PHẾ VẬT HAY QUÁI VẬT

Lúc thái tử hay tin liền vội vàng đến xem tình hình. Suýt chút nữa hắn động thủ với Vân Lãng nếu không có 3 người là quốc vương, hoàng hậu và Vân Vũ ngăn cản.

5 ngày trôi qua với bọn họ như cực hình. 5 ngày, lúc nào Vân Lãng cũng túc trực bên cạnh chiếc kén đó. Cô chỉ cần một động tĩnh nhỏ từ nó nhưng chiếc kén vẫn bất động. Có lúc Vân Lãng cảm tưởng không còn kiên nhẫn nữa, cô muốn xông đến xé bỏ lớp kén đó ra nhưng một phần thần chí còn xót lại đã ngăn cản cô lại.

Hiện tại đang là đêm thứ 5 chỉ còn vài canh giờ nữa là sang ngày thứ 6. Vân Lãng ngồi thu mình dưới đất ngước lên nhìn chiếc kén, cô nói:

- Công chúa, ta biết người rất kiên cường vì vậy, làm ơn đừng xảy ra bất trắc gì. Ta và mọi người rất lo cho người đó. Người biết không, Tiểu Thúy mấy ngày nay cứ khóc không ngừng lo người có chuyện. Cả ngày hôm nay thái tử phải đem Tiểu Thúy đi khai thông tư tưởng đó, không biết bao giờ trở về. Quốc vương, hoàng hậu cùng thái tử, nhiều người khác nữa đều tiều tụy đi rất nhiều. Vì vậy, làm ơn đó công chúa, người mau xuất hiện đi.

Kể từ ngày hôm đó, Vân Lãng cứ ngồi độc thoại như vậy. Cô hi vọng nàng có thể nghe được, có thể biết được mà trở ra ngoài. Vân Lãng chăm chú nhìn chiếc kén mong có sự biến hóa xuất hiện nhưng cô lại thất vọng. Vân Lãng ngục mặt xuống chán nản. Bỗng cô cảm thấy không khí xung quanh có dao động. Cả gian phòng nóng bừng lên, chiếc kén đột ngột phát cháy. Vân Lãng kinh hoảng chưa kịp đứng dậy thì đã bị lực đạo vô hình hất văng ra đập vào cánh cửa bay ra ngoài. Cô chật vật đứng dậy lao vào trong nhưng vô ích. Chỉ cần Vân Lãng lại gần cánh cửa lập tức cô bị hất văng ra xa. Lần này cô bị văng ra đập phải cây đại thụ phía trước cửa. Vân Lãng hai mắt đỏ ngầu nhìn ngọn lửa dần nuốt trọn gian phòng. Cô huy động thủy nguyên tố chỉ mong dập được ngọn lửa đó nhưng mọi thứ vô ích. Ngọn lửa cháy càng lớn, cả hoàng cung náo loạn, quốc vương, hoàng hậu có mặt đầu tiên sau đó là thái tử cùng Tiểu Thúy vừa trở về không hỏi kinh hoảng trước cảnh tượng này. Thái tử điên cuồng gào thét mọi người dập lửa. Tiểu Thúy ngồi dưới đất ôm mặt khóc nức nở. Thân Vương ôm chặt lấy hoàng hậu không cho nàng xông vào biển lửa.

Cuối cùng ngọn lửa cũng được dập tắt. Nhưng cả Hoàng Minh điện đều biến thành một đống tro tàn. Vân Lãng lúc này không giữ được bình tĩnh, cô như con thú dữ điên cuồng đào bớt tàn dư mong tìm thấy niềm hy vọng mong manh. Tiểu Thúy cũng sớm lao vào đào bới, khóc lóc không ngừng. Thái tử chết chân tại chỗ nhìn đống tro tàn miệng lẩm bẩm:

- Tại sao? Tại sao?

Hắn cứ lặp đi lặp lại câu hỏi rồi lại lắc đầu. Tử Dạ ngửa cổ lên trời hét lớn, cả mặt hắn đẫm nước mắt lạnh buốt. Còn Thân Vương đã phải đưa hoàng hậu về tẩm cung vì nàng bị bất tỉnh.

