NỮ VƯƠNG: PHU QUÂN ẨN THÂN MƯỜI NĂM, MỘT KIẾM GIẾT TIÊN ĐẾ

“Không cần nữa.”

Lý Hiên tùy tiện nói một câu, quay đầu nhìn Tiêu Kiếm nói.

“Bái sư là chuyện của cậu, nên lựa chọn thế nào là quyết định của cậu, đừng để người khác ảnh hưởng, nên nghe theo suy nghĩ bên trong bản thân mình.”

Nói xong câu này, Lý Hiên không nói thêm gì nữa, mà lặng lẽ chờ đợi.

Ở bên cạnh.

Cổ Phong vừa cầm đùi gà vừa định nói gì đó, nhưng nghe câu nghe theo suy nghĩ bên trong bản thân mình, Cổ Phong cũng im lặng, nhất thời cũng không tiện ngăn cản thêm.

Thời gian trôi qua từng chút từng chút.

Tất cả đều chìm vào im lặng.

Tiêu Kiếm trầm tư một hồi lâu, nghĩ tới ước định của bản thân và Lý Hiên, nghĩ tới việc vì một câu nói của bản thân mà Lý Hiên quay ra đi rèn vũ khí.

Tiêu Kiếm cảm thấy bản thân nên tuân thủ theo lời hứa, nếu không sẽ là làm trái với ý muốn lúc đầu, vì vậy anh gật đầu nói: “Tôi nguyện ý bái sư!”

“Tiêu Kiếm, cậu không nghĩ kỹ một chút sao?” Cổ Phong lại sốt sắng khuyên giải.

“Không cần nghĩ nữa, tôi lúc trước đã có lời hứa với Lý tiên sinh, tôi nên tuân thủ theo lời hẹn, hơn nữa Lý tiên sinh là tông sư rèn, có tư cách là sư tôn của tôi.”

Tiêu Kiếm nói xong, không chút do dự mà quỳ hai gối, ngay tại đó mà hành lễ bái Lý Hiên làm sư.

“Sư tôn, xin nhận đồ nhi Tiêu Kiếm ba lạy.”

Bụp bụp bụp!

[Ding! Ngươi thành công thu nhận một đệ tử tài năng tuyệt phẩm, phần thưởng: Tông sư ủ rượu.]

[Ding! Đệ tử của người là thiên mệnh phối ngẫu, kèm theo một phần thưởng tài năng: Trái tim băng.]

Theo sau lời nhắc của âm báo.

Trong đầu Lý Hiên bắt đầu tải một lượng lớn kiến thức về ủ rượu, đồng thời có một dòng khí tức hàn lạnh dao động xung quanh tim, mau chóng chảy đến tứ chi và toàn thân.

Cảm thấy luồng khí tức hàn lạnh trong cơ thể, Lý Hiên hoài nghi không hiểu, nhưng vẫn khẽ cười đỡ Tiêu Kiếm dậy.

“Rất tốt, từ bây giờ về sau cậu chính là đệ tử của ta, ta sẽ dốc toàn lực bồi dưỡng cậu, đi theo ta!”

Lý Hiên lướt nhìn qua đám người náo nhiệt bên ngoài, liền tóm lấy vai của Tiêu Kiếm, toàn thân như thanh kiếm sắc nhảy đi như bay.

Bên trong phòng, Cổ Phong đang cầm đùi gà cũng vội biến thân, biến mất vào hư không.

Rất nhanh.

Ba người đứng trên một mái nhà rất xa, cứ giẫm lên mái nhà mau chóng tiến về phía trước, qua một thời gian chạy như bay, ba người như ba con chim nhạn cất cánh đáp xuống một tiểu viện.

“Đến rồi, ngồi đi.”

Lý Hiên chỉ cái bàn đá hình tròn trong tiểu viện, làm động tác mời.

Đây là tiểu viện mà phân thân mua ở thành Ma Lang, nằm trong phạm vi ba nghìn dặm của thành cơ bản đều là kiểu tiểu viện này, là để Lý Hiên đi lại thuận tiện.

“Rất vui vì cậu bái ta là sư, là sư tôn của cậu, đương nhiên không thể thiếu quà cho cậu, cầm lấy cái này trước đi.”

Lý Hiên lấy ra một trang phương thuốc, đưa nó cho Tiêu Kiếm.

“Đây là?”

Tiêu Kiếm nghi hoặc cầm lấy phương thuốc, xem nội dung trong đó, người không hiểu về dược học như anh hoàn toàn xem không hiểu, cứ như đang xem sách vậy.

Ở bên cạnh.

Cổ Phong cũng không cho là chuyện gì to tát, dẫu sao một võ sư lấy ra phương thuốc, là người tu tiên đương nhiên sẽ không xem trọng, vì vậy Cổ Phong chỉ liếc nhìn qua.

Kết quả là sau khi lướt qua, ông rất nhanh đã bàng hoàng, sau đó giật mạnh lấy trang thuốc đó.

“Đây chính là phương thuốc ngâm? Đợi đã, phương thức phối thuốc rất tinh tế, phương thuốc này rất hiếm thấy.”

Cổ Phong nghiêm túc nhìn phương thuốc, càng nhìn càng cảm thấy kinh ngạc, ông không kìm được nhìn Lý Hiên.

“Cậu có biết không, phương thuốc này rất quý giá!”

Lý Hiên bình tĩnh giảng giải, vô thức nói về tác dụng của phương thuốc.

“Nếu ngươi đã biết phương thuốc này quý giá như vậy, vì sao còn đưa cho Tiêu Kiếm? Nhỏ yếu như cậu ấy, căn bản không có cách nào có thể báo đáp cho cậu.” Cổ Phong cau mày nói.

“Nhỏ yếu như cậu ta? Không sao cả, chỉ thứ ta cho cậu ấy đủ nhiều, sức mạnh của cậu ấy sẽ trở nên mạnh hơn, sau này nhất định có thể báp đáp ta.”

Lý Hiên cười và lấy ra một cái túi nhỏ mở ra, để lộ ra bên trong có mười cái bình sứ.

“Đây là một trăm viên khí huyết đan thượng phẩm, thích hợp đối với người có công lực cấp một, hai, ba, đối với công lực cấp bốn cũng có chút hiệu quả, cầm lấy đi.”

“Khí huyết đan thượng phẩm? Cái này...”

Tiêu Kiếm có chút do dự có nên lấy hay không, bởi vì bình thường anh cũng dùng khí huyết đan, nhưng đều là khí huyết đan hạ phẩm, trung phẩm cũng là loại rất hiếm thấy.

Nhưng hiện giờ thì tốt rồi, sư tôn lại lấy ra đến một trăm viên khí huyết đan, lập tức đã khiến Tiêu Kiếm choáng váng.

“Nói cậu cầm lấy thì cầm lấy đi!” Lý Hiên trực tiếp ném chiếc túi nhỏ cho Tiêu Kiếm.

“Cám ơn sư tôn.”

Tiêu Kiếm nhận lấy siết chặt chiếc túi nhỏ, cảm thấy chiếc túi nhỏ nhưng nặng nề khó hiểu.

“Như vậy đã cảm ơn rồi sao? Vẫn còn sớm lắm.”

Lý Hiên lại  mang ra một chiếc hộp, sau khi mở ra để lộ ra hai mươi chiếc bình sứ nhỏ bên trong.

“Đây là một trăm viên luyện thể đan thượng phẩm và một trăm viên huyết đan thượng phẩm, hiệu quả của chúng có chút mạnh, không phù hợp với cậu lúc này. Đợi sau khi cậu luyện đến cấp bốn, cấp năm hay cấp sáu, cấp bảy, thì có thể dùng chúng rồi, cầm lấy.” Lý Hiên lại một lần nữa ném qua cho Tiêu Kiếm.

“Con...con.”

Tay Tiêu Kiếm vội vàng đỡ lấy chiếc hộp, cảm thấy thứ trong tay càng nặng hơn.

Cậu có chút không dám nhận lấy, cái chính là vì giá trị của nó quá cao, vượt qua cả sự kỳ vọng trong lòng của Tiêu Kiếm.

“Cậu thực sự cho Tiêu Kiếm những thứ này?” Cổ Phong lên tiếng, có chút nghiêm nghị nhìn Lý Hiên.

Lúc đầu Lý Hiên lấy ra một trăm viên khí huyết đan thượng phẩm, Cổ Phong chỉ nhìn lướt qua, thấy không có gì đáng để nói.

Nhưng lúc này.

Lý Hiên lại lấy từ trong hộp ra đan dược có giá trị rõ ràng là quá cao, nhiều đan dược như vậy, đã vượt xa mối quan hệ sư đồ rồi.

“Chỉ là hai trăm đan dược mà thôi, không cần để tâm, hơn nữa đây mới chỉ là bắt đầu.”

Lý Hiên cười lại lấy ra một chiếc hộp khắc hoa văn bằng vàng.

Chiếc hộp này nhỏ hơn nhiều, nhưng chiếc hộp này được làm bằng linh gỗ đặc biệt, hoa văn bằng vàng giống như hình từ một phong ấn, khóa không gian phong ấn bên trong.

Hơn nữa hoa văn bằng vàng và linh gồ, cũng khiến chiếc hộp này nhìn giống như là đồ tốt, giá cao.

Chiếc hộp quý giá như vậy, lập tức thu hút sự chú ý của Tiêu Kiếm, cho dù là Cổ Phong cũng có chút hiếu kỳ.

Lý Hiên thì vẫn điềm tĩnh như gió nhẹ mây trôi, rất bình tĩnh mở chiếc hộp ra, lập tức hương đan ngào ngạt bay khắp không gian.

Một trăm viên đan dược lấp lánh long lanh hiển hiện trước mắt, mỗi một viên đều phát ra hương đan ngào ngạt, khiến người khác ngửi thấy đều tiêu tan hết sự mệt mỏi.

“Đây là!”

Nhìn thấy một trăm viên đan, Cổ Phong toàn thân đều trở nên nghiêm túc, trân trân nhìn Lý Hiên, không khỏi nói.

“Tiểu huynh đệ, thật là khá lắm, vậy mà có thể lấy ra một trăm viên đan dược cực phẩm, chẳng trách không thèm quan tâm đến viên đan dược cực phẩm của lão phu.”

“Một trăm viên đan dược cực phẩm? Cái này...cái này...”

Tiêu Kiếm kinh ngạc đứng dậy, không dám tin nhìn vào chiếc hộp viền vàng, toàn thân đều bị choáng váng.

Thực tế thì một trăm viên đan dược có giá trị quá lơn rồi, cho dù là thành chủ mạnh như vậy, cũng chưa chắc có cơ hội mua được, thậm chí cả đời cũng chưa chắc tìm ra được một viên.

Lúc này một trăm viên đan dược cực phẩm đang bày ra trước mắt, Tiêu Kiếm đâu thể ngồi vững nổi, toàn thân đều bị dọa đến sặc sụa.

“Tiểu huynh đệ, cậu biết một trăm viên đan dược cực phẩm, thể hiện điều gì không?” Cổ Phong lại lần nữa lên tiếng hỏi.

“Ông đang nói đến thể thuần khiết sao? Ta biết, mục đích của ta là để Tiêu Kiếm có được thể thuần khiết.” Lý Hiên uể oải nói.

“Quả nhiên là biết!”

Cổ Phong lại trân trân nhìn Lý Hiên, sau cùng vẫn đưa tay lây một trăm viên đan dược cực phẩm, đưa cho Tiêu Kiếm.

“Tiêu Kiếm cầm lấy, mau bái tạ sư tôn của cậu!”

“Ồ ồ.”

Đầu Tiêu Kiếm lúc này vẫn còn ong ong, vội muốn quỳ xuống cảm tạ, nhưng lại bị Lý Hiên ngăn cản.

Lý Hiên lại lấy ra ba bức họa từ trong túi trữ đồ, đưa cho Tiêu Kiếm.

Bình luận

Truyện đang đọc