PHÒ MÃ GẶP NẠN

Hoàng hậu dừng lại ở trước Vĩnh Nguyên điện, đứng nhìn hồi lâu rồi mới phân phó các cung nữ đợi ở đây, nàng một mình bước vào bên trong điện.
Ngày trước nơi này vốn là Vĩnh Nguyên cung, là nơi ở của Hoa phi. Sau khi Hoa phi mất, Thuận Thái đế vì thương tiếc cho nên vẫn giữ lại nơi này như cũ, đổi thành Vĩnh Nguyên điện. Ngày thường nơi này rất quạnh quẻ. Có chăng cũng là thỉnh thoảng Thuận Thái đế trùng hợp đi ngang, cám cảnh người xưa nên ghé vào một chút. Còn lại là hoàng hậu, nàng mỗi năm sẽ đến hai lần nhưng không phải vào sinh thần hay ngày kị của Hoa phi. Chỉ là ngày đó, nàng cảm thấy người kia có thể sẽ đến.
- Việt nhi, tuy ai cũng nghĩ rằng muội đã không còn nữa nhưng đại tỷ tin muội vẫn còn sống. Muội còn sống và sẽ trở lại, nhất định sẽ trở lại phải không?
Hoàng hậu đứng giữa gian điện, mắt phóng nhìn vào bức dung nhan tuyệt mỹ của Hoa phi được treo trên tường. Hoa phi vốn đã rất xinh đẹp. Dung mạo Hoa phi được vẽ dưới bút tích ấy càng trở nên uy mỹ phi thường. Bút tích ấy chính là của muội ấy. Muội ấy chính là Hồ tam tiểu thư Hồ Vận Việt, tiểu muội nàng.
Khoảnh khắc này, hoàng hậu nhắm mắt, tâm tư không ngừng khơi lại hình ảnh của hai mươi mấy về trước. Ngày ấy, tiểu muội của nàng đã từng là một tiểu cô nương khả ái vô tư, vô cùng tinh nghịch.