Lúc tuyệt vọng nhất từ trong đống tro tàn bỗng có tiếng động thu hút toàn bộ chú ý của mọi người. Chiếc kén dần xuất hiện lơ lửng trước mắt mọi người. Những vết nứt dần xuất hiện ngày càng nhiều, bỗng chốc chiếc kén bị vỡ, lực đạo vô hình bắn ra mọi phía. Bụi bay mù mịt, từ trong làn khói mờ ảo, Vân Lãng nhìn thấy nhân ảnh đang vô lực rơi từ trên không trung xuống. Cô chạy vội đến phi lên ôm trọn thân hình bé nhỏ vào lòng. Vân Lãng vội vã kiểm tra xem nàng có  bị thương ở đâu không. Cô mở trừng mắt ngạc nhiên nhìn nàng, khóe miệng vô thức cong lên hạnh phúc. Từ đâu Lôi Miêu nhảy lên vai cô ngồi yên ổn nhìn Lam Dạ. Vân Lãng xoay sang cười nói với nó:

- Thành công rồi a.

Cô bất giác ôm chặt nàng hơn nụ cười trên môi càng đậm. Thái tử cùng Tiểu Thúy chạy đến nhìn thấy cảnh này không biết bao nhiêu cảm giác dâng lên. Tử Dạ đi đến vỗ vai cô một cái thật lớn cười tươi:

- Ngươi ôm đủ chưa? Đó là hoàng muội của ta đó.

Vân Lãng giật mình quay qua lườm thái tử lẩm bẩm:

- Hoàng muội chứ không phải thê tử.

Nói vậy nhưng cô vẫn đem công chúa trao cho Tử Dạ. Hắn nghe thấy cô nói thì nhếch môi cười, đón lấy công chúa ôm về phía tẩm cung của mình. Tiểu Thúy vẫn khóc không ngừng. Có điều đây là giọt nước mắt hạnh phúc. Vân Lãng lắc đầu đi đến chỗ nàng nói:

- Ngươi khóc cái gì? Không phải công chúa không làm sao rồi sao. Ngươi khóc như vậy đến lúc nàng tỉnh dậy lại tưởng ta ăn hiếp ngươi.

Tiểu Thúy đang khóc liền phì cười, tay gạt vội nước mắt nhìn cô nói:

- Còn không biết ai khi nãy khóc lên khóc xuống đi.

Nàng vừa nói vừa bỏ chạy đuổi theo thái tử chứ ở lại sẽ bị kẻ trước mặt dùng ánh mắt gϊếŧ người. Vân Lãng cười nhìn nàng rồi nhìn xung quanh thở dài. Biết trước đã mang nàng đến nơi hoang vu hẻo lánh rồi, một đêm à cả tẩm cung cháy trụi, cô tiếp tục thở dài sải bước ly khai.

Mọi chuyện diễn ra rất tự nhiên, rất bình thường nhưng đó là với mấy người này. Còn với hạ nhân, khói mờ ảo vừa tan biến, họ đã không thấy ba người thái tử, Vân Lãng, Tiểu Thúy đâu, ngay cả chiếc kén kỳ lạ xuất hiện ban nãy cũng không có, họ thật muốn biết có phải ban nãy là mình nằm mơ hay không. Từ sau vụ này dân gian có truyền thuyết ly kỳ về vị thần tiên giáng thế.

Vân Lãng không theo hướng tới Đông Minh Điện, tẩm cung thái tử mà đến Phù Hoàng Điện, tẩm cung của hoàng hậu. Cô đến báo tin cho Thân Vương biết. Vừa nhìn thấy cô hắn đã vội hỏi:

- Tình hình thế nào? Dạ nhi?

Vân Lãng cười tươi nói:

- Thành công rồi. Không những kinh mạch phục hồi mà ma pháp lẫn chiến kĩ của nàng ấy đều là lục cấp. Ta thật không ngờ sợi dây chuyền đó có sức mạnh lớn như vậy.

Thân Vương nghe tin vui mừng ôm chặt lấy Vân Lãng cười lớn. Vân Lãng gồng mình đẩy Thân Vương ra nhưng không được, cô gằn giọng nói:

- Quốc vương.... ngươi muốn.... gϊếŧ người sao

Thân Vương vội thả cô ra cười xuề xòa rồi chạy lại chỗ hoàng hậu tiếp tục chăm xóc nàng. Hắn nói vọng ra:

- Dạ nhi ta giao cho ngươi chăm sóc đó. Chăm sóc cẩn thận.

Vân Lãng giật giật khóe môi không biết nói gì với con người trước mặt. Cô  nói vọng vào:

- Người không phải lo. Ta có làm gì nàng người cũng không biết đâu.

Nói rồi cô nhanh chóng rút chạy bỏ lại Thân Vương mặt đen.

Lúc thái tử vừa đặt công chúa xuống giường thì nàng tỉnh dậy, ngơ ngác không biết lý do tại sao lại ở tẩm cung thái tử. Khi biết chuyện tẩm cung mình bị cháy Lam Dạ bất khả tư vị cười cười không biết nên vui hay buồn. Nàng cảm nhận bản thân có sự thay đổi lớn nghi hoặc hỏi thái tử:

- Hoàng huynh, có phải cải tạo thành công rồi không?

Thái tử cười ấm áp gật đầu:

- Đúng vậy, ngươi làm chúng ta lo lắm biết không.

Lam Dạ mỉm cười:

- Ta biết huynh và phụ hoàng, mẫu hậu lo cho ta mà. Sau này ta đền bù cho mọi người.

Tiểu Thúy lúc này lên tiếng nhõng nhẽo:

- Nô tỳ cũng lo cho người mà!

Lam Dạ cười cưng chiều nói:

- Được rồi. Ta sẽ đền bù cho ngươi sau được chứ.

Tiểu Thúy sụt sùi chạy đến ôm nàng khóc:

- Công chúa ác lắm... người biết có bao nhiêu người lo cho công chúa không.

Nàng vừa nói vừa khóc, Lam Dạ phì cười chọc ghẹo Tiểu Thúy:

- Vậy sao! Tiểu Thúy, ngươi cũng là thiếu nữ 16 tuổi rồi mà lại ôm hài tử 13 tuổi khóc lóc. Khó coi lắm đó.

Tiểu Thúy bĩu môi hờn:

- Ta đây không để ý, người để ý gì chứ.

Vốn dĩ Tiểu Thúy thân cận với Lam Dạ, Lam Dạ không để ý đến thân phận nô tỳ của Tiểu Thúy. Cả hai hảo hảo đối xử với nhau như vậy cũng bởi do vài chuyện hồi bé thân cận nhau từ trước. Không chỉ có hai người mà còn có cả Tử Dạ, ba người họ chính là bỏ qua mọi vách ngăn tầng lớp thân phận mà trở thành hảo bằng hữu của nhau. Tử Dạ còn nhận Tiểu Thúy làm nghĩa muội, quốc vương cùng hoàng hậu cũng không phản đối gì chuyện của ba người.

Vân Lãng vừa trở về đã nghe thấy tiếng cười vọng ra. Bất giác cô lưỡng lự không biết nên vào hay không. Lúc Lam Dạ bị chiếc kén bao phủ, có một số chuyện đáng lẽ nên giữ kín nhưng trong lúc không kìm lòng được cô đã nói ra. Giờ Vân Lãng đang không biết làm thế nào, không biết nàng có nghe thấy không. Thở dài một hơi cô quyết định rời đi. Cô tự an ủi lòng mình "Vẫn còn lời hứa cũng lão ngoan đồng, nên thực hiện rồi". Vân Lãng vừa bước được vài bước thì Lôi Miêu trên vai cô nhảy phóc xuống tông cửa xông vào. Bất ngờ, Vân Lãng không kịp tóm lấy ngăn chặn nó, còn bị mất đà chảo đảo mấy bước. Lấy được thăng bằng thì cô đã đứng trước bọn họ lúc nào không hay. Nhìn lên thì thấy tiếu ý từ mắt hai người kia cùng Lôi Miêu đang hưởng thụ những cái vuốt ve. Vân Lãng lấy lại nghị lực đi đến cúi người hành lễ:

- Công chúa, khiến người chịu cực.

Dứt lời cô còn nghe thấy tiếng cười khúc khích từ thái từ và Tiểu Thúy. Cô lén bắn ánh mắt hình viên đạn về phía họ thì hai người đó lại tỏ vẻ không liên quan đến ta. Nếu không phải lúc này cô đang đeo mặt nạ thì chắc chắn có thể thấy rõ mặt cô đang đen hơn hố đen vũ trụ.

Lam Dạ cười ôn nhu nói:

- Ái hộ vệ, không phải ta nói rồi sao. Không phải đa lễ, ngươi cùng Tiểu Thúy đối với ta, hoàng huynh chính là hảo bằng hữu.

