PHẾ VẬT HAY QUÁI VẬT

Vân Lãng biết rõ câu "dục tốc bất đạt" bởi vậy cô không thể vội vàng ảnh hưởng đại sự. Nhỡ cô liều mạng tới Đông Hải vừa đến đó gặp cường địch không phải chính là tự đào hố chôn mình.

Đi ngày dài, cô tạm dừng chân tại Bắc Thành thuê phòng nghỉ. Vừa dùng bữa vừa nhẩm tính thời gian đến Đông Hải, ước chừng ba ngày nữa. Để tới Đông Hải cần đi qua Vân Hoa. Vân Hoa từng thuộc lãnh thổ Hoa Trung đế quốc. Hoa Trung đế quốc trước đây diện tích có thể ngang ngửa Hoàng Hoa đế quốc nhưng từ khi chiến bại, 1/10 lãnh thổ, 1/9 tài nguyên đều thuộc về Hoàng Hoa đế quốc. Có thể nói Hoàng Hoa đế quốc dưới sự trị vì của Thân Vương, sự giúp sức của Vân gia hiện tại không khác gì hổ mọc thêm cánh. Chỉ đáng tiếc kẻ mơ tưởng hão huyền những tưởng có thể thôn tính được Hoàng Hoa đế quốc phải gánh kết cục thê thảm.

Cô dùng bữa xong liền sai tiểu nhị dọn dẹp. Vân Lãng phất tay phong tỏa không gian. Ánh sáng lóe lên, Vân Lãng biến mất.

Cô đem Thủy đỉnh hạc ra, mang theo một vài nguyên liệu, cô cần điều chế dược. Thủy tộc không ưa nhân loại, cần che dấu khí tức mới có thể mong an ổn tìm cô cô. Sau một hồi tập trung, cô thản nhiên bày ra bên cạnh hơn chục lọ Hoán khí tức. Hoán khí tức có thể thay đổi khí tức người sử dụng, cô vừa dụng thuốc dẫn từ vảy cá Thủy tộc có thể tạm ẩn mình.

Cảm thấy tạm đủ, cô thu chúng vào Giới chỉ. Chậm bước tới Hồi nguyệt hồ. Nó do cô mới tạo thành, nhìn sâu dưới đáy hồ có ánh sáng lấp lóe, đó là ma hạch trong lần cô đi chiến sự đã thu thập được. Về sau mới biết thứ đó công dụng không khác là bao so với Quang nguyên tố. Ngâm mình xuống hồ, thả lỏng bản thân cảm nhận từng nguồn tinh khí giao nhau. Nhếch miệng thấy bản thân mệnh số không tệ có thể gặp được nhiều kỳ ngộ thu thập trân bảo như vậy.

Bỗng cảm giác toàn thân nóng rực, từng tơ máu nổi rõ, cơ đau nhức, da thịt như bị ai đó xé rách. Vân Lãng dùng tinh lực chống chọi. Rốt cuộc chuyện quái gì đang xảy ra. Luồng khí mạnh xâm nhập vào cơ thể Vân Lãng, cô hét lớn một tiếng vô lực ngã xuống chìm xuống đáy hồ.

.

.

.

.

*Choang!*

- Công chúa, người có làm sao không?

Lam Dạ lắc đầu, ánh mắt mờ mịt nhìn chén trà vỡ từng mảnh dưới đất. Ban nãy nơi ngực trái của nàng nhói lên một cái, rất đau. Đặt tay lên đó thầm cầu nguyện ai kia bình an.

.

.

.

.

Mặt hồ tĩnh lặng, chợt xuất hiện cơn sóng lăn tăn, chốc lát hóa thành xoáy nước lớn hút lấy mọi thứ quanh nó.

*Oành!* Xoáy nước sau khi hút cạn nước trong hồ bỗng phát tiếng nổ lớn thổi bay đất đá.

Quanh cảnh hỗn độn, bịt mờ mịt bị cơn gió thổi bay. Thân ảnh cao lớn, hai mắt hằn tia đỏ như máu, gân xanh nổi lên trên từng thớ thịt.

Vân Lãng ngã khụy xuống đất, tay chống xuống đất thở hổn hển. Ngực phập phồng lên xuống. Ấn tay giữa ngực, một viên ngọc rơi ra phát sáng huyền ảo. Nó vụt bay vào miệng cô. Vân Lãng trừng mắt cố lôi nó ra ngoài. Ma hạch đâu phải thứ muốn nuốt là nuốt. Ma hạch này chứa đựng nhiều tinh lực như vậy căn bản người thường không thể hấp thụ.

Cơn đau buốt đến tận não như muốn toàn thân nổ tung. Còn thống khổ gấp trăm lần kiếp trước khi cô uống thứ dung dịch vàng kia. Vân Lãng gào thét thống khổ, cơ thể phồng ra rồi xẹp lại rồi phồng ra.

Cô cắn môi bật máu cố huy động ám nguyên tố. Ngọn lửa đen xuất hiện trong tay cô, nó dần lớn, lớn đến mức bao trọn cơ thể cô như con nhộng.

Vỏ bọc chiếc kén bị rạn nứt rồi lạnh lại, chiếc kén biến dạng không rõ hình  thù lúc thế này khi thế khác. Chợt nó trở nên ngoan ngoãn không tiếng động im ỉm lơ lửng.

Không gian giới trở lại vẻ yên tĩnh vốn có của nó.

Bình luận

Truyện đang đọc