PHÒ MÃ GẶP NẠN

Minh Anh nghe xong lại muốn hôn mê. Các vị sứ thần kia cũng tàn bạo thật, sớm không chết, muộn không chết, vừa đúng lúc Lưu chưởng sứ nàng trở về thì chết. Lưu chưởng sứ nàng đúng thật là số lãnh, lãnh đòn, lãnh nạn, bây giờ còn lãnh tội nữa.

Tình huống tệ nhất cũng đã xảy ra, lúc này cũng không thể né tránh được. Minh Anh thở dài một hơi rồi quay sang Nguyệt Tuyền nhờ vã:

- Vũ đại phu, nàng giúp ta, đỡ ta qua đó xem một chút.

Lưu chưởng sứ nàng toàn thân lạnh lẽo, sắc mặt nhợt nhạt, bộ dạng thẩn thờ, dường như có bệnh rất nặng chứ không chỉ đơn thuần bị một chút vết thương nhiễm trùng thôi. Ấy mà Vũ Nguyệt Tuyền dù y thuật cao minh cũng không sao bắt ra được mạch tượng kì lạ kia. Người trước mắt cứ suy nhược như bệnh nhân sắp chết nhưng mạch tượng hoàn hảo, một chút cũng không thấy dấu hiệu gì. Bệnh trạng thế này đúng là lần đầu tiên trong đời hành y của Nguyệt Tuyền chứng kiến.

Nàng một bên dìu đỡ Lưu chưởng sứ đứng lên, một bên quay sang nha hoàn nhờ giúp nàng mang thùng thuốc đi theo sau. Bởi vì chuyện cấp bách trước mắt, Minh Anh cũng không có thời gian nghĩ nhiều đến tình trạng của mình. Nàng vừa gượng đứng lên, còn chưa đi được một bước chân thì bất ngờ không biết từ đâu xuất hiện một mũi tên hướng đến nàng mà bay tới. Nàng hoàn toàn không phát hiện cho đến khi nghe tiếng thét của Đỗ Ngân Tiên:

- Cẩn thận!

Vừa dứt lời, Ngân Tiên vội nhoài lên, định dùng thân chắn tên cho Lưu chưởng sứ. Nhưng không. Mũi tên sớm đã bị Lục Tiểu Phụng nhanh tay dùng phi tiêu đánh rớt. Lúc này, trước mắt mọi người là Ngân Tiên nàng trong tư thế muốn lao vào trong lòng của Lưu chưởng sứ. Lưu chưởng sứ mới đầu bị kinh hoảng, nhưng cũng chỉ tỏ ra khá bình tĩnh. Lúc thấy mũi tên nguy hiểm đã rơi xuống, nàng cúi xuống gượng cười trấn an với Ngân Tiên, sau đó nhìn xuống mũi tên rồi quay sang Lục Tiểu Phụng. Lục Tiểu Phụng hiểu ý, nhặt mũi tên lên, thật sự trên thân tên có chữ. Nàng đưa lên cho Lưu chưởng sứ xem qua. Lưu chưởng sứ xem xong cũng không có biểu tình gì, chỉ ra hiệu tiếp tục đến hiện trường xem xét.

Tại hiện trường, thật sự có gần ba mươi xác chết, tất cả đều là sứ quan Chân Qua, thế nhưng trong đó không có vương tử Chân Lộc. Sau khi tự mình quan sát chi tiết các manh mối ở hiện trường và cả nơi lưu trú của sứ đoàn trước khi xảy ra chuyện, Minh Anh phân phó lại cho Đặng Thắng thu xếp mọi chuyện rồi cũng nhờ Nguyệt Tuyền đưa nàng về phòng. Trong phòng chỉ có nàng và Nguyệt Tuyền, nàng ngồi xuống ghế, Nguyệt Tuyền rót cho nàng chung nước. Nhưng nàng chỉ vừa hớp vào một ngụm liền cảm thấy muốn nôn ói, sau đó không kiềm được liền nôn cả ra. Tất cả toàn là máu, lại còn là máu đen.

