PHÒ MÃ GẶP NẠN

Dương Tứ là cao thủ nội gia, với tuyệt kĩ Phong Nha kiếm pháp có thể giết người trong nháy mắt, nguy hiểm vô cùng. Minh Anh lại không biết người này thật ra đã mấy lần tiếp cận với nàng. Lần đầu, khi nàng vừa xuyên đến, tại trong phủ thừa tướng bị người của Hứa ngự sử ám sát, chính Dương Tứ đã âm thầm cản trở mới giữ được tính mạng của nàng. Sau đó, lúc ở bờ sông, nàng liều mình cứu Chân Ny và Nguyệt Tuyền xong liền bị đảo chuyển kinh mạch rồi hôn mê, Dương Tứ lại xuất hiện và cắp nàng đưa đến Phù Dung cốc cho Việt Nữ cứu chữa. Dương Tứ vốn là một thuộc tướng trung thành, cũng là huynh đệ kết nghĩa của Lưu Dĩ Toàn ngày trước. Hắn cũng vì muốn giải oan cho Lưu gia nên mới gia nhập vào Trùng Quang hội nhưng lại không mấy đồng tình với cách làm của Lưu phu nhân, nhất là từ khi Lưu phu nhân hợp tác với lão nhân họ Tô thần bí đó. Dương Tứ không muốn nghe theo họ nhưng vẫn ở lại âm thầm bảo hộ mẫu tử Lưu gia. Vậy rồi biến động bất ngờ vừa qua, hắn không kịp trở tay nên đã để Lưu phu nhân và thiếu chủ uổng mạng trong cung. Bây giờ Trùng Quang hội như rắn mất đầu, Dương Tứ hắn không đành lòng cũng không cam tâm. Bởi vậy, sau khi hắn nghe được tin Lưu Kì Anh vẫn còn sống và Vĩnh Ninh công chúa cũng muốn khởi binh. Hắn liền nghĩ đây có lẽ là ý trời, là cơ hội cuối cùng của Trùng Quang hội bọn hắn.
- Trùng Quang hội hiện tại có năm vạn môn đồ ở khắp cả nước. Tại trong kinh thành ta cũng có thể điều động được năm ngàn người tiếp ứng cho phò mã và công chúa. Nếu thật sự phải động đến đao binh, môn chúng của tại hạ ở khắp nơi nhất định hưởng ứng. Chỉ cần phò mã và công chúa đáp ứng cho ta một điều kiện: giải oan cho Lưu thị, khôi phục binh trị Lưu gia.
Sau khi nói chuyện với Dương Tứ, Minh Anh và Vĩnh Ninh mới biết được căn nguyên của cố sự oan án hai vị Lưu tướng quân năm xưa. Khi đó, Lưu gia vốn là ba đời võ tướng. Đến thời Lưu Dĩ Minh và Lưu Dĩ Toàn không những vẫn là hai hổ tướng anh dũng thiện chiến mà Lưu Dĩ Minh còn là một nhân tài cực kì lợi hại, đã giúp triều đình khai thác được quặng sắt và sáng chế được rất nhiều binh khí lợi hại và còn cướp được hoả dược từ tay bọn phỉ tặc ở Dã Hùng quốc. Nhờ có hoả dược, hắn đã chế ra thần khí. Sau khi thử và kinh hỉ trước thần lực đáng sợ của thần khí, Lưu Dĩ Minh quá cao hứng, lỡ miệng đã nói một câu có thần khí và kho hoả dược này rồi thiên hạ này sẽ là của Lưu gia. Chính vì câu nói đó khiến Thuận Thái đế nghi kị, mới dẫn đến hoạ diệt vong cho Lưu gia. Sau đó, người của hoàng đế đến thu thập thiết trừ binh bị của Lưu gia mới phát hiện toàn bộ quặng sắt, thần khí và kho hoả dược đều biến mất. Cho rằng tàn dư của Lưu gia đã âm thầm giấu đi, ý đồ tạo phản, Thuận Thái truy diệt tàn nhẫn hậu duệ của Lưu gia. Về sau mới biết quặng sắt đã bị Hứa Tấn Hoan và Bạch Trác Phu giấu đi, kho hoả dược cũng ở trong tay kẻ khác. Lưu phu nhân và Dương Tứ giữ được vài khẩu thần khí, nhưng thần khí không có hoả dược thì hoàn toàn vô dụng. Về sau Dương Tứ mới biết được hoả dược vậy mà lại trong tay lão yêu nhân họ Tô kia.
Nói đến lão yêu nhân họ Tô, Minh Anh mới thật sự không thể tưởng tượng nổi. Vốn ra, lão là một dị sĩ tên gọi Tô Tử Trị tinh thông tà thuật và các thủ đoạn dùng độc trùng. Nhân thấy Thuận Thái đế tàn sát oan ức cho gia tộc họ Lưu đã động đến thiên oán. Tô Tử Trị nhẩm tính được khí vận của họ Triệu đã lung lay, là cơ hội thật hay để thay triều hoán vị. Hắn nhân lúc Tô Tiễn thừa tướng vì không thể ngăn cản hoàng thượng giết oan trung liệt, đau lòng quá độ nên đã đột bệnh thăng thiên. Hắn chớp cơ hội đó dịch dung giả thành Tô Tiễn, nghiễm nhiên ở lại trong kinh. Sau đó cũng là hắn từng bước tính toán, thiết kế cho Lưu phu nhân, Triệu Khánh và cả Lưu Kì Anh từng bước theo kế hoạch để càng lúc càng đẩy Thuận Thái lún sâu vào nghi kị oán hận mà hủy đi long vận phúc khí. Lưu Kì Anh mới là con cờ đáng thương nhất. Tô Tử Trị thừa biết Thuận Thái đế căm hận họ Lưu, hắn lại cố ý để nàng mang họ Lưu. Tất nhiên ở ánh mắt đầu tiên hoàng đế đã đem sát ý đặt trên trán của nàng. Hắn âm hiểm dùng độc trùng thư đến để uy hiếp lợi dụng mọi người nhưng không ngờ cuối cùng hắn lại bị Phùng quý phi tuyệt thủ ngoan độc, phải bị tan sát trong hoả dược, một mảnh thi thể cũng không còn.
Minh Anh nghe xong cũng không biết nên phản ứng như thế nào. Hoá ra, cuộc đời nàng vậy mà bị điều khiển bởi một nhân vật ly kì đến như vậy!
Vĩnh Ninh thấy phò mã ngẩn ngơ, nghĩ là nàng vẫn còn để trong lòng sự oán hận tàn bạo của Thuận Thái đế. Vĩnh Ninh khẽ khàng ôm cánh tay phò mã, mặt áp bên vai nàng dịu dàng vỗ về:
- Phò mã đừng như vậy! Phụ hoàng cũng đã đi rồi. Chuyện này đừng để trong lòng nữa có được không?
Minh Anh nhẹ mỉm cười, nàng quay lại nhìn công chúa, sâu kín thâm trọng nói:
- Công chúa, sau này chúng ta mai danh ẩn tích, không làm phò mã công chúa nữa, chỉ là một đôi uyên ương bình thường nhưng hạnh phúc. Không cần lưu danh sử sách, cũng không cần ai biết đến chúng ta có được không?

