PHẾ VẬT HAY QUÁI VẬT

Vân Doãn đang tu luyện bỗng cảm nhận ngọc bội truyền âm rung lắc, hắn dần thoát khỏi trạng thái tu luyện.

Bên kia ngọc bội phát âm thanh:

- Doãn nhi, Lãng nhi có cạnh ngươi?

Vân Doãn lắc đầu:

- Không có. Sao vậy cô cô?

Bên kia truyền tiếng thở dài:

- Ngươi lập tức tìm nàng, ta có chuyện muốn nói.

- Rõ.

Vân Doãn trả lời xong liền dùng tinh thần lực rót vào ngọc bội bắt liên lạc với Vân Lãng nhưng một hồi vẫn không hồi âm. Hắn sinh lo lắng, vội rời khỏi Viễn Quang tháp.

Hắn vội vàng đến phòng tìm Vân Lãng nhưng không thấy, vừa hay bắt gặp Trí Tú cùng Trân Ni đi qua liền giữ lại hỏi tung tích Vân Lãng.

Hai người suy ngẫm một lúc rồi nói:

- Nếu Lãng đệ không ở phòng thì huynh đến phòng công chúa tìm thử.

Vân Doãn nói đa tạ rồi rời đi. Vừa đi hắn vừa nghĩ tại sao muội muội hắn lại ở phòng công chúa?

Vân Doãn đứng trước cửa phòng Lam Dạ gõ cửa liên hồi nhưng không ai ra mở cửa. Hắn mơ hồ cảm nhận bản thân bị cường lực nào đó đẩy ra. Vân Doãn định dùng ma pháp phá cửa thì sau lưng truyền đến âm thanh nhão nhoẹt:

- Doãn bảo bối~ ngươi làm gì ở đây a~

Vân Doãn rùng mình quay phắt lại trừng mắt kẻ đang hồ ngôn loạn ngữ:

- Tử Dạ, ngươi thân thái tử để ý phát ngôn.

Tử Dạ làm như không nghe thấy, 2 tay ôm chặt lấy cánh tay Vân Doãn.

- Doãn bảo bối, người ta thật nhớ ngươi~ ngươi đến tìm hoàng muội có phải hay không muốn thú ta về a~

Vân Doãn đen mặt giật giật khóe môi, trên đầu hắn hiện đầy hắc tuyến. Hắn hừ lạnh:

- Không biết ai phải thú ai! Ngươi tránh xa ra. Ta tìm Lãng nhi không phải tìm muội muội ngươi. Có đánh chết ta cũng không chủ động tìm nàng.

Vân Doãn đưa tay gõ mạnh cửa, đáp lại hắn vẫn là khoảng không im lìm.

Giờ hắn cảm giác người bên cạnh không tốt. Quay sang phát hiện sắc mặt Tử Dạ âm trầm, chưa kịp hỏi đã bị hỏi ngược lại:

- Doãn, ngươi nói xem tại sao các nàng ở chung phòng, lại còn khóa cửa, dùng cả không gian bảo vệ?

Vân Doãn mường tượng ra thứ gì đó. Tử Dạ nắm chặt tay, lầm bầm:

- Vân Lãng chết tiệt. Ngươi dám khi dễ hoàng muội ta nhất định...

- Định làm sao?

Tử Dạ chưa nói xong đã bị Vân Doãn ngắt lời. Vân Doãn cau mày trừng mắt nhìn hắn giống như đe dọa ngươi dám động đến muội muội ta liền liều chết với ngươi. Tử Dạ đành nuốt cực tức vào bụng, cười xuề xòa:

- Không làm sao, không sao. Các nàng có tình cảm, xảy ra thân mật cũng không có gì quá quắt.

Vân Doãn liếc hắn:

- Coi như ngươi biết điều.

Tử Dạ nhìn đến cần cổ trắng ngần của Vân Doãn liền hít thở không thông. Tại sao lại mặc đồ nửa kín nửa hở như vậy? Muốn quyến rũ hắn sao?

Vốn không thể trách Vân Doãn, hắn có thói quen lúc tu luyện sẽ bỏ bớt y phục không thích vướng víu nên mới mặc ít như vậy.

Vân Doãn cảm giác ánh mắt nóng rực chiếu vào cổ mình, ngực rồi xuống tiếp. Vân Doãn cố tình nhích ra xa nhưng khoảng cách cả hai càng gần.

Vân Doãn sợ hãi dâng lên vội xoay người bỏ chạy. Trước khi chạy khỏi đó hắn hét:

- Lãng nhi, CỨU TA!!