Nguyệt Tuyền nhìn nàng nôn, một bên cũng cầm lấy tay nàng xem mạch. Mạch tượng vẫn ổn nhưng máu nôn ra đều là máu đen, rõ ràng là triệu chứng của trúng độc. Nhưng loại độc vào trong cơ thể lại không ảnh hưởng đến mạch tượng, kì quái đáng sợ đến như vậy e rằng chỉ có thể là cổ độc. Trong thiên hạ hiện tại có bao nhiêu người biết dùng cổ độc này? Lưu chưởng sứ cũng chỉ là một nhân vật nhỏ, không biết đã đắc tội phải cao nhân nào mà đến nỗi phải dùng đến loại kì độc kinh người thế này?

Trong khi Vũ Nguyệt Tuyền căng thẳng lo lắng, không biết nên làm sao chữa trị thì Minh Anh lại tỏ ra rất bình thản. Nàng sau khi nôn xong lại cảm thấy trong người dễ chịu hơn, thân thể có sức hơn nên cũng trấn tĩnh quay sang Nguyệt Tuyền mỉm cười trấn an:

- Đa tạ Vũ đại phu! Cũng may là gặp được nàng, nếu không thì...Ài!

Nàng nói xong cũng tự mình rót lại chung trà để nhấp môi. Vũ Nguyệt Tuyền nhìn nàng bình tĩnh như không nhưng bản thân là đại phu, nàng thừa hiểu tình trạng kia có nghĩa gì. Nàng lo lắng ngồi xuống, nắm lấy tay Minh Anh, chua xót nói:


- Chưởng sứ, là Nguyệt Tuyền vô năng. Thật không biết làm sao chữa được cho ngài.

Minh Anh không nhìn đến vẻ mặt áy náy của Vũ đại phu. Nàng cố nuốt xuống một ngụm nước rồi đặt chung xuống, thở dài một hơi:

- Không sao. Số mệnh mỗi người không phải đại phu có thể làm chủ được. Nàng ngồi đi!

Nguyệt Tuyền ái ngại nhìn Minh Anh rồi cũng nhẹ nhàng ngồi xuống một bên. Minh Anh lấy trong người ra một phong thư, sau đó đưa lại cho Nguyệt Tuyền cũng vừa nói:

- Hoàng thượng giao phó trọng trách cho Kì Anh. Đáng tiếc ta vô dụng, một bước cũng không thể tiến hành mà còn để bản thân lâm vào nguy hiểm. Nay cái chết cận kề trước mắt, cũng may là có cô nương ở đây. Nhân đây ta giao lại mật điệp này cho nàng. Chẳng may đêm nay Kì Anh không thể qua khỏi thì xin nhờ nàng thay ta chuyển lại cho người đến đây tiếp quản giải quyết hỗn sự này giúp ta!

- Chưởng sứ, ngài đừng nói như vậy! Ngài...

Nguyệt Tuyền sửng sốt nhìn Minh Anh, có vẻ bất ngờ trước giao phó kia. Nàng ngẫm ngẫm một lúc mới thở dài, nhạt giọng nói:

- Thì ra Lưu chưởng sứ ngài cho rằng Nguyệt Tuyền là người của triều đình sai đến. Ngài bàn giao mật điệp lại cho ta thật ra không phải vì tín nhiệm ta, chỉ vì cảm thấy ta có thể đáng tin cậy hơn sẽ giúp ngài thực hiện trọng trách mà hoàng thượng giao phó. Hóa ra, ngài không hiểu Nguyệt Tuyền. Nguyệt Tuyền cũng đã nhìn nhầm ngài.

Vũ Nguyệt Tuyền nói xong cũng đứng dậy, vẻ buồn thiu. Minh Anh vội níu tay nàng, nói nhanh:

- Không phải. Ý ta không phải như vậy. Vũ cô nương...Nguyệt Tuyền, ta hiểu, nàng không phải là một người có thể bị quyền lực hay danh lợi sai khiến được. Kì Anh ngưỡng mộ nàng, nhận ơn của nàng, đương nhiên không thể không hiểu thịnh tình tâm ý của nàng. Thế nhưng thời khắc quan trọng thế này, ta mong nàng có thể là đồng sự hơn là bằng hữu.

