PHONG ĐAO

Huyền Tố thông thạo kỳ hoàng thuật, bởi vậy tiếp nhận người phụ nữ vô tội bỗng dưng mắc nạn kia bắt đầu trị liệu. Diệp Phù Sinh một tay dắt Tạ Ly một tay ôm bé gái nho nhỏ, sâu sắc cảm giác chính mình càng ngày càng giống lão mụ tử.

Xảy ra chuyện như vậy, ai cũng không còn tâm tư mà uống trà nói chuyện phiếm. Vài tên đệ tử Thiên Kiếm môn giúp Huyền Tố đem người bị thương khiêng đến y quán, những kẻ còn lại liền cùng Diệp Phù Sinh trò chuyện.

Diệp Phù Sinh lanh mồm lẹ miệng, không dấu vết mà nói lời khách sáo, rất nhanh liền cùng những người này hoà mình. Từ trong câu chuyện mà biết được bọn họ cùng Tứ Hải bang vừa mới oan gia ngõ hẹp, vốn chỉ là xảy ra tranh chấp cãi cọ, không ngờ sư đệ bọn họ tiến lên nói lý bị đối phương đả thương, lúc này mới nhất thời nóng máu lên động thủ. Lại không ngờ rằng «đồng môn» bị thương kia không biết khi nào đã bị người giả mạo, thật sự khiến trong lòng nghĩ đến mà kinh.

Bọn họ ngữ khí phẫn uất, Diệp Phù Sinh ở mặt ngoài chăