PHẾ VẬT HAY QUÁI VẬT

Cảm giác tranh sủng với chính phiên bản thu nhỏ của bản thân quá sức không thể chấp nhận, không những thất bại còn bị ghẻ lạnh, rơi vào lãnh cung.

Vân Lãng miệng cắm cọng cỏ, đầu tóc rối bù xù, quần áo xộc xệch, hình tượng ngạo khí băng lãnh hoàn toàn bị hủy. Cô thật sự hối hận khi đồng ý để Lam Dạ hoài thai, càng hối hận hơn khi để Thanh Thanh cô cô đem thứ kỳ quái kia cho Lam Dạ. Thứ kỳ quái kia chính là phiên bản thu nhỏ của nàng sau 9 tháng 10 ngày.

Vì sao gọi phiên bản thu nhỏ? Từ ngoại hình đến tính khí đều giống Vân Lãng như tạc, ngay cả việc ngày đêm bám víu Lam Dạ cũng không sai một tấc.

Vân Lãng lởn vởn sau hậu viện một hồi liền chán nản ngồi phịch lên tảng đá, tiện tay nhặt viên đá ném xuống hồ miệng lầm bầm ai oán. Cô chỉ giáo huấn nha đầu đó vài câu, nàng liền khóc lớn đi tìm bảo kê hại cô bị đuổi đánh từ Phủ công chúa về Vân gia. Ai đời bất hạnh như Vân Lãng không. Tuyệt đối không thể như vậy, đường đường cường giả chí tôn sao có thể bị khi dễ.

Vân Lãng khí huyết sôi trào hừng hực cháy bỏng trở về phủ công chúa, trong mấy trăm bước chân tuyệt không ai dám tới gần.

Vân Lãng mở mạnh cửa lớn, hài tử hơn 4 tuổi trông khả ái đang chơi đùa, thấy Vân Lãng liền kêu lớn:

- MẪU THÂN ĐẠI NHÂN!! CỨU MẠNG!!

Con mắt sắc bén nhìn chằm chằm bóng lưng hài tử đằng xa, chưa kịp nhấc chân đã bị cuồng phong ập tới. Nghiêng người né một bên, con ngươi dao động nhìn cây đại thụ bị chẻ làm đôi.

Nữ nhân cao ngạo khí thượng đứng chống hông, đằng sau là hài tử kia ẩn nấp đôi lúc ló mắt ra.

Vân Lãng trầm giọng:

- Vân Nguyên Sở vào phòng.

Hài tử căng thẳng dựng đứng cả người, ôm chặt mẫu thân, lí nhí:

- Mẫu thân~~ cứu hài nhi~ Nương sẽ đánh con~ hức... Đau lắm...

Vân Lãng lườm nam hài:

- Còn biết sợ! Đi vào!

- Lớn tiếng gì vậy? Có phải ngươi ra ngoài ngủ không?

- Nàng đừng có nuông chiều nó! Nó cùng Vân Sở Uy chốn vào Đại Âm sâm lâm, có biết mấy lão nhân trong đó tức giận cỡ nào.

- Không phải hài tử đã nhận lỗi rồi sao. Vân Lãng, một roi của ngươi đủ đem cây bẻ đôi giờ muốn hài tử thành cái cây đó sao? Không được! Không được dùng bạo lực dạy con!

- Hoàng Hoa Lam Dạ! Nàng muốn dùng lý lẽ? Ba năm dùng lý lẽ có thấy tác dụng không? Lần này không giáo còn để tới khi nào? Nàng tưởng bao che là được?

Vân Lãng lần này chính là tức giận. Vốn ban đầu muốn trở về năn nỉ thê tử ai ngờ đi nửa đường liền nghe thấy chuyện hài tử đi gây chuyện. Không cần nghĩ cũng đoán ra hai mẫu tử thông đồng che mắt mình.

Tức giận đến độ gọi thẳng tên lão bà, mà Lam Dạ cũng là lần đầu tiên thấy Vân Lãng giận như vậy. Hài tử sớm run rẩy bám chặt lấy hy vọng cuối cùng thiếu điều muốn khóc. Có gì đó nói với nó lần này ngay cả mẫu thân cũng không cứu được nó.

Cứng không được, Lam Dạ tiến tới ôm lấy Vân Lãng, dịu giọng:

- Lãng~ đừng giận. Sẽ mau già đó. Hài tử còn nhỏ, nhìn xem nó bị doạ sợ đến mức nào. Đừng gay gắt có được không~

Vân Lãng quay mặt đi chỗ khác, tuyệt không nhìn hồ ly trước mặt, lạnh giọng:

- Nhỏ không dạy lớn có thể dạy tốt?

Lam Dạ ngọc thủ lả lướt quanh góc mặt Vân Lãng:

- Có thể dạy bảo nhẹ nhàng~ không nhất thiết dùng roi có được không~

Lam Dạ kéo mặt Vân Lãng đối diện, kiễng chân một chút liền hôn lấy môi người kia. Nàng không tin mỹ nhân kế thất bại.

Vân Lãng cau mày, nắm nhẹ cằm nương tử tách ra:

- Dùng mỹ nhân kế? Đáng tiếc! Ta không phải anh hùng. Có điều... Ta làm tặc hái hoa.

Lam Dạ nghe thấy mùi nguy hiểm vội đẩy người ra nhưng eo bị giữ chặt căn bản không thể nhúc nhích.

Vân Lãng ghé sát tai nàng phả từng hơi nóng:

- Muốn dạy con ta phải dạy lại nàng.

Vân Lãng không dùng nhiều khí lực thuận lợi đem Lam Dạ lên vai vác đi. Đảo mắt một vòng hừ lạnh. Hay cho tiểu tử, mới lơ là đã biến mất. Để xem con chạy đâu cho thoát.

.

.

.

.

Vân Lãng không nói nhiều lời liền đem Lam Dạ đẩy ngã. Kéo ngang lớp áo mút lên xương quai xanh.

- A... Đau...

Vân Lãng cắn lên môi hồng, chợt thấy áy náy, từ cắn chuyển qua mút mát, liếm lên vết cắn, đẩy nụ hôn vào sâu.

Lam Dạ đối diện gương mặt phiếm hồng, mồ hôi dọc hai bên mặt, từng hơi thở nóng dồn dập không khỏi kích động. Nàng cấm dục con hổ đói này hơn ba năm, kết cục nhất định thê thảm. Đúng vậy, từ lúc mang thai đến hiện tại, Vân Lãng phải ăn chay trường ba năm đằng đẵng. Lý do? Sau khi hạ sinh tên tiểu tử kia bảo bối của cô liền yếu đi rất nhiều. Nhưng xem ra khổ công ba năm qua đến lúc gặt hái rồi, thử hỏi cái cây ban nãy bị chém đôi cần bao nhiều sức.

Vân Lãng hừ lạnh:

- Nàng hồi phục như vậy còn không chịu nói cho ta. Hoàng Hoa Lam Dạ, gan nàng quả nhiên ngày càng lớn.

Vân Lãng cắn xuống khoả căng tròn, bên kia ra sức nắn bóp. Lam Dạ từng hơi đứt quãng giải thích:

- T..a... mới... cách đây... 2 ngày... a~ đừng... cắn...

Nàng khóc không ra nước mắt. Nàng cũng mới phát hiện bản thân bình phục, chưa kịp nói đã bị đè xuống phạt.

Lam Dạ bấu lấy lưng Vân Lãng ôm chặt, cắn chặt môi dưới không muốn gia nhân bên ngoài nghe thấy thứ âm thanh này. Hiện vẫn còn sáng. Huống hồ, đây là thư phòng.

- Ưhmm~~ về... phòng~ Ahh~

Vân Lãng mải miết hôn xuống ôn tuyền, một tay nâng chân nàng lên, tay kia tỉ mỉ chăm sóc bạch thỏ.

Vân Lãng ôm lấy nữ nhân trong ngực, ôn nhu vuốt dọc lưng nàng giúp bình ổn khí. Lam Dạ vô lực, má chợt đỏ ửng nhìn hai thân thể trong gương. Tên vô sỉ kia ăn nàng một lần liền đem nàng về phòng ăn lần nữa lại đem nàng vào phòng tắm ân ái. Lam Dạ nhẹ cử động eo, hơi thở đứt quãng suy nhược:

- Ng...ươi rút tay...ra...

Vân Lãng nhếch khoé môi, ngón tay phía dưới cong lên đẩy sâu vào bên trong. Lam Dạ hét lên, ôm chặt người phía trước:

- Vô lại. Ngươi không biết mệt sao?

- Không mệt.

- Ahhh... nhẹ tay... Đừng...

Vân Lãng liếm quanh eo nàng, lật người ra toàn bộ hình ảnh khiêu gợi nóng bỏng hiện rõ trong gương. Lam Dạ mặt đỏ ửng như suất huyết. Tại sao nàng có thể lấy tên sắc lang như vậy.

Vân Lãng ngậm lấy vành tai nàng mút mát, tay xoa nắn ngọc thố, tay cật lực ra vào.

Lam Dạ vòng tay ra sau ôm chặt lấy Vân Lãng, bên dưới căng trướng, bản thân mệt mỏi xụi xuống. Vân Lãng vòng tay giữ lấy người, tay kia đưa lên miệng đem toàn bộ hương sắc nuốt vào.

- Hồ ly nhỏ~~ lần sau phải nghe lời ta~

Lam Dạ lúc này hoàn toàn không thể nghe nổi một chữ. Quả thực sợ đi.

Đem người thu thập sạch sẽ, đặt cẩn thận lên giường, châm chút lư hương, xong xuôi liền nhẹ nhàng tiến ra ngoài.

Vân Lãng mang bộ mặt lạnh tanh tới phòng tiểu tử kia. Vân Nguyên Sở đang ngồi lo lắng thấp thỏm. Cửa vừa đẩy ra mặt nhỏ liền tái mét.

- Nươ...ng... hài nhi biết lỗi... Nương... đừng qua đây... Hài nhi sẽ cáo trạng người với mẫu thân...

Vân Lãng trưng bộ mặt quỷ dị:

- Cáo trạng? Hiện không có ai giúp được con. QUỲ XUỐNG!

Hài tử ngoan ngoãn quỳ xuống, mặt mếu máo. Lần sau sẽ không cùng cô cô đi phá làng xóm nữa.

Phủ công chúa nửa ngày vang vọng tiếng khóc lóc, tiếng quát, ai đi qua cũng phải rùng mình sợ hãi.

- Đứng thẳng chân, giơ cao chân kia lên. Thẳng tay ra!

- Hức... Mẫu thân... Cứu con...

- Đừng làm ồn phiền mẫu thân con nghỉ ngơi.

*Vút!* Vết hồng hào xinh xắn ịn lên mông tròn mẩy của hài tử.

Bình luận

Truyện đang đọc