Công chúa nhẹ nhàng đáp ứng. Nàng vì phò mã kiến tạo đào nguyên này còn không phải đợi đến ngày đó hay sao? Nàng biết phò mã không thích làm quan, không màng danh lợi. Nàng đương nhiên cũng không ham mê những hư danh phù phiếm ấy. Thế nhưng đột nhiên phò mã lại nói với nàng những lời như này, lẽ nào phò mã cũng e ngại rằng sau khi tứ hoàng huynh của nàng được thiên hạ rồi cũng sẽ làm như phụ hoàng?
Nàng nhớ lại, phò mã đã từng nói một câu là "lòng người không thể không phòng". Quả thật hoàng gia đối với phò mã quá mức tàn nhẫn cho nên mới khiến cho nàng ấy khiếp sợ đến như thế kia.
- Phò mã, ta cần ngươi. Chỉ cần một mình ngươi.
"Cho dù sau này là bể khổ triền miên, là muôn hung vạn hiểm, chỉ cần ở bên phò mã, ta không hối hận, tuyệt đối không hối hận!"
Hoàng gia đã nợ phò mã, Vĩnh Ninh nàng nhất định sẽ bù đắp, sẽ xoa dịu cho nàng ấy, cùng nàng ấy vượt qua tất cả.
Đêm ấy, các nàng lặng lẽ tiến kinh. Dù sao đã kinh động ở Sở Nam phủ lớn như vậy, không tiện tiếp tục lưu lại. Bây giờ còn có thêm Dương Tứ và Trùng Quang hội hiệp lực. Chỉ cần kế hoạch chi tiết một chút, cứu được tứ vương gia Triệu Vinh trước rồi tính.
----------
Tại Tụ Oanh các trong kinh thành. Lý ma ma đang dẫn hết mười mấy vị cô nương cho một vị Triệu công tử lựa chọn. Triệu công tử này nói có người quen ở Xướng Âm các, muốn nhân đó chọn thêm vài tài nữ hợp diễn với vũ cơ của Xướng Âm các để đến ngự tiền biểu diễn. Triệu công tử sau khi xem xong các tài nữ múa, lập tức vừa ý, trả tiền rất hậu để đưa các nàng đi. Lý ma ma chợt nhớ ra một chuyện vội kêu lên:
- A, nhưng mà ở đây của chúng ta lại thiếu một nhạc sư có thể đánh đàn nguyệt cầm. Công tử, ngài xem...