Hắn chạy thế nào vẫn bị Tử Dạ tóm được. Vân Doãn vùng vẫy cố thoát khỏi ma trảo. Hai người trong lúc giằng co, Vân Doãn trượt chân "vô tình" đá vào nơi yếu hại của Tử Dạ rồi bỏ chạy.

Tử Dạ nhăn mặt ôm nơi đó khụy xuống đất, trán rịn ra mồ hôi:

- Doãn, ngươi ra tay lần này quá đáng sợ đi.

Vân Doãn chạy khá xa nhưng nghĩ thế nào lại quay trở về chỗ Tử Dạ đang thống khổ.

Vân Doãn cẩn trọng tiến lại gần "đống" đang ngồi thu lu bó gối. Hắn nhớ bản thân đá không mạnh thậm chí còn cố tình đá lệch 1 đoạn, "nhất định giả vờ". Vân Doãn đá nhẹ vào chân Tử Dạ, đá mấy cái nhưng Tử Dạ không động tĩnh. Tâm hắn sinh lo.

Vân Doãn lay mạnh vai Tử Dạ, chợt người hắn bị lực mạnh vật ra sau, mất thăng bằng ngã xuống.

Tử Dạ gương mặt nham nhở cười:

- Sao hả? Ngươi sao quay lại? Có phải lo cho ta?

Vân Doãn đen mặt quay sang chỗ khác hừ lạnh:

- Mơ tưởng.

Tử Dạ nhếch khóe môi, người này vẫn luôn mang vẻ ngạo kiều như vậy, nhất định phải hảo hảo thu thập. Vân Doãn trừng mắt khi bản mặt "đáng ghét" của ai đó ngày tiến lại gần. Vân Doãn giãy dụa, trầm giọng:

- Buông tay! Ta có việc phải bàn cùng Lãng nhi.

Tử Dạ cười cười:

- Vân Lãng đang bận rồi.

- VÂN HỌC TRƯỞNG! HỌC TRƯỞNG! HUYNH Ở ĐÂU? CÓ CHUYỆN RỒI!

Tiếng hét gọi tên Vân Doãn ngày một lớn, Tử Dạ hậm hực buông Vân Doãn. Đến lúc người kia đến cả hai đã chỉnh sửa y phục ngay ngắn. Người kia thấy Tử Dạ liền vui mừng:

- Thái tử cũng ở đây may quá. Chúng ta tìm hai người cả buổi.

Tử Dạ nhíu mày mất kiên nhẫn thúc giục:

- Có chuyện?

Hàn khí tỏa ra khắp nơi khiến học đệ run rẩy:

- Có kẻ đến khiêu chiến hai người!

Vân Doãn trầm giọng:

- Không phải đã dặn chúng ta không chấp nhận bất kể lời khiêu chiến nào nữa sao?

Học đệ đó cảm giác hai chân đứng không vững xem ra hắn đến không lúc. Học đệ run rẩy:

- K...kẻ đó đánh bại b...ốn người trong "Bát Đại Ưng" rồi. Hắn tuyên bố nếu không đưa người mạnh nhất ra ứng chiến sẽ thách đấu cả lão sư và viện trưởng. Hắn đang náo loạn ở võ đường.

Tử Dạ đôi lông mày dính lại nhau. Ở học viện danh xưng "Bát Đại Ưng " đã không còn xa lạ. "Bát Đại Ưng" chính là 8 học viên mạnh nhất. Tử Dạ và Vân Doãn nắm vị trí thứ nhất và hai đã Bốn năm. Bốn năm qua có không ít kẻ khiêu chiến. Nhiều đến mức cảm thấy phiền. Bởi vậy hai người liền đưa luật nếu đánh bại 3 trong "Bát Đại Ưng" mới được thách đấu với họ. Nhờ vậy mấy năm qua hai người rảnh rỗi không ít, đa phần đều bị loại ngay. Kẻ này là người đầu tiên.

Vân Doãn trầm giọng:

- Bốn người kia có sao hay không?

Học đệ lắc đầu:

- Hai người vong, một người gãy tay, người bị mù. Kẻ đó ra tay quá tàn độc.

Hai người không hẹn cùng im lặng âm trầm. Không khí quỷ dị im ắng lạ thường. Học đệ kia cảm giác bản thân hô hấp không thông, bất giác tránh xa hai người.

- Bổn thái tử muốn biết kẻ nào cả gan như vậy!

- Tử Dạ, chúng ta đi.

Hai người như cơn gió vụt qua, biến mất vào không gian. Học đệ sợ hãi ngã bệt xuống đất thở dốc, tay quệt mồ hôi trên trán. Thật đáng sợ.

Bình luận

Truyện đang đọc