- ...


Minh Anh và Nguyệt Tuyền hai mắt giao nhau, hiển nhiên đều đã hiểu thấu ý tứ của nhau. Nguyệt Tuyền khẽ thở dài một hơi, lấy ra một lọ thuốc đặt lên bàn, nói:

- Tâm ý của chưởng sứ Nguyệt Tuyền đã hiểu. Mật điệp quan trọng như thế kia, ngài cứ cất lại đi. Ngài không cần quá lo. Nguyệt Tuyền tuy không có khả năng giải được cổ độc kia cứu ngài nhưng trong nhất thời ta sẽ không để ngài có chuyện đâu.

- Ta đương nhiên tin tưởng Vũ đại phu nàng. Nhưng mật điệp ở chỗ nàng sẽ an toàn hơn chỗ ta. Cho nên những ngày tiếp theo đây, xin nhờ cả vào nàng!

Minh Anh vẫn quyết ý đưa phong điệp thư vào tay nàng. Nguyệt Tuyền thấy vậy cũng không từ chối nữa. Nàng cất vào mật điệp vào người sau đó cũng lẳng lặng rời đi. Còn lại một mình Minh Anh trong phòng, nàng nhìn ra thấy cửa phòng đã chốt kín, mới trầm giọng bảo:

- Được rồi vương tử, ngài có thể ra đây!

Nàng vừa dứt lời liền nghe thấy có tiếng chân phía sau chầm chậm tiến ra. Bước chân nhẹ nhàng cẩn trọng như nữ nhân. Minh Anh còn chưa kịp hoài nghi, nàng quay mặt lại nhìn xem thì liền kinh ngạc đến bật thốt lên:

- Cô...cô nương là ai? Tại sao ở đây?

...

-----------------

Trong một gian phòng nọ, ánh sáng huyền ảo, một thiếu phụ đang ngồi thưởng trà cùng một tiểu cô nương. Tiểu cô nương bộ dạng phong trần, là vừa từ xa đến. Thiếu phụ ân cần rót trà cho nàng, chu đáo chăm sóc rồi dịu dàng nói:

- Cũng may là có con kịp thời truyền thư đến, nếu không suýt tí nữa ta đã lỡ tay giết nhầm con cờ quý mà năm xưa đã tốn không ít tâm tư mới đặt đến được bên cạnh hôn quân Thuận Thái. Không ngờ Tô Tiễn có lòng như vậy thật sự đào tạo được đứa nhỏ này, còn giúp nó được Thuận Thái sủng tín đến như vậy. Ha ha! Thật là trời khéo an bày! Ha ha!


- Nhưng mà nghĩa mẫu, lúc nãy con có gặp Tứ thúc, nghe thúc ấy nói công tử...Lưu Kì Anh nhận mật lệnh lần này đến Nam Bình trấn còn là để tiêu diệt Trùng Nguyên hội chúng ta. Tình thế như vậy, nghĩa mẫu có dự tính gì hay không?

Thiếu phụ bưng chung trà khẽ nhấp môi rồi bình đạm đáp:

- Thật sự lúc mới biết tin, ta thật có sát ý muốn thủ tiêu tiểu quỷ kia. Thế nhưng vốn không cần đến ta ra tay, phía tam vương Chân Qua còn nóng lòng hơn cả, không tiếc mạo hiểm lộ liễu tấn công. Ài, màn này là bọn họ đấu nhau, Trùng Nguyên hội chúng ta chỉ cần phối hợp diễn một vỡ tuồng rồi có thể đứng ngoài cuộc.

- Nghĩa mẫu, chúng ta làm như vậy liệu có ổn không? Lưu Kì Anh đối với đại cuộc của chúng ta quan trọng hơn. Nếu để bọn người Chân Qua tùy tiện giết hại ngài ấy, Trùng Nguyên hội chúng ta phải chịu thiệt oan uổng sao? Chưa nói đến, ở thời điểm này Trùng Nguyên hội công nhiên nổi lên khiêu khích triều đình thật sự quá mạo hiểm. Càng không thể như vậy mà tin tưởng vào thỏa thuận với tam vương Chân Qua.

Thiếu phụ trầm ngâm một lúc, mới buông chén trà, hỏi nữ nhi kia:

- Con cũng cảm thấy không thỏa đáng hay là...?

Cô nương ấy nghe khẩu điệu thiếu phụ hàm ý hiềm nghi nghi, nàng lập tức vội quì sụp xuống lo lắng phân bày:

- Nghĩa mẫu, con thật sự không có lòng riêng. Cũng không phải con không tuân theo ý lệnh của thiếu chủ. Nhưng quả thật tình thế này, chúng ta có thể thay đổi một chút trong kế sách của thiếu chủ. Đối với thiếu chủ, đối với Trùng Nguyên hội đều có lợi.

- Con nói rất đúng ý ta. – Thiếu phụ khẽ mỉm cười, nâng cô nương đứng dậy. – Con cứ yên tâm. Ta đã sai Dương Tứ đi trông chừng Lưu Kì Anh. Hắn sẽ không dễ chết như vậy đâu.

Rồi thiếu phụ bất chợt ánh mắt có chút xa xăm, giọng trầm xuống, nhàn nhạt nói:

- Thiếu chủ của con đôi lúc hắn làm việc không nghĩ đến hậu quả. Hi sinh kẻ khác mà không có ích lợi cho mình đó không chỉ là tuyệt tình mà còn là tuyệt đường của bản thân.

Thiếu phụ cắn đắng nội tâm. Cô nương trẻ tuổi ấy vẫn lặng lẽ khúm núm trong bóng tối. Cho đến khi có tiếng bước chân từ bên ngoài đến. Một nam nhân tiến vào, cung kính chào thiếu phụ rồi báo nhanh:

- Môn chủ, thuộc hạ đã theo đúng như ý người, đưa Lưu Kì Anh đến chỗ Việt cư sĩ. Nhưng người được cứu còn thảm hơn chưa cứu.


- Ý như thế nào? Lẽ nào cả Việt Nữ cũng không trị được nội thương của nó hay sao? – Thiếu phụ có chút không tin, quắc mắt nhìn ra.

- Dạ bẩm, nội thương thì đã trị xong nhưng mà...nhưng mà...

- Dương Tứ, ngươi làm sao lại dài dòng vậy? – Thiếu phụ có chút nóng nãy, thật không hiểu nổi nam nhân này hôm nay bị làm sao.

- Với bản lĩnh của Việt cư sĩ, chút nội thương của họ Lưu ấy chẳng mấy công phu đã chữa xong. Thế nhưng nàng ấy chữa xong lại bồi thêm cho họ Lưu một loại cổ độc.

- Cái gì? – Thiếu phụ trợn mắt, không dám tin. 

---------------

Tại Đông viện của dịch quán, công chúa Vĩnh Ninh vừa được nha hoàn hầu hạ tắm gội xong, nha hoàn đang trải đệm, phủ chăn hầu công chúa đi nghỉ thì vừa lúc Thanh Nhi, Minh Hiến về đến. Hai tên ù té chạy vào, quì xuống xin tội với công chúa. Họ là nghe tin vì bọn họ tắc trách, bỏ lại công chúa cho nên công chúa mới ra ngoài và bị kẻ xấu bắt đi. Cho nên họ lập tức về ngay và dập đầu xin tội, mong công chúa tha thứ. Vĩnh Ninh lướt nhìn hai người một chút rồi không hiểu sao không hề phát tiết tính khí, chỉ hời hợt bảo hai tên nô tài kia lui đi cho nàng nghỉ ngơi. Thanh Nhi, Minh Hiến liền sợ đến phát khóc. Họ thà rằng công chúa nghiêm hình xử phạt, còn hơn nàng không nói gì cả, cũng không cần bọn họ hầu hạ nữa. Họ vừa ôm chân Vĩnh Ninh nàng vừa kêu khóc. Vĩnh Ninh chịu không nổi nữa mới nói nàng không giận. Nàng chỉ là mệt mỏi, cần yên tĩnh nghỉ ngơi thôi.

Đợi Thanh Nhi, Minh Hiến ra ngoài rồi, Vĩnh Ninh còn ngồi một mình bên bàn. Nghĩ lại những cảnh nguy cấp xảy ra hôm nay, rồi lại nhớ đến bộ dạng thê thảm của tên họ Lưu nàng ghét cay ghét đắng kia. Hừm, quả thật nàng rất ghét hắn ta nhưng mà sau chuyện xảy ra ngày hôm nay, công tâm mà nói hắn cũng đáng thương. Bản thân gặp nạn vừa về đến nơi, vô tình gặp phải nàng, lại bị nàng oan uổng tẫn một đấm. Nhìn hắn thương tích trên đầu dưới chân, nặng đến nỗi hôn mê nhưng vừa tỉnh dậy nghe tin sứ đoàn gặp đại họa, hắn cầm chắc cái chết trên tay nhưng vẫn lo lắng, phải tự mình đến xem xét một lượt. Lúc nhìn hắn toàn thân tím tái được Vũ Nguyệt Tuyền dìu đi ngang qua chỗ nàng, Lục Tiểu Phụng có nói biểu hiện của hắn dường như là đang trúng kịch độc, sợ là khó lòng qua khỏi. Lúc này, đã qua mấy canh giờ cũng chưa nghe tin báo không may, hẳn là hắn vẫn chưa chết được nhưng nhìn hắn thảm vậy, đêm nay chắc cũng vật vã đau đớn lắm. Tự nhiên, Vĩnh Ninh thở dài một dạo. "Ngẫm ra cũng một kiếp người...". Rồi nàng sai nha hoàn đi gọi Thanh Nhi, bảo Thanh Nhi mang đến chỗ Lưu Kì Anh một vài loại thảo dược thượng đẳng quý hiếm xem như có lòng.

Thế rồi, đêm đó nàng lên giường nhưng không sao ngủ được. Mỗi khi nàng chợp mắt lại giật mình, ám ảnh vì tâm tư liên tục bị xáo động, hồi tưởng không ngừng về lúc "xung đột" với cái tên Lưu Kì Anh kia. "Đúng là một tên khốn kiếp làm sao! Ngay cả ngươi muốn chết mà cũng ám ảnh bổn cung?" Vĩnh Ninh chán nản ngồi dậy, nhìn ra ngoài song cửa, trời vẫn còn tối mịt nhưng nàng một chút cũng không còn muốn ngủ.

Tâm tư Vĩnh Ninh không thể tự chủ liên tục tái hiện những hình ảnh đã từng diễn ra trước đây. Lúc thì nàng nhìn thấy hắn đương không nhào đến vô ý mạo phạm nàng, liền phải nếm đủ một trận đòn thừa sống thiếu chết. Lúc ở đại điện, trước mặt bá quan nàng cũng tràn đầy sát ý, thật muốn đánh chết hắn để xóa bỏ ban hôn. Nàng hết lần này đến lần khác muốn dồn hắn vào chỗ chết, nhưng hắn ngay cả khi mạng sống treo mong manh trước gió, hắn vẫn không nghĩ đến bản thân mình vẫn nghĩ cho an nguy của nàng trước. Khoảnh khắc nàng một mình chật vật, lăn lộn trong cỗ xe ngựa bị mất kiểm soát, nguy hiểm biết bao. Hắn vốn có thể tự mình thoát thân nhưng vẫn liều mạng đuổi theo cỗ xe, tranh thủ thời cơ kéo lấy nàng cứu khỏi tay tử thần đã áp sát. Rồi ở giữa rừng khi sát thủ bao vây, những võ tướng như Đặng Thắng, Tề Thiên Phúc cũng chịu thua, những tử sĩ như Lục Tiểu Linh, Lục Tiểu Phụng cũng cam mình sống chết cùng chủ tử, vậy mà hắn, kẻ vốn có thể đường đường chính chính thoát trước lại tự mình quay lại giải thoát cho các nàng. Ánh mắt hắn lúc ấy xuất hiện như một vị anh hùng kiên trung anh dũng sừng sững oai nghiêm. Nàng không thể quên được khoảnh khắc Lục Tiểu Phụng vì muốn bảo toàn cho nàng liền đem nàng ném đến trong lòng của họ Lưu ấy. Hắn cẩn thận đón đỡ lấy nàng, hai tay hắn ôm xiết thân thể nhỏ nhắn của nàng. Khoảnh khắc nguy hiểm ấy, nàng biết, hắn không có tư niệm. Nàng còn cảm nhận được hắn căng thẳng. Ở trong lòng hắn, nàng nghe được rất rõ nhịp tim dữ dội thình thịch thình thịch nện lên lưng nàng. Hắn như vậy là lo sợ, là hốt hoảng nhưng cũng là vì nàng. Đến khi hắn mạo hiểm lao xuống giữa dòng nước xoáy cứu cho bằng được vương tử Chân Qua và nữ đại phu Vũ Nguyệt Tuyền lên, câu đầu tiên hắn nói không ngờ được là nhờ đại phu cứu chữa cho Vĩnh Ninh công chúa nàng. Mới đầu, nàng cho rằng hắn như vậy cũng chỉ vì trách nhiệm của một chưởng sứ, phận sự của hắn là phải bảo đảm cho nàng và sứ đoàn có chuyến đi thuận lợi thành công. Bây giờ thận trọng nghĩ lại, trách nhiệm hoàn thành phận sự chỉ là một phần. Một khi con người ta đứng ở ranh giới nguy hiểm thì đương nhiên phải có phản ứng bản năng. Vậy nhưng phản ứng bản năng của hắn lại là sá mạng cho nàng!

Trong đầu Vĩnh Ninh xoẹt xoẹt liên tục hình ảnh Lưu Kì Anh bất chấp nguy hiểm bảo hộ nàng. Cách mà hắn cố chấp không từ bỏ phải cứu được nàng. Cách mà hắn cẩn trọng từng chút lo lắng nàng... Nội tâm Vĩnh Ninh hốt nhiên ẩn ẩn nhói. Ài, nói cho cùng hắn thật ra là một người tâm địa rất tốt. Cũng là nàng hẹp hòi, nhất định cứ muốn loại bỏ hắn. Lần đầu tiên công chúa Vĩnh Ninh hống hách, kiêu căng vậy mà tự mình thừa nhận mình là kẻ cố chấp ngang ngược. Đáng tiếc là bây giờ hối hận cũng thừa rồi. Người ta cũng bị hại đến mức không còn sống được bao lâu. Mà cho dù sống được cũng không thoát được đại tội đảm nhiệm bất lực để sứ quan Chân Qua thiệt mạng, ảnh hưởng quan hệ bang giao hai nước, là trọng tội khó tha, thậm chí có khi còn liên lụy đến tam tộc. Nghĩ đi nghĩ lại càng cảm thấy không đành lòng, Vĩnh Ninh mới bật đứng dậy bước qua bên bàn định mài mực viết một bức thư cho phụ hoàng để cầu tình, bỏ chút lòng thành xin tội cho Lưu Kì Anh đó một tiếng. "Cũng không biết phụ hoàng có thể tha thứ hay không. Phải tùy vào tạo hóa của họ Lưu nhà ngươi!"

Công chúa khai bút, cũng là lần đầu tiên nàng vì một người viết thư cầu tình với phụ hoàng. Không biết phụ hoàng khi thấy bức thư này sẽ có cảm nghĩ gì, nhưng đối với một người kiêu ngạo như nàng đây đã là một việc rất hạ mình, rất tổn tâm tư đấy. Ài, coi như nàng thương hại tên đó, giúp cho hắn một việc sau cùng đi. Nàng ngẫm nghĩ, viết rồi lại xé, xé rồi viết lại bức khác. Phải mất hơn một canh giờ sau nàng mới viết được phong thư, liền gọi nha hoàn vào phân phó, sai phải nhờ dịch trạm dùng ngựa nhanh cấp tốc đưa đến hoàng cung.

- Hi vọng thư này đến tay phụ hoàng trước lúc người hạ thánh chỉ xử tội ngươi! Ai bảo họ Lưu ngươi quá đáng ghét...


Bình luận

Truyện đang đọc