Năm ấy, hoàng hậu nàng vừa được sắc phong chính cung. Trong một đêm tiệc trung thu, Thuận Thái đế lại phải lòng một vũ cơ tên Tô Hoa, liền chiêu làm Hoa phi ngày đêm sủng ái. Hoàng hậu cư nhiên bị ghẻ lạnh. Triều thần bắt đầu xôn xao, lo rằng Hoa phi có thể sẽ trước hoàng hậu sinh được long tử. Điều này đối với địa vị hoàng hậu vô cùng bị uy hiếp. Thế nên tiểu muội Hồ Vận Việt vì bất bình cho hoàng hậu, nhân lúc vào cung thăm tỷ lại cố ý đi vòng qua Vĩnh Nguyên cung chặn đường gây chuyện với Hoa phi. Lại không biết các nàng gây gỗ thế nào, đến lúc hoàng hậu biết chuyện chạy đến thì thấy tiểu muội nhà mình tư thế ám muội đang ngồi gọn trong lòng của Hoa phi.
Hoa phi thật sự là một nữ nhân mị hoặc tận cốt tủy, chẳng những vẻ ngoài xuất chúng, lại thông minh, tinh tế, rất khéo mua chuộc lòng người. Nếu như chuyện Hồ Vận Việt dây dưa Hoa phi chỉ một lần thì nàng cũng không để tâm nhưng từ sau đó trở đi, tam tiểu thư thường lấy cớ vào cung sau đó lại viện lí do rời đi để chạy qua bên Vĩnh Nguyên cung tìm Hoa phi. Ban đầu, hoàng hậu cũng nghĩ tiểu muội mình trẻ con ham chơi, đơn thuần chỉ là bị hấp dẫn bởi những trò tiểu kĩ của Hoa phi xuất thân từ vũ cơ. Càng về sau, biểu hiện của Vận Việt và Hoa phi càng lúc càng khó tưởng. Vận Việt lúc gặp Hoa phi biểu hiện thân thiết lộ rõ, cũng chẳng kiêng nể người ngoài. Trong khi Hoa phi lại cả gan đến mức nhiều lần từ chối sủng hạnh của thánh hoàng. Hai người quấn quýt lộ liễu thật sự đã khiến nhiều người sinh nghi. Sau đó, hoàng hậu sinh được thái tử lại phải ở cử. Hoàng đế bắt đầu lại tìm đến Hoa phi. Hoa phi từ chối không được, đêm nằm cạnh hoàng đế mà miệng gọi tên tam tiểu thư. Hoàng đế bắt đầu sinh nghi nên mới nói chuyện với hoàng hậu. Tiếp đó thì tam tiểu thư bị chỉ hôn cho vị Lưu Dĩ Minh tướng quân đã mất phu nhân, sau đó nàng đào hôn trốn khỏi kiệu hoa và mất tích.
Quãng thời gian sau đó, Hoa phi ở trong cung ngày càng héo hon. Mỗi ngày, nàng lại tìm đến hoàng hậu để hỏi thăm tin tức về tam tiểu thư. Sau đó, nàng mang long thai nhưng khí sắc càng lúc càng tệ. Hoàng hậu thật sự hoảng hốt, không sao hiểu được giữa Hoa phi và tiểu muội Vận Việt lại có thể là một tình cảm sâu đậm vậy  ư? Vận Việt có thể vì Hoa phi bất chấp kháng chỉ cũng phải đào hôn trốn đi, hiện tại thì sống chết chưa, cũng không biết đã nếm bao nhiêu khổ đau. Còn Hoa phi dù vẫn được thánh sủng mà vạn người ước mong nhưng nàng tâm niệm không quên, vẫn nhớ vẫn mong về một người không thể nào gặp được.
Hoàng hậu không biết nên làm thế nào trước hai kẻ nghiệt si trong mối duyên oan trái này. Thế rồi trong một lần nọ, Hoa phi lại bụng mang dạ chửa nặng nề đến chỗ hoàng hậu, đúng lúc lại nghe Hồ thái sư đến nói với hoàng hậu đã tìm được xác của tam tiểu thư. Thực chất nàng không biết đó là thái sư cố ý nói cho nàng nghe. Thái sư không muốn nàng cứ vương vấn tam tiểu thư khiến hoàng thượng sinh nghi, sẽ đối với Hồ gia cảm thấy không thoải mái. Kết quả, không ngờ đến lại làm Hoa phi kích động làm động thai. Sau khi sinh được ngũ công chúa Vĩnh Ninh, Hoa phi cũng băng huyết mà thăng. Trước lúc ra đi, hoàng hậu đã đến nhìn nàng, nghe nàng vẫn thều thào gọi hai tiếng "Việt nhi", ánh mắt nàng ngập tràn đau thương và tiếc nuối.
Bây giờ ngẫm lại, hoàng hậu vẫn không sao quên được.

- Hoa phi, Việt nhi, hai người vốn biết sẽ không có kết quả, tại sao lại phải khổ sở như vậy? Tại sao lại phải cố chấp đẩy nhau vào cảnh không thể quay đầu này?
- Bởi vì đó là định mệnh. Định mệnh đã cho bọn muội may mắn gặp được. Tuy rằng đó là đoạn duyên ngắn ngủi nhưng cũng để lại những hồi ức đẹp đáng giá lưu giữ trọn đời.
Hoàng hậu bàng hoàng ngỡ ngàng nhìn người bất thần trước mặt:
- Muội...thật sự là muội....
------------

Lúc này, phò mã đang chễm chệ ngồi trên trường kỉ trong phòng công chúa. Còn công chúa thì...
- Công chúa, nàng ngồi dậy một chút, ta tê hết cả chân rồi.
Phò mã than khổ, vỗ vỗ cho công chúa ngồi lên để nàng cử động chân. Bởi vì cả hai đang vào giai đoạn tình cảm hanh thông mặn nồng ân ái, phò mã hôm nay phá lệ cáo bệnh không đi Xướng Âm các, công chúa lại bắt đầu dính lấy, làm nũng, giở trò na núng với nàng. Phò mã hết cách, phải nghe theo công chúa ở lại trong phòng. Lúc này, phò mã đang ngồi viết lời cho vở kịch giúp Hồng chưởng đạo. Công chúa thì đang nằm trên đùi phò mã chăm chú đọc sách. Bên ngoài nhìn vào, hai người thật sự ân ái đáng hâm mộ. Công chúa ngang ngược hung tàn ngày nào cũng không biết đã biến đi đâu. Hiện tại chỉ có một công chúa cực kì sủng phu. Hơn nữa công chúa này lại còn khiến phu quân vô cùng đả kích khi biết được nàng không chỉ là vạn kim chi bảo hoàng nữ mà sau lưng còn là một đại tài bảo gia với tài sản ròng ước tính đến cả trăm triệu lượng. Trăm triệu lượng đúng là con số nghiêng ngửa nước Nam Thiên. Vậy rốt cuộc công chúa từ đâu mà có số tiền khổng lồ như vậy?
Công chúa không thể tiếp tục nằm trên đùi phò mã liền đổi tư thế chồm dậy rồi lần lần lê đến chui hẳn vào trong lòng phò mã mà ngồi:
- Làm sao có tiền ư? Lần đó, vào hôm mà tứ hoàng huynh nhận phong vương, phụ hoàng và các quan tặng lễ cho huynh ấy, trong đó có một số người tặng điền sản và nhà cửa. Thái tử cũng nói, tuy rằng vương phủ có bổng lộc, nhưng có thể oai trấn hay không cũng phải xem tài lực của vương gia đó đủ sai khiến người khác cúi đầu với mình hay không. Từ đó, bổn cung cũng bắt đầu tích lũy điền sản cho mình. Mỗi khi ai tặng lễ cho bổn cung, bổn cung đều nhờ hoàng huynh quy về điền sản. Nhưng sau một thời gian, cảm thấy thu lợi từ điền sản cũng không mấy triển vọng. Bổn cung liền bán hết điền sản đổi sang mua cửa hiệu kinh doanh. Cũng nhờ có tứ hoàng huynh đã đề bạt Tạ quản sự cho bổn cung. Tạ quản sự ông ấy thật sự tầm nhìn không tệ. Ban đầu giao cho ông ấy bảy cửa hiệu, sau ba năm lợi nhuận thu được đã mở rộng ra hơn ba ngàn cửa hiệu. Bây giờ, hầu hết các cửa hàng, thương hội lớn và trung ở kinh thành là của bổn cung. Tạ quản sự cũng bàn với bổn cung, cứ thấy cửa hiệu nào có tiềm năng, đang gặp khó khăn hay kinh doanh không thuận lợi thì cứ thâu tóm hoặc trợ vốn vào đầu tư. Đợi khi họ có thể hoạt động tốt lại thì bổn cung chỉ việc ngồi yên đợi lợi nhuận của họ dâng lên. Nhờ vậy mà bổn cung không cần phải trực tiếp kinh doanh mà tiền lãi hàng năm thu được tính đến nay đủ nuôi hai chúng ta ăn đến mười đời cũng không hết.

Minh Anh nghe xong liền cả người xanh ngắt. Ôi mẹ ơi! Shark! Trước mặt nàng, không thể tin được lại là một cao thủ Shark Triệu Vĩnh Ninh. Nàng không chỉ là một đại gia lắm tiền thôi đâu mà nàng thật sự là một đại gia biết kinh doanh, một Shark đại tài có tầm nhìn trước thời đại.
Minh Anh toàn thân cứng ngắt. Thấy Vĩnh Ninh ở trong lòng nàng nhỏ nhẹ ngọ nguậy, nàng mới hồi thần, dịu dàng vòng tay ôm hông nàng ấy.
- Vĩnh Ninh, ta thật không dám tin, ta vậy nhưng thật sự đã gả cho đại gia.
Đã đại gia mà còn là công chúa. Đã có rất nhiều tiền mà còn vô cùng có quyền thế à nha. Ài! Thật sự đúng là lời nguyền. Là do kiếp trước mẹ nàng thường hay mắng nàng. Mắng nàng cả ngày chỉ biết mơ mộng, dở dở ương ương tưởng tượng linh tinh, sau này khó mà nuôi nổi thân, chỉ có mà hi vọng gả được cho đại gia mới nuôi nổi nàng thôi. Lúc đó nàng còn nói dù sao ba nàng cũng tính là một đại gia, cần chi nàng phải dựa vào đại gia. Vậy mà hôm nay... Phải gả cho đại gia thật.
Lúc này, đại gia công chúa vẻ mặt buồn ngủ dựa vào lòng Minh Anh. Nàng ngửa cổ lại keo mặt Minh Anh xuống ghì vào một nụ hôn. Minh Anh bật cười, nhận mệnh mà đáp lại nụ hôn. Thật là, gả cho đại gia chính là có thể phải dùng sắc để miếng cơm á.


Bình luận

Truyện đang đọc