Triệu công tử thản nhiên hé môi:
- Không sao cả, chỗ ta có.
.....
Đêm đó, ở bên trong Xướng Âm các Vĩnh Ninh trong trang phục nam nhân lại đang chải tóc điểm dung cho phò mã cải trang thành một nữ nhạc sư đánh đàn nguyệt. Bởi vì bộ dạng phò mã tuấn tú phong nhã đã xuất hiện nhiều lần trong cung, sợ rằng sẽ bị nhận ra cho nên Minh Anh mới nghĩ mặc sang nữ trang sẽ tiện cho hành động. Lần này, kế hoạch của các nàng là theo đoàn diễn xướng xâm nhập nội cung tìm cách cứu ra tứ vương gia trước.
Bởi vì có Mộc chưởng đạo giúp đỡ, Minh Anh lại tìm thêm mấy vị cô nương ở Tụ Oanh các cùng đi. Lục Tiểu Phụng rành đường trong cung sẽ cùng với ba ám vệ nữa đến Vĩ Phúc cung để cứu ra tứ vương gia đang bị giam giữ. Dương Tứ cũng sẵn sàng phối hợp. Hắn cũng giả làm một nhạc sư đi cùng để hộ tống phò mã và tứ vương gia bình an.
Mọi thứ đã sẵn sàng chuẩn bị xuất phát thì Vĩnh Ninh đột nhiên lại đổi ý, ôm lấy phò mã không chịu buông:
- Phò mã, hay là ngươi đừng đi! Công công và cung nữ trong cung đều nhận ra ngươi. Ngươi đi vào như vậy sẽ rất mạo hiểm.
Thật ra, nếu chỉ cần một nhạc sư đánh đàn nguyệt thì Mộc chưởng đạo thừa sức giúp đỡ. Nhưng bởi vì Minh Anh còn muốn thâm nhập trực tiếp để quan sát đánh giá bố trí quân lực và trọng điểm phòng thủ của nội cung. Dù sao, các nàng cũng là lấy ít địch nhiều. Nàng mạo hiểm một chút, hi vọng có thể nắm đươc tiên cơ chiếm được ưu thế. Nàng cũng không mong thật sự sẽ đến mức đại khai sát giới. Chỉ hi vọng mọi chuyện thuận lợi, Dương Minh đế tự mình tỉnh ngộ mà từ bỏ mê lầm quay về chính đạo.

Lúc này, trông bộ dạng công chúa rất đáng yêu. Nàng là một đại mỹ nhân nhưng mặc vào bộ y phục nam tử cũng rất tuấn tú phong lưu. Chỉ nhưng điệu bộ nũng nịu này thực là khiến phò mã gia trong người rục rịch ngứa ngáy. Nàng nhẹ nhàng điểm ngón tay trêu chọc chóp mũi công chúa, hắng giọng ra vẻ trịnh trọng:
- Phu nhân đừng lo! Bổn tướng công đi làm đại sự, nhất định sẽ sớm trở về để ăn cơm phu nhân nấu.
Nói xong, nàng cố ý rướn lên, thật thương yêu hôn nhẹ lên má công chúa một cái. Ở đây còn có không ít người nhìn thấy. Vĩnh Ninh hơi đỏ mặt, nàng kéo ống tay áo của Minh Anh lên vừa day day, nói nhỏ:
- Ai là phu nhân ngươi chứ? Rõ ràng ngươi mới đang mặc y phục nữ tử. Còn xấu xí đến như vậy. Hừm! Bổn cung...bổn công tử cũng không thích ngươi mặc y phục nữ nữa. Chỉ là lần này thôi đó.
Minh Anh khẽ cười, gỡ tay Vĩnh Ninh ra, dịu dàng nói:
- Ta đi! Đừng lo lắng. Chờ tin tốt của ta.
Đoàn người theo chân Mộc chưởng đạo tiến vào nội cung. Vĩnh Ninh đứng từ xa nhìn theo, vừa lo vừa căng thẳng, nàng chắp tay ngước lên trời xanh mà khấn nguyện:
- Hoàng thiên tại thượng, xin người linh ứng hãy phù hộ cho phò mã và tứ hoàng huynh có thể bình an trở ra!
-----------
Trở lại Thái Minh điện lần này, Minh Anh cũng khá bất ngờ khi thấy nơi này bây giờ đã không còn là một thiên điện uy nghi trang nghiêm hoành bá nữa. Dương Minh đế ham mê hưởng lạc, quốc sự bệ trạc, đã rất nhiều ngày không thượng triều. Toàn bộ tấu sớ đều giao hết đến điện Trì Phụng cho Phùng quý phi xử lí. Lúc này, gặp lại Dương Minh đế, thái tử Triệu Thành của ngày trước, Minh Anh cũng không dám tin, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi sao hắn lại thành ra bộ dạng tàn tạ bủng beo và suy nhược đến thế? Là do hắn sa đoạ quá đà trong tửu sắc hay là bởi vì...

Minh Anh không dám, cũng không đành lòng nghĩ tiếp. Tại sao lại có thể như vậy chứ? Nàng không muốn tin, không dám tin đó là sự thật. Vị Phùng quý phi ấy từng là một cô nương rất tốt, là một vị bằng hữu nàng vô cùng quý trọng. Nàng ấy thanh cao chính trực sao lại có thể biến chất thành một yêu phi tàn độc thủ đoạn vô tình thế này? Là bởi vì đó là vận mệnh lịch sử đã biến đổi nàng ấy, hay là bởi vì Lưu đại nhân nàng ngây thơ quá, không biết cách nhìn người?
Nghĩ đến sẽ có lúc đại quân hai bên tuyên chiến, Minh Anh ngậm ngùi thở dài một tiếng.
"Đỗ Ngân Tiên ơi Đỗ Ngân Tiên, ta thật sự hi vọng sẽ không phải đến lúc đó. Mong nàng sớm hạ đồ đao, ghìm cương trước vực."
Trong lúc đoàn vũ cơ ở trước vua tận sức biểu diễn, Lục Tiểu Phụng và hai ám vệ khác đã chia nhau hành động. Một người đi trước dò đường, một người ở sau yểm trợ. Lục Tiểu Phụng tìm đường đột nhập vào Vĩ Phúc cung cứu người.
Thời gian đã qua hai nén nhang vẫn không thấy Tiểu Phụng và các ám vệ quay lại. Minh Anh lo lắng cho nên muốn ra ngoài xem xét một chút. Nàng ra hiệu cho Mộc chưởng đạo và Dương Tứ sau đó nhân lúc không ai chú ý liền bước ra ngoài.
Theo như bản đồ mà Vĩnh Ninh đã vẽ thì Vĩ Phúc cung nằm bên trái của Khưu Minh điện. Đường đến đó lại phải đi ngang Trì Phụng điện của Phùng quý phi. Minh Anh ngẫm nghĩ một lúc, quyết định phải đi một chuyến. Quan trọng nhất là phải cứu được Triệu Vinh. Hắn chính là minh chủ đế quân, là cốt yếu của vận mệnh lịch sử. Nàng đã biết trước vận mệnh lịch sử nên càng không thể khinh suất, nhất định lần này phải thành công.
Một đường thuận lợi, nàng đã tìm đến được Vĩ Phúc cung. Thế nhưng khi cánh cửa mở ra, bên trong lại hoàn toàn trống vắng. Minh Anh thầm than không ổn. Đang định bỏ chạy nhưng đã bị người bên ngoài phát hiện. Nàng sợ đến mức tay chân lạnh ngắt. Thôi xong! Phen này chỉ có trời mới cứu nổi.
Nàng vẫn đứng bên trong Vĩ Phúc cung không dám quay lưng lại. Người bên ngoài bước vào mấy bước sau đó đóng cửa. Minh Anh rụng rời cả người. Chết mất thôi! Nàng đã thành cá nằm trên thớt rồi.
Giọng người đến lãnh đạm cất lên:
- Ngươi là ai? Quay mặt lại đây!


Bình luận

Truyện đang đọc