PHÒ MÃ GẶP NẠN

Cuối cùng thì Vĩnh Ninh làm ngang, Thuận Thái đế làm chủ. Minh Anh không dám đưa ý kiến nào nữa. Hoàng đế lấy ra một tờ trình của Thái sử giám đưa đến, tiện miệng nói luôn:
- Nếu đã không còn ý kiến thì để trẫm làm chủ. Ừm, phủ công chúa, trẫm đã lệnh cho phủ nội vụ chuẩn bị xong từ mấy tháng trước. Còn ngày đại hôn, vốn là định vào tháng tư năm tới. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, trong cung đã rất lâu không có hỉ sự. Thôi thì chọn xa không bằng chọn gần, mười chín tháng sau là ngày tốt nhất trong năm nay. Các ngươi thấy sao?
Mười chín tháng sau? Hôm nay đã là ngày cuối tháng, vậy là chỉ còn mười chín ngày nữa?
- Nhi thần đa tạ phụ hoàng!
Minh Anh đen mặt nhìn Vĩnh Ninh thoả mãn ôm cánh tay nhà vua. Nàng thở dài thườn thượt:
"Mẹ ơi, công chúa sẽ không tha cho con. Mười chín ngày sau sẽ là bắt đầu chuỗi ngày cuộc đời con bước vào bi thảm!"
Minh Anh hết sức thương tâm, đứng đó ngơ ngác hồi lâu. Trong lòng nàng bất chợt nổi lên một lời hát êm êm: "Nếu bây giờ được lựa chọn một lần nữa..."
------------
Đêm đến, Vĩnh Ninh nằm trên giường rất lâu cũng không sao đi vào giấc ngủ. Mỗi khi nàng nhắm mắt lại nghĩ tới khuôn mặt của tên đó với đủ biểu cảm, đủ hình thức, từ động tác đến lời nói, đủ kiểu đủ loại hình ảnh cứ xẹt qua xẹt lại trong đầu nàng. Thật là phiền toái chết người!
Nàng bật ngồi dậy, tay chống trán nhìn ra ngoài trời. Tối. Đêm ấy, cũng tại một căn phòng tối tăm như thế, tên đó lần mò đi tới sau đó...
- Ài! Không được nghĩ tới! Triệu Vĩnh Ninh, bổn cung không cho phép ngươi nghĩ tới.
Ấy nhưng nếu muốn không nghĩ, trừ phi đừng có gì. Mà đã có xảy ra chuyện gì rồi không thể không nghĩ đến được đâu.

Vĩnh Ninh bực bội ôm đầu. Thật không ngờ là chuyện đêm đó cư nhiên lại khiến tên khốn đó đi thẳng vào tâm tư, xâm chiếm tâm trí nàng. Đúng là một chuyện hoang đường oan nghiệt! Thế nhưng không hiểu sao có những khi hồi tưởng lại nàng vẫn có cảm giác nao nao xao động?
- Khốn kiếp! Ta sẽ không thích hắn! Bổn cung không thể nào thích kẻ ngông cuồng hồ đồ, không ra thể thống gì ấy. Huống hồ chi hắn...hắn...
Nàng nhớ lại đêm đó lúc mệt mỏi sắp mê man, nàng còn thấy được vẻ lúng túng, lo lắng của tên kia. Nàng cảm giác được hắn quơ tay quơ chân một lúc lâu sau đó mới thận trọng run rẩy chạm đến người nàng, giọng nói như rên:
- Công chúa, ta không thể làm khác. Lưu Kì Anh không có tư tâm chỉ có một ý niệm là cứu thoát công chúa. Tình huống này là vạn bất đắc dĩ. Ta mạo phạm công chúa nhưng sẽ không để lại hậu quả. Sau này, khi được thoát ra, công chúa có thể thoái hôn với ta, gả cho người sau cũng không ảnh hưởng đến thanh danh trinh bạch. Bởi vì Lưu Kì Anh không phải nam nhân. Ta là một nữ tử.
Vĩnh Ninh đưa tay bóp chặt đến mức đau cả trán. Những lời kia, nàng nghe được tất cả. Thế nhưng cảm giác lâng lâng đê mê khiến nàng muốn nổ tung vì khoái cảm ấy cũng không phải giả. Hắn là một nữ nhân, sao lại có thể làm được những chuyện đó? Nhưng nếu không phải nữ nhân, hắn lại đi nói như vậy với nàng làm gì?
Vĩnh Ninh nghĩ rồi lại nghĩ. "Cái người này thật là một quái nhân vô cùng phiền toái!"
Nàng cảm thấy rất tức giận nhưng cũng không biết đang tức giận điều gì. Rõ ràng là sau việc đó, hắn đã từng đến tìm nàng, chắc là muốn nói rõ. Là nàng không chịu gặp hắn. Sau đó lại giận hắn vì không chịu nói để cho nàng phải rối tâm. Ấy nhưng, lúc ở điện Thái Minh, khi hắn muốn nói ra nàng lại chặn miệng hắn. Cuối cùng, chính nàng cũng không hiểu thật ra chính mình đang muốn làm sao?
Nghĩ đến trời sáng cũng không thông. Vĩnh Ninh mệt mỏi tựa đầu bên thành giường. Vừa lim dim chợp mắt, liền tưởng tượng đến khuôn mặt tuấn tú ấy đang từ áp đến đặt xuống một cái hôn trên môi nàng. Vĩnh Ninh giật bắn mình, vừa giận vừa nghiến răng nghiến lợi mắng:
- Họ Lưu chết tiệt! Ngươi nhất định sẽ không thể chết tốt dưới tay của bổn cung!
----------
Trong phủ thừa tướng, Vũ Nguyệt Tuyền đang xem mạch cho bệnh nhân. Minh Anh đứng ở phía sau cầm theo túi ngân châm đã mở, sẵn sàng làm y đồng cho Vũ đại phu.

Nguyệt Tuyền phóng hạ lần lượt bảy châm sau đó cũng ngưng tay đứng dậy bước qua bàn để tìm y phổ. Sau đó lại thấy thêm một túi hương dược, lấy ra một thỏi đốt dưới ngọn lửa sau đó đưa đến trước mũi thừa tướng quơ quơ. Minh Anh vẫn chăm chú quan sát hồi lâu. Lúc sau, Vũ Nguyệt Tuyền tắt hương dược, thu hết ngân châm sau đó mới nhẹ nhàng nói:
- Cũng may là còn kịp. Thừa tướng là bị hàn khí xâm nhập cộng thêm u uất công tâm khiến khí huyết không thông mới gây ra tắt mạch cục bộ. Ngài chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt, Nguyệt Tuyền sẽ tiếp tục dùng châm khơi thông mạch tắt, rất nhanh sẽ có thể hồi phục. Chưởng sứ, cứ yên tâm!
- Đa tạ Vũ...Nguyệt Tuyền cô nương.
Hai người thu dọn bước ra ngoài. Dọc theo hành lang, hai người bước đi song song. Nguyệt Tuyền mở miệng trước:
- Chưởng sứ, nghe nói hôn sự của ngài sắp đến. Ngài có dự tính gì hay không?
Không ai hỏi thì thôi, hỏi đến Minh Anh lại rối:
- Ta cũng không biết làm sao. Ta từ hôn không được. Cưới vào cũng không xong. Thật là...không biết nên làm sao cả.
- Công chúa đã biết thân phận của ngài?
- Có thể. Mà cũng có thể không. - Minh Anh không dám chắc chắn đáp. Nhưng sau đó, nàng ngạc nhiên nhìn Nguyệt Tuyền hỏi:
- Làm sao cô biết công chúa biết...thân phận của ta?
Nàng biết công chúa sẽ không nói ra chuyện kia. Hơn nữa sẽ càng không nói với Vũ Nguyệt Tuyền ấy. Vậy thì làm sao nàng ấy biết?

Nguyệt Tuyền chỉ cười nhẹ một tiếng:
- Ngài đừng coi thường Tiểu Linh và Tiểu Phụng. Đừng nói họ đã biết. Chỉ sợ họ đã sớm biết từ đầu tiên nhìn thấy ngài.
- H...a...hả?
Tiểu Linh và Tiểu Phụng biết thì khả năng công chúa đã biết. Công chúa đã biết mà làm như không biết, cũng có thể xảy ra hay? Nhưng nếu thật sự công chúa không biết, như vậy lẽ nào là Tiểu Linh và Tiểu Phụng giúp ta giấu diếm? 
----------
Trong phòng Lục Tiểu Linh, nàng ấy đang xếp bằng, cố gắng vận công nhưng nội lực đã mất sạch, trong khoảng ba năm nữa cũng đừng mong khôi phục lại. Cố gắng mấy lần đều thất bại, Tiểu Linh tức giận bản thân vô dụng liền vớ lấy gối sứ trên giường ném thẳng xuống đất. Vừa lúc, Lục Tiểu Phụng mở cửa đi vào. Tay nàng cầm chén thuốc đặt lên bàn rồi mới đi đến trước mặt Tiểu Linh, trầm tĩnh nhìn nàng nói:
- Muội tức giận như vậy làm gì? Muội thừa biết hậu quả của mất hết nội lực, không thể gấp gáp được. - Nàng với tay lấy chén thuốc. - Uống thuốc trước đi.
Tiểu Linh bưng chén thuốc lên môi, khẽ nhấp một ngụm rồi ngẩng lên nhìn Tiểu Phụng nói:
- Tiểu Phụng, muội muốn xuất cung.
- Để làm gì?
- Muội...muội...
- Muốn đi gặp người ta sao?
- Hả? - Lục Tiểu Linh chớp đôi mắt long lanh.

- Vội làm gì? Nửa tháng nữa không phải sẽ được ở chung một chỗ sao?
Tiểu Linh ngơ ngác:
- Tỉ...tỉ nói gì kia? - Không lẽ tâm tư của nàng đã bị tỉ tỉ nhìn ra? - Tỉ làm sao biết ta muốn gặp ai chứ?
Lục Tiểu Phụng không muốn dây dưa, bước ra đến cửa, trước khi đóng lại mới nói một câu:
- Tâm tư của muội ta không muốn can thiệp, nhưng ta nhắc muội nhớ, chúng ta là nô tài còn ngài ấy sắp là phu quân của chủ tử. Nô tài mơ tưởng đến phu quân của chủ tử. Tiểu Linh, chắc không cần ta nói rõ đâu phải không?
Tiểu Linh hít thở không thông. Tiểu Phụng nói gì kia? "Phu quân của chủ tử?" Không lẽ nào...
- Không lẽ là công chúa thật sự đồng ý hôn sự với đại nhân sao?
Không! Không thể đâu! Thân phận của Lưu đại nhân, làm phò mã nhất định sẽ là tội khi quân khó thoát cái chết.
"Không được! Ta phải đi tìm Lưu chưởng sứ." Nếu không thể thoái thoát hôn sự, nàng có thể đưa chưởng sứ trốn đi. Trời đất mênh mông, trốn đi dù sao vẫn hơn phải chết.
Trong khi đó, Lưu chưởng sứ lại hết sức thong dong, đang ngồi cắn hạt dưa với Thu Huyên trong hoa viên tướng phủ. Hai người công tử, tiểu muội nói đến thích thú. Cho đến khi Mã quản gia vào thông báo nói có người của phủ thái sư đến muốn mời Lưu chưởng sứ nàng sang chơi. Thu Huyên căng thẳng nhìn Minh Anh:
- Công tử, đừng đi! Thái sư nhất định vì là Hứa Du Nhiên và Hứa ngự sử mà tìm huynh hỏi tội đó.
Hứa Du Nhiên tự sát, Hứa ngự sử đang bị giam trong thiên lao. Kể cả nhị nhi nữ của Hồ thái sư, ngự sử phu nhân cùng toàn bộ Hứa gia đang bị giam lỏng chờ định tội. Thái sư nuốt không được cơn giận tìm nàng hỏi tội cũng không lạ đâu. Tuy nhiên, thái sư đã truyền thư mời đến  nơi, nàng có thể không đi sao? Ài! Trước mặt đều là mưa đao. Tránh được lần này cũng không tránh được lần sau. Minh Anh phủi tay đứng dậy, tiêu sái đi ra:
- Ta đi! Phiền Mã quản gia chuẩn bị cho ta ít lễ vật. Dù sao cũng không nên nghèo đến mức tay không mà đến, phải không?


Bình luận

Truyện đang đọc