy đi, rất nhanh đã thấy một đoàn xe bên đường, một đoàn xe đang dừng lại bên đường.

“Các vị hảo hán, đừng đi về phía trước nữa, Cổ Nguyệt thôn đang có chuyện rồi.” Người dẫn đầu đoàn xe thấy năm phân thân, có lòng tốt nhắc nhở.

“Có chuyện gì xảy ra vậy?” Phân thân dừng lại hỏi.

“Là năm con sinh vật ô nhiễm sói vương, dẫn đầu một trăm con sói thường, đang tiến công Cổ Nguyệt thôn, các người qua đó rất nguy hiểm, ở đây đợi quan phủ đến vậy.” Người dẫn đầu đoàn xe khuyên giải.

“Sinh vật ô nhiễm tiến công Cổ Nguyệt thôn?”

Phân thân nheo mắt nói: “Cám ơn đã nói với ta chuyện này, chúng tôi đang muốn đến Cổ Nguyệt thôn, không tiện dừng lại lâu nữa.”

Lời đã định, phân thân mang theo Ngô mặt rỗ tiếp tục chạy đi với tốc độ còn nhanh hơn lúc này.

“Đừng...ta không muốn đi, đó là sinh vật ô nhiễm đó, quá là nguy hiểm rồi, ta không muốn đi!”

Ngô mặt rỗ thấy năm hiệp sĩ vẫn chạy như điên đến Cổ Nguyệt thôn, bị dọa đến bật khóc, mặt mũi trắng bệnh.

Người khác gặp sinh vật ô nhiễm đều trốn đi, kết quả là năm vị hiệp sĩ này thì tốt rồi, lại cứ chạy về Cổ Nguyệt thôn, đúng là xem sinh mệnh như trò đùa.

Vì vậy Ngô mặt rỗ vội vùng vẫy, khóc lóc van xin cha mẹ biểu hiện không muốn qua đó.

Lúc này một đao thép chắn ngay trước mặt Ngô mặt rỗ, sau đó là âm thanh lạnh như băng vang lên.

“Còn nói thêm một câu, cắt đầu ngươi!”

“Ư!”

Ngô mặt rỗ im lặng rồi, miệng im bặt, toàn thân đều bị dọa không dám phát ra tiếng động.

Cổ Nguyệt thôn.

Tiếng sói hú hết con này đến con khác.

Thôn trưởng đưa mọi người tụ tập lại ở cổng thôn, nhìn cổng thôn bị tàn phá ngày càng nghiêm trọng, trong mắt của thôn trưởng chỉ còn lạ hi vọng.

“Đã phái người đi cầu cứu rồi, theo lộ trình, khoảng một canh giờ có thể sẽ đến kịp.” Người dân vội nói.

“Một canh giờ sao? Quá chậm rồi, đợi quan phủ đến, Cổ Nguyệt thôn chúng ta đã không còn nữa rồi.”

Thôn trưởng run rẩy nói, nhìn bầy sói sắp phá được cổng thôn, thôn trường ngày càng tuyệt vọng.

Cũng vào lúc này.

Một tiếng kêu lên từ Cổ Nguyệt thôn.

“Có người đến rồi, có người mạnh đến rồi, ông trời ơi, bọn họ rất mạnh, lập tức dùng cung tên bắn chết năm con sói.”

“Cái gì?”

Thôn trưởng nghe đến đây sững người, vội vàng đến cao đài bên cạnh tường nhìn ra ngoài thôn.

Cũng không vội vàng gì, ông cũng bị dọa cho hết hồn.

Chỉ thấy bên ngoài thôn, năm người đàn ông mang khăn che mặt màu đen, mặc bộ đồ hiệp sĩ, đang nhanh chóng lao đến.

Bọn họ vừa chạy vừa dương cung tên, bắn bầy sói đen ngoài thành.

Cung thuật của năm người này vô cùng tuyệt vời, dường như là tử tiễn, chỉ là vào lúc này, đã có ba mươi con sói đen chết rồi.

Khiến thôn trưởng kinh ngạc là, năm thợ săn tiền thưởng này tiếp tục xung phong, sau khi tiếp cận được bầy sói thì vất cung tên đi, dùng song đao lao vào giết chúng.

Thực lực của năm người này vô cùng mạnh, lao vào giết bầy sói như mãnh hổ xuống núi, chết trong ánh sáng hàn lạnh của đao.

Năm người đàn ông giống như cái mày chém giết, chỉ trong chốc lát đã xuyên thủng bầy sói, sau đó lại hòa vào bầy sói, điên cuồng chém giết.

Cách thức chiến đấu của năm người uy lực vô song, thấy người dân trong thôn nhốn nháo, tôn sùng vô cùng.

Đợi thôn trưởng đưa dân làng chạy ra, muốn giúp một tay, thì trận chiến bên ngoài đã kết thúc rồi.

“Ủa? Không phải nói có sinh vật ô nhiễm sao? Sao lại không thấy nhỉ?” Có một phân thân cau mày nói.

“Khụ khụ khụ.”

Thôn trưởng vừa tới đã nghe được câu này, suýt thì bị sặc, ông không kìm được nói.

“Các vị đại hiệp, sinh vật ô nhiễm sói đen vương, đang nằm dưới chân các người đó.”

“Dưới chân? Quá yếu rồi, một đao đã chết rồi, ta còn cho rằng là sói đen thường.” Phân thân vô tội nói.

“Cái này...”

Thôn trưởng nghe câu này có chút bị đả kích.

Ông rất muốn nói, đây là sinh vật ô nhiễm đó, còn là sói vương dẫn đầu bầy sói đen, ngươi lại nói quá yếu, chúng ta đừng đả kích nhau như vậy có được không?

Nhưng thấy sói vương bị một đao đã chết, thôn trưởng lúc này lại nói không lên lời, cảm thấy những vị này mạnh quá rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc