PHÒ MÃ GẶP NẠN

Đêm đó, trong Tĩnh vương phủ, Triệu Khánh sau khi nghe được thủ hạ báo lại tin tức từ trong cung truyền đến, hắn liền nổi trận lôi đình bất chấp vết thương cũng vùng dậy đập phá tung toé cả căn phòng lên. Sau đó, hắn đuổi hết mọi người ra ngoài rồi lục tìm một hộp gỗ, lấy ra một chút thuốc bột ngũ thạch tán mà hít. Bột dược vừa đưa đến mũi, bất ngờ bị một bàn tay đoạt lấy. Sau đó là một cái tát giáng thẳng vào mặt Triệu Khánh. Hắn đổ phịch xuống đất sửng sốt nhìn người trước mắt. Mất một lúc, hắn mới lên tiếng:
- Mẫu thân!
Tô Mộng Điệp lặng người nhìn Triệu Khánh đang giống như một đứa trẻ phủ phục dưới chân nàng mà ủ rủ khóc lóc.
- Mẫu thân, con mệt quá! Con không muốn tiếp tục nữa. Con không muốn làm Triệu Khánh, không muốn tiếp tục cùng lão già đó diễn trò nữa.
- Thái nhi! - Tô Mộng Điệp ôm lấy đầu hắn nghẹn ngào kêu lên một tiếng sau đó mẫu tử cùng ôm nhau khóc.
Nhớ lại chuyện của mười bảy năm về trước...
Lúc đó, nàng đang là phu nhân của tướng quân Lưu Dĩ Toàn, vị tướng trẻ rất được hoàng thượng trọng dụng. Khi đó, nàng nghe tin tiểu muội mình là Hoa phi đang mang long thai sắp sinh cho nên nàng dắt theo đứa con trai bốn tuổi Lưu Dĩ Thái đến thăm. Sau khi nàng rời cung, trên đường trở về Nam Bình trấn thì nghe tin phu quân nàng và đại huynh Lưu Dĩ Minh bị kết tội mưu phản, toàn tộc bị tru di. Nàng sợ hãi nên vội ôm con trốn đi sau đó trở lại kinh thành muốn tìm Hoa phi trợ giúp. Không ngờ, tại kinh thành nàng lại nghe tin Hoa phi sinh khó mà chết. Hơn nữa lúc Hoa phi bị động thai, Hồ thái sư và hoàng hậu cũng có liên quan đến. Tô Mộng Điệp nhất thời lâm vào túng quẫn. Nàng vừa nóng lòng lo lắng cho phu quân, vừa bận lòng con nhỏ. Ngay lúc ấy nàng lại tình cờ nhìn thấy cỗ kiệu đưa tam hoàng tử Triệu Khánh bốn tuổi ra cung. Bởi vì Triệu Khánh từ nhỏ mất mẹ, lúc đó lại đang nhiễm bệnh. Thái y nghi ngờ đó là bệnh truyền nhiễm cho nên khuyên hoàng thượng đưa hắn ra biệt phủ ở ngoài cung để chữa trị. Tô Mộng Điệp nhân đó giả dạng nhủ nương lẻn vào biệt phủ định tìm cơ hội gửi gắm con nhỏ, vô tình phát hiện Triệu Khánh ở trong phòng đã chết. Nàng liền chớp lấy thời cơ đó đem con trai mình giả làm Triệu Khánh. Bởi vì Triệu Khánh phát bệnh, cả người nổi hạch mủ, vừa hôi vừa dễ lây cho nên cả thái y và người hầu hạ đều không đến gần. Vậy nên càng là điều kiện tốt để ngụy nhận làm tam hoàng tử.

Sau đó, nàng trở lại phía nam thì biết tin phu quân, đại huynh và hết thảy người ở Lưu gia, kể cả những tướng lĩnh trung thành với Lưu gia toàn bộ đều bị trảm thủ đầu treo giữa chợ. Tô Mộng Điệp ôm hận, quyết tâm sẽ trả thù hoàng đế độc ác đòi lại món nợ máu cho Lưu gia. Thế là nàng tập hợp các thuộc hạ trung thành của Lưu gia thành lập nên Trùng Quang hội. Nhưng Trùng Quang hội có thể phát triển mạnh mẽ chính là nhờ vào lão nhân ấy, người mà đêm đó Tô Mộng Điệp gọi là phụ thân.
Thật sự ra lão nhân ấy cũng không thật là phụ thân Tô Mộng Điệp và Tô Hoa. Hai nàng lúc bé là cô nhi, bị người ta đem bán, lão nhân ấy đã mua về và đặt tên các nàng theo họ Tô. Nhưng mà lão ấy cũng không nuôi dưỡng các nàng mà gửi đến một nhà khác nhận nuôi. Từ đó mãi cho đến khi Tô Mộng Điệp nàng lập Trùng Quang hội, lão mới xuất hiện và nói sẽ giúp đỡ nàng. Tuy nhiên sau đó, nàng dần phát hiện rằng lão đang âm thầm thôn tính Trùng Quang hội và chi phối cả nàng. Đến lúc nàng nhận ra được thì cả nàng và Lưu Dĩ Thái con trai nàng đều đã trúng độc trùng của lão cho nên bắt buộc phải bị khống chế. Lưu Dĩ Thái ban đầu thích ứng rất tốt trong thân phận tam hoàng tử Triệu Khánh. Sau ba năm, hắn xuất hiện trước mặt Thuận Thái đế, Thuận Thái không chút nghi ngờ, liền cho đón hắn về cung. Sau này khi được phong Tĩnh vương, lão nhân bắt đầu ép hắn phải thiết lập thế lực và làm theo mưu đồ của lão. Triệu Khánh mệt mỏi với những kế hoạch âm mưu và áp lực do bị độc dược hành hạ cho nên mới lao vào rượu chè, sau đó còn nghiện cả ngũ thạch tán. Hắn vốn muốn dùng ngũ thạch tán để giảm bớt đau đớn, không ngờ lại biến bản thân càng lúc càng sa đoạ hơn.
Tô Mộng Điệp nhìn con trai như thế, vừa đau lòng vừa áy náy nhưng lại không thể làm được gì. Tại sao số phận Lưu gia lại khổ như thế này? Vô duyên vô cớ bị hoàng đế nghi kị liền phải nhận án tru di thê thảm. Còn lại huyết mạch duy nhất phải sống khổ sống sở, ẩn trong thân phận người khác để tồn tại lại vẫn không thể thoát khỏi số mệnh khắc nghiệt kia.
Tô Mộng Điệp nhớ đến Việt Nữ. Phải, nữ nhân đó lúc trẻ từng nổi danh là kì thư của thiên hạ, tinh thông rất nhiều thư tịch cổ kim. Hơn nữa Việt Nữ còn từng có thời gian lưu lạc ở tộc Bách Việt, nàng ấy đã học được một số kì thuật nơi đó, trong đó phải kể đến cổ độc và thư trùng.
Tô Mộng Điệp gặp được Việt Nữ trong lúc nàng dẫn người của Trùng Quang hội trốn truy đuổi của triều đình. Khi đó, Việt Nữ đang ở trong một nhà tranh, cạnh bên còn có một tiểu nữ nhi một tuổi. Tô Mộng Điệp vô tình phát hiện nàng chính là Hồ Vận Việt, con gái của thái sư. Cho rằng thái sư và hoàng hậu họ Hồ đã hại chết tiểu muội Hoa phi nên Tô Mộng Điệp dây hận lên Việt Nữ nên đã bắt nàng đem giam giữ tại Phù Dung cốc, còn nữ nhi một tuổi kia lại đem giao cho lão nhân. Việt Nữ ban đầu không hiểu sao nàng lại hận nàng ta. Đến khi biết được Hoa phi đã chết thì thần hồn tản nát sụp đổ, cả tiểu nữ nhi cũng không cần nữa mặc tình cho Tô Mộng Điệp an trí dẫn đi.
Suốt mười bảy năm Việt Nữ bị giam giữ, nàng ấy giống như là cam tâm tình nguyện ở lại chịu đoạ. Nhìn nàng ấy không ca không thán, trên tay đeo xích vẫn miệt mài khắc đá tạc tượng của Hoa phi khiến Tô Mộng Điệp vừa khó hiểu vừa đa nghi. Rốt cuộc trong một lần Việt Nữ ngã bệnh hôn mê, Tô Mộng Điệp mới bất ngờ biết được thật ra Việt Nữ với Hoa phi lại có một mối tình kinh nhân hãi thế. Tự dưng oán hận dần tiêu tan, Tô Mộng Điệp mới nhiều lần đến thăm, cũng hi vọng Việt Nữ sẽ mở lòng chịu giúp đỡ cho nàng một số chuyện, nhưng vô ích. Mãi đến một lần nọ, nàng tâm trạng lo lắng vừa bước đến động mỹ nhân thì đã nghe Việt Nữ nói:

- Ngươi đã trúng cổ độc?
Tô Mộng Điệp mừng rỡ, cứ nghĩ Việt Nữ sẽ có thể giúp đỡ, giải trùng độc cho mẫu tử nàng. Nhưng nàng ấy lại nói là:
- Độc trùng ai bỏ thì chỉ có thể người đó giải, nếu không đều để lại tác hại. Không tùy tiện giải được.
Tuy vậy Việt Nữ cũng nói cho Tô Mộng Điệp dùng một số loại dược liệu để làm giảm cơn độc phát. Tô Mộng Điệp tin tưởng Việt Nữ biết giải độc nhưng vì nàng ấy không muốn mà thôi. Thế nhưng là nàng tâm địa ác nhân chia cắt mẫu tử người ta, bây giờ lại muốn người ta xót thương cứu mẫu tử mình, chuyện phi thường thế này sao có thể?
Trong lúc ấy, tại hoàng cung Chân Qua, quốc vương Chân Triết sau nhiều hôm bệnh nặng mê man đột nhiên bật dậy. Ngài truyền gọi cả thái tử Chân Trí, Chân Lộc, Chân Ny cùng đến rồi nói:

- Thật sự là nó! Trí nhi, Lộc nhi, Ny nhi! Phụ hoàng đã gặp lại Việt Nữ. Nàng ấy đã xác nhận là nó. Lưu Kì Anh đó chính thực là cốt nhục của trẫm. Là tỷ muội huyết thống với các con!
Cả ba người đều ngây ngốc không dám tin. Chân Lộc và Chân Ny nhìn nhau hoang mang. Chân Trí lại lên tiếng trước:
- Phụ hoàng nói Việt Nữ người ấy đến tìm người? Lại nói Lưu Kì Anh...Lưu Kì Anh là nữ nhân sao?
Ở đây chỉ mình Chân Trí không biết Lưu Kì Anh kì thực là nữ phẫn. Cũng bởi hắn không biết nên mới lo sợ Lưu Kì Anh nếu trở về với phụ vương có thể sẽ tranh đoạt quyền vị với hắn. Bây giờ biết ra, hắn vừa cảm thấy áy náy, vừa cảm thấy xấu hổ với phụ hoàng.
- Lưu Kì Anh đó thật rất thông minh và bản lĩnh. Hơn nữa, hắn còn đang là phò mã của Nam Thiên quốc.
- Con...con nói sao?
Chân Trí tùy ý nói ra, muốn xem thử phản ứng của phụ hoàng. Hắn cũng không dám tin Lưu Kì Anh là nữ nên cũng muốn thăm dò thử phụ hoàng rốt cuộc có thật sự hiểu biết đúng về người này không.

Chân Ny nhìn thấy phụ hoàng và hoàng huynh có vẻ mờ mịt không tin nổi về Lưu Kì Anh. Nàng và Chân Lộc thì biết quá rõ về Lưu Kì Anh. Chỉ là hai người không tiếp nhận nổi việc Lưu Kì Anh đột nhiên trở thành hoàng tỷ của mình.
Chân Triết nhìn các con trước mắt, lại không khỏi liên tưởng đến Lưu Kì Anh từ nhỏ đã lưu lạc khổ sở trăm bề. Năm xưa ấy, khi ngài còn là một hoàng tử, đã có vương phi và sinh được Chân Trí. Trong một lần đưa quân đánh trận, ngài bị mai phục, bại trận và phải nhảy xuống vực để thoát thân. Ngài vô tình gặp được Việt Nữ trong lúc nàng ấy tâm trạng tuyệt vọng lại vừa mới đào hôn. Sau đó hai người chăm sóc lẫn nhau, dần dần tình cảm nảy sinh. Chân Triết thật sự rất muốn nạp Việt Nữ làm trắc phi, lại không biết trong tâm tư nữ nhân kia chấp nhận ngài không phải vì rung động mà là bởi vì muốn vùi chôn đi tình cũ. Rốt cuộc, Việt Nữ lại không buông bỏ được. Cho nên lúc thuộc hạ Chân Triết đến đón, nàng dù trong người mang cốt nhục của Chân thị vẫn cương quyết ở lại, không chịu cùng đi. Chân Triết định là sau khi thắng trận sẽ quay lại đón nàng và con. Nhưng ngài không ngờ rằng ngài một lần quay đầu đi, ngoảnh lại đã là mười tám năm đằng đẵng.
Hơn nữa, đêm qua ngài gặp lại Việt Nữ, nàng ấy cũng không thật hiện thân. Ngài như mơ màng như mộng mị nhìn thấy nàng ấy dưới bóng trăng. Nàng ấy nói muốn ngài nhận lại Lưu Kì Anh. Sau đó lại nói bản thân không xứng đáng để quốc vương ngài tưởng nhớ. Đến khi ngài hồi tỉnh, trên bàn là một bức tranh Việt Nữ đã để lại. Trong tranh Việt Nữ đã vẽ ngài của những lần đầu ngài gặp nàng ấy. Ngài ở trong tranh vừa tuổi trẻ mạnh mẽ lại dạt dào chí khí,  kiên nghị can trường. Có lẽ ý của Việt Nữ là muốn ngài hiểu, nàng ấy thật sự trân trọng ngài như một vị bằng hữu. Và cũng muốn ngài chỉ nên giữ lại những khoảnh khắc của tình bằng hữu mà thôi.
- Phụ hoàng, chúng con nhất định sẽ tìm Lưu Kì Anh đến. Nhưng mà trước mắt, để cứu được hắn...à, là tỷ ấy, chúng con cần phải tìm được thuốc giải độc trùng cho tỷ ấy càng sớm càng tốt.
- Lộc nhi, con nói thuốc giải độc trùng? Có phải là phương thuốc này?
Chân Lộc kinh ngạc nhìn phụ hoàng lại đưa ra phương thuốc. Là đêm qua Việt Nữ để lại cùng với bức tranh. Chân Ny cũng bước lại nhìn xem sau đó liền hốt hoảng đọc ra:
- Đoạn trường thảo, Vong ưu thủy, Thất trùng thất độc phiêu tâm tuyệt mệnh tán...Hả? Nhị hoàng huynh, đây lại là phương thuốc giải hay là mới là siêu độc đoạt mệnh phương?


Bình luận

Truyện đang đọc