Vân Lãng lén nhìn biểu cảm Lam Dạ. Vẫn đạm bạc như thường, cô thở dài nhẹ nhõm, cũng may nàng không nghe thấy. Nhưng cô có cảm giác gì đó hụt hẫng trong lòng, lẽ nào cô muốn nàng nghe thấy. Vân Lãng thở hắt ra một hơi, mỉm cười nhìn nàng nói pha chút tiếu ý:

- Tuân lệnh.

Thái tử lúc này mới lên tiếng, hắn nhìn Vân Lãng cùng Tiểu Thúy nói:

- Được rồi, cả đêm qua các ngươi cũng mệt rồi, đi nghỉ ngơi chút đi.

Lam Dạ khó hiểu nhìn hắn, hỏi:

-  Ca ca, lẽ nào cả đêm qua mọi người đi dập lửa ở cung của ta.

Tử Dạ trả lời:

- Đúng vậy. Ta thực mệt mỏi a. Ta đi ngâm mình thư giãn chút đây.

Nói rồi hắn xoay người vẫy tay tạm biệt. Tiểu Thúy cũng theo đó nói:

- Công chúa, nếu người mệt thì cứ đi nghỉ đi. Ta cũng phải thay y phục.

Vân Lãng nhìn Tiểu Thúy vội vã bỏ đi dáng điệu rất giống sợ hãi chạy giặc.

Lúc này công chúa nhìn cô nói:

- Ái hộ vệ chắc cũng phải đi thay y phục.

Nhận thấy tiếu ý trong lời nói, Vân Lãng lắc đầu nói:

- Không cần.

Lam Dạ nghi hoặc nhìn cô hỏi lại:

- Thật sao?

Lúc này Vân Lãng mới quét mắt đánh giá bản thân. Cả người nhếch nhác, y phục lấm len bụi đất, góc áo rách tả tơi, chỉ cần đưa cô một cái gậy, đầu tóc bù xù là cô có thể gia nhập cái bang cũng không ai phản đối.

Vân Lãng ghét bỏ bộ dạng hiện tại của mình miễn cưỡng nói:

- Đợi Tiểu Thúy quay lại ta sẽ đi.

Ở cạnh cô cũng không tính là lâu không tính là ngắn, Lam Dạ biết cô có tính sạch sẽ. Lúc chưa biết cô là nữ nhân thì Lam Dạ có điểm khó hiểu nhưng lúc biết rồi thì lại khác. Lam Dạ híp cười che miệng cười rồi vuốt ve Lôi Miêu nói:

- Miêu Miêu, ngươi a. Lâu không gặp ngươi có phải mập lên không.

Lôi Miêu đang hưởng thụ âu yếm thì cứng ngắc người trân trân nhìn công chúa. Lam Dạ phì cười định ôm nó thì nó giận dỗi đứng dậy kêu meo meo phản đối. Nhìn nàng vui đùa cùng Lôi Miêu làm Vân Lãng rất hạnh phúc. Cô chỉ mong lúc nào nụ cười cũng xuất hiện trên gương mặt nàng thôi.

Thông tin tẩm cung công chúa cháy trụi nhanh chóng lan rộng khắp nơi. Để ngăn không cho lời bàn tán lung tung, Thân Vương nói lý do "Tẩm cung phát cháy do tai nạn". Sự việc dần đi vào quên lãng.

Ngày hôm sau, Lam Dạ đã đòi Thân Vương cho thử sức mạnh. Để giữ bí mật không muốn cho ngoại nhân biết chuyện của nàng, Thân Vương đành lập không gian giới cho nàng. Hắn vốn định kêu Vân Lãng làm thì nhớ ra nếu không phải ma pháp sư không giam hệ thì phải là ma pháp sư quân chủ trở lên mới có thể lập không gian giới. Hắn không muốn để Vân Lãng bị lộ sức mạnh sớm. Cô chính là át chủ bài của Vân gia, của Hoàng Hoa đế quốc.

Vì lựa chọn như vậy nên giờ hắn phải ở đây đợi ái nữ tập luyện chán thì mới đi được. Hắn có thể lập không gian giới, cho nàng cùng mấy người Vân Lãng, Tiểu Thúy, Tử Dạ vào đó rồi đi nhưng hắn lo có chuyện xảy ra thì họ không ra được hoặc nếu ái nữ chơi chán rồi muốn ra mà không ra được sẽ giận hắn. Thân làm phụ hoàng, hắn rất khổ a. Hắn thật mong có người rước ái nữ này đi. Ánh mắt hắn liếc về phía Vân Lãng đang giao đấu với ái nữ.

Hai người họ, một người dùng hỏa hệ, một người dùng thủy hệ giao chiến. Nhìn qua thì thấy Lam Dạ đang thế thượng phong nhưng hắn là ai mà không nhận ra có người đang nhường ái nữ hắn. Hai người giao chiến đã gần 2 canh giờ nhưng không có dấu hiệu ngừng lại. Tiểu Thúy chỉ mới chiến sĩ tam cấp nên sớm bị loại khỏi cuộc chiến, đã ra ngoài chuẩn bị vài thứ cho Lam Dạ khi trở về. Nhìn Lam Dạ có chút mệt Vân Lãng lên tiếng:

- Công chúa, chúng ta dừng lại thôi. Ta mệt rồi.

Lam Dạ cắn môi nhìn Vân Lãng, rõ ràng không có lấy một giọt mồ hôi, không hề mệt mỏi. Tính khí ngang bướng, trẻ con trỗi dậy, nàng dồn hết sức tấn công cô. Vân Lãng ngạc nhiên nhanh chóng né tránh nghi hoặc nhìn nàng. Cô rất nhanh đoán được lý do, cắn môi đưa ra quyết định. Thấy mấy đòn tấn công không làm tổn hại Vân Lãng, Lam Dạ tức giận, hai tay hội lại khối cầu lửa lớn gấp đôi thân hình nàng ném về phía Vân Lãng. Thân Vương không can ngăn hứng thú nhìn phản ứng của Vân Lãng. Hắn ngạc nhiên khi Vân Lãng không làm gì, đứng im đó giương mắt nhìn quả cầu bay tới. Dù ngạc nhiên nhưng hắn cũng không có ý định hủy đi quả cầu, hắn muốn thăm dò vị hiền tế tương lai này.

*Bùm* tiếng nổ lớn vang lên, vụ va chạm chỉ khiến Vân Lãng có chút đau chứ không xây xước gì. Vì vậy nhân lúc Lam Dạ đang bị cản trở tầm bởi khói bụi cô liền triệu hồi hỏa nguyên tố bắn mấy quả vào mình, máu chảy từ khóe miệng cô, tay chân, đều có vết xước, chảy máu, mặt nạ của cô thì bị nứt. Hành động có thể qua mắt Lam Dạ nhưng không qua mắt Thân Vương, hắn vừa gật đầu cười cười vừa xoa cằm tỏ vẻ ưng ý.

Khói bụi vừa tan, Lam Dạ kinh hoảng nhìn dáng vẻ thảm của Vân Lãng. Nàng hối hận chạy đến gần nói:

- Ái hộ vệ, xin lỗi. Ta không cố ý.

Vân Lãng giả vờ chật vật đứng dậy nói:

- Không sao. Tại ta không kịp tránh.

Lam Dạ định nói gì nữa thì Thân Vương đi đến vỗ tay giơ ngón cái khen gợi Lam Dạ:

- Dạ nhi, ngươi mạnh thật đó. Có thể đả thương Ái hộ vệ. Xem ra ngươi không cần có người bảo vệ rồi a.

Dứt lời hắn cảm thấy sau lưng rét lạnh, cố nở nụ cười nhìn Vân Lãng nói:

- Nhưng Dạ nhi không được chủ quan,  ta cảm thấy Ái hộ vệ vì chủ quan mà bị ngươi đả thương thôi.

Lam Dạ buồn bã nhưng gượng cười nói chuyện với Thân Vương. Thân Vương cố tình dụ Lam Dạ rời đi chỗ khác nói chuyện còn Lam Dạ thì không hề hay biết, ngây thơ đi theo phụ hoàng để lại Vân Lãng thu dọn bãi chiến trường.

Vân Lãng quăng ánh mắt ghét bỏ về phía Thân Vương rồi từ từ thu thập sạch sẽ hậu viện của thái tử. Thật sự không biết khi hắn trở về nhìn hậu viện mình ngày ngày trân quý bị cày xới lên một đường dài sẽ có cảm giác ra sao.

Bình luận

Truyện đang đọc