PHẾ VẬT HAY QUÁI VẬT

Một ngày trôi qua, Vân Lãng vẫn không bước chân ra khỏi phòng. Cô lấy cớ tu luyện nhưng cô nào còn tâm trí tu luyện. Cô nên chọn đi hay không đi đây. Thật nhức đầu. Vân Lãng lăn lộn trên giường có lúc lẩm bẩm một mình lúc lại nói chuyện với Xà Tử. Nhưng Xà Tử biết gì về chuyện của cô mà nói đây. Xà Tử cũng biết tâm tình chủ nhân không được tốt vậy thì nó sẽ giúp chủ nhân giải tỏa. Nó truyền âm nói với Vân Lãng:

- Chủ nhân! Người phiền não như vậy hay để ta giúp người nghĩ cách.

Vân Lãng uể oải đáp:

- Vậy sao? Ngươi có cách gì thì nói đi.

Xà Tử thông thái nói:

- Không phải nhân loại vẫn có câu gì đại loại kiểu muốn tháo dây thì tìm người thắt sao. Theo ta người nên gặp vị công chúa kia nói chuyện thì hơn.

Vân Lãng bật dậy phản đối:

- Không được! Nếu ta đến đó chắc chắn không toàn thây để trở về.

Xà Tử ngạc nhiên:

- Công chúa cao cường như vậy sao?

Cô lắc đầu:

- Không phải. Mới là ma pháp hỏa hệ tứ cấp.

- Vậy thì người sợ gì chứ?

Xà Tử thực không hiểu chủ nhân của nó là Thống lĩnh mà không đánh lại một ma pháp tứ cấp sao. Người luôn tỏ ra cường đại, tự tin, lạnh lùng đã biến mất đâu rồi. Có phải chủ nhân nó có đa nhân cách không. Vân Lãng thở dài nói cho nó biết vụ mảnh giấy. Xà Tử nghe xong chỉ biết câm nín không còn gì để nói. Chủ nhân thật... nó không có từ để miêu tả. Nhưng dù gì đây cũng là chủ nhân của nó a. Nó trầm tư suy nghĩ cách giúp cô. Cả đời ma thú của nó sống hơn trăm năm rồi mà chưa bao giờ phải động não nhiều như hôm nay. Bất chợt nó phấn khích nói:

- Chủ nhân! Hay gϊếŧ người diệt khẩu.

Đến lượt Vân Lãng hóa tượng. Không hổ danh là ma thú của Vân Lãng. Suy nghĩ quả nhiên không giống bình thường. Gϊếŧ người diệt khẩu sao? Thế thì cô phải gϊếŧ cả hoàng thất chắc. Không thấy chủ nhân đáp lời Xà Tử cũng biết kết quả của ý kiến vừa rồi.

Lăn qua lộn lại Vân Lãng cũng đưa ra quyết định. Đó là lấp đầy dạ dày rồi nghĩ tiếp. "Có thực mới vực được đạo" nhanh như một cơn gió Vân Lãng đã đứng trước trù phòng của Vân gia.

Ở đây chia làm hai khu. Khu một chuyên phục vụ Vân gia nhân, khu hai  phục vụ hạ nhân của Vân gia. Vân Lãng không đi đến khu một mà thẳng tiến khu hai. Điều này làm hạ nhân ở đây hoảng hốt vô cùng. Tuy là khu dành cho hạ nhân của Vân gia nhưng không hề như những gia tộc khác.

Ở đây luôn sạch sẽ, gọn gàng và đặc biệt là lúc nào cũng có đồ ăn nóng hổi.

Ở Vân gia có đãi ngộ với hạ nhân rất khác các gia tộc khác. Ở đây ngoài giờ ăn chính, Vân gia đã tạo thêm thời gian nghỉ giải lao. Mỗi buổi có 1 lần nghỉ giải lao kéo dài tầm nửa tiếng. Hạ nhân có thể ăn uống hoặc nghỉ ngơi. Đồ ăn chia làm 2 loại: miễn phí, mất tiền. Miễn phí gồm nước trà, đồ chay và mất tiền dĩ nhiên là đồ mặn, nước đường,... Giá của mấy món không hề đắt. Chính sách đãi ngộ này Vân gia mới áp dụng vài năm gần đây. Và tất cả là do Vân Lãng đã nêu ý kiến cho Vân Vũ và Vân Doãn xem xét.  Ở Vân gia ai mà không biết đến suy nghĩ khác người của nhị thiếu gia.

Hôm nay Vân Lãng xuống đây cũng một phần là dò xét tình hình.

Vân Lãng chậm rãi bước vào bỏ qua những ánh mắt kinh ngạc, hoảng hốt từ mọi phía. Trùng hợp đây lại là giờ nghỉ giải lao của hạ nhân. Một số người đang uống nước liền bị sặc ho sặc sụa, có người đang ăn thì mắc nghẹn. Vân Lãng thực không biết cô đáng sợ như thế nào. Họ gặp cô như nhìn thấy cô hồn dã quỷ vậy.

Mặc kệ bọn họ Vân Lãng đi đến gặp Di bà bà - trưởng bếp ở đây. Vân Lãng gọi bà bà:

- Di bà bà! Cho ta một phần cơm đặc biệt.

Bà bà đang cặm cụi nấu nướng thì nghe giọng nói quen thuộc vang lên. Di bà bà giờ cũng ngoài ngũ tuần, là trù sư bốn sao, đứng sau mỗi trù sư trong Hoàng cung. Bà rất yêu thương huynh đệ Vân Lãng. Từ nhỏ cả hai đã theo bà bà. Vân Lãng chỉ theo bà bà được 1 năm, đó là lúc cô hơn 3 tuổi. Sau đó là lúc cô phải đi tu luyện. Lâu lắm rồi cô chưa ăn món bà bà nấu. cười hiền hậu vờ trách móc:

- Tiểu tử! Thật lâu ngươi mới xuống đây. Nhớ lúc trước ngươi bé tý vẫn hay cuốn lấy lão bà này đòi ăn a.

Vừa nói bà vừa lấy cơm cho Vân Lãng.

Cô tiếp lấy phần cơm cười nói:

- Bà bà! Ta cũng lớn rồi đâu thể quấn lấy bà bà như trước. Không phải hôm nay ta xuống đây rồi sao.

Di bà bà cưng chiều nhìn Vân Lãng nói:

- Ngươi a! Sau này rảnh rỗi muốn ăn gì xuống đây nói với lão. Không thì kêu người chuyển lời. Lão sẽ nấu cho ngươi ăn.

Vân Lãng gật đầu đồng ý rồi tìm bàn trống để ngồi. Quả nhiên món ăn Di bà bà nấu rất ngon. Không hổ danh là trù sư bốn sao. Đang thưởng thức nón ngon thì từ ngoài cửa có tiếng người nói:

- Ta nói cho huynh biết! Nữ nhân đó may mắn mới được làm tiểu thư Vân gia. Ta thấy thân phận của nàng ta chỉ hợp....

Hắn chưa nói hết câu đã bị bịt miệng từ người bên cạnh. Hắn tức giận định hỏi nhưng thấy sắc mặt trắng không còn giọt máu từ người đối diện hắn cảm giác không ổn. Hắn nhìn theo ánh mắt của người kia. Sắc mặt hắn trắng không kém tên kia. Nhìn người đó từng bước tiến đến gần hắn run rẩy, đầu gối đập vào nhau. Hắn vội quỳ thụp xuống đất van xin. Vân Lãng lạnh giọng nói:

- Ngươi định nói gì nữa thì nói cho ta nghe.

Hàn ý từ Vân Lãng tỏa khắp nơi. Tên đó lắp bắp nói không lên câu. Bàn tay Vân Lãng vỗ nhẹ lên vai hắn, cô nói:

- Hai người đi theo ta.

Tên nam nhân kia lồm cồm bò dậy. Hắn liến xéo kẻ đi cùng mình. Khi nãy Vân Lãng đến tên kia liền lén trốn đi. Bọn họ đi theo cô đến gặp Mã quản gia. Vân Lãng chỉ vào họ lạnh lùng nói:

- Đưa họ đi U Linh trấn.

U Linh trấn còn hoang vu hẻo lánh, nằm ngay gần Ảo Linh sâm lâm, ma thú xuất hiện nhiều như lá rơi mùa thu. Cả hai run rẩy quỳ xin tha thứ. Vân Lãng nói:

- Người của Vân gia có thể để các ngươi bàn ra tán vào sao.

Vân Lãng quay người bỏ đi. Cô quay lại trù phòng. Mọi người vẫn chưa đi hết. Lúc cô quay lại ai cũng sợ hãi nhìn cô. Họ không biết số phận hai người kia thế nào. Vân Lãng đứng chính giữa trù phòng nói:

- Hai kẻ đó hiện đang đi đến U Linh trấn. Đó là cái kết cho những kẻ không biết rõ thân phận của mình. Vân gia đối xử không tệ với các ngươi. Đừng vì thế mà lầm tưởng Vân gia dựa vào các ngươi. Các ngươi muốn nói gì thì nói. Kẻ nào không phục thì bước lên đây.

Ngữ khí lạnh lùng làm mấy tất cả run rẩy, mồ hôi tuôn ra như tắm.

Không thấy ai phản kháng cô hài lòng đi đến chỗ ngồi ban nãy, ăn nốt phần cơm kia. Dù gì cũng là Di bà bà nấu, không thể bỏ phí đồ ăn. Ăn xong Vân Lãng đến chỗ Di bà bà áy náy nói:

- Bà bà. Thực xin lỗi. Ta làm loạn nơi này.

Bà bà cưng chiều nhìn cô nói:

- Ngươi làm không có sai. Khi nào muốn ăn thì xuống đây.

Vân Lãng cáo từ. Cô cần đi đến một nơi.

~~~ Vân gia võ đường ~~~

Đây là nơi dạy chiến sĩ, ma pháp sư của Vân gia. Nơi này trước đây chỉ dành cho Vân gia nhân nhưng do Vân Doãn và Vân Lãng ít khi lui tới nên Vân Vũ quyết định cho phép hậu bối của các vị trưởng lão đến học. Lão sư ở đây chính là các vị trưởng lão.

Vân Lãng đến vừa lúc bọn họ đang học giao chiến thực tiễn.

Trên lôi đài, lần lượt từng cặp sẽ lên giao chiến. Ghép cặp dựa vào hình thức bốc thăm. Không phân biệt ma pháp hay chiến sĩ, hai người giao chiến không cách nhau quá 2 cấp là được. Giám sát ngày hôm nay là nhị trưởng lão.

Thấy Vân Lãng đến, Nhị trưởng lão vội vàng đến đón. Lão định hỏi cô vài câu thì cô nói:

- Ta muốn gặp Đào huynh và Tiểu Cầm tỷ.

Nhị trưởng lão mau chóng cho gọi hai người kia. Vân Lãng không nói gì thêm. Nhị trưởng lão đành thở dài đi làm việc của mình. Sống từng ấy năm chẳng lẽ lão không nhận ra Vân Lãng không vui sao.

Đào Thế và Tiểu Cẩm nhanh chóng xuất hiện. Cả hai chưa kịp nói câu nào liền bị Vân Lãng kéo đi. Cả hai ngơ ngác không biết lý do cũng không dám hỏi. Cả hai dùng ánh mắt trao đổi tâm ý. Cuối cùng Tiểu Cầm rụt rè giật giật gấu áo của Vân Lãng nói:

- Đệ đưa chúng ta đi đâu vậy?

Vân Lãng thản nhiên đáp:

- Đi tu luyện! Không phải ta hứa với hai người sẽ đưa hai người đi Tuyền Âm sâm lâm sao.

Cả hai như đã hiểu. Việc này tuy họ còn nhớ nhưng cũng không nhắc lại. Hôm ở Đại sự đường Vân Lãng đi Tuyền Âm sâm lâm một mình làm hai người tưởng cô không muốn đưa họ theo. Nhìn biểu hiện của hai người Vân Lãng hiểu ngay họ nghĩ gì. Cô giải thích:

- Hôm đó ta có việc gấp. Không thể đưa hai người theo. Việc cũng giải quyết xong rồi. Chúng ta có thể đi.

Hai người vẫn do dự nhìn nhau. Đào Thế nói:

- Nhưng còn gia chủ và Vân trưởng lão. Chúng ta đi như vậy họ có biết không. Với cả hơn một tháng nữa là đến hạn chiêu sinh. Chúng ta có kịp trở về không?

Vân Lãng than nhiên đáp:

- Lát nữa ta sẽ chuyển lời. Còn chiêu sinh thì tùy ý thôi. Khi nào ta cảm thấy cả hai đạt yêu cầu của ta, ta sẽ đưa hai người về.

Tiểu Cẩm thắc mắc:

- Yêu cầu gì?

Vân Lãng mỉm cười nói:

- Tỷ! Phải đạt sức mạnh ngũ cấp trở lên. Huynh! Phải đạt chiến sĩ tứ cấp trở lên.

- Sao cơ?

Cả hai người đồng thanh. Họ vừa nghe thấy cái gì vậy. Họ đáng thương nhìn Vân Lãng. Đào Thế nói:

- Vân Lãng a! Ta biết đệ là thiên tài nhưng chúng ta không giống đệ a. Một tháng! Một tháng bắt cả hai chúng ta phải đột phá 2 cấp.

Vân Lãng xua tay tỏ ý không muốn nghe. Cô nói:

- Không khó. Ta sẽ giúp hai người.

Nói rồi Vân Lãng kéo cả hai phi như bay ra khỏi Vân gia. Tất nhiên cô đã để lại lời nhắn cho Vân Vũ.

Vân Vũ ngán ngẩm lắc đầu. Cô cần vào hoàng cung báo trước Thân Vương một tiếng. Như vậy hắn đỡ trông đợi.

Bình luận

Truyện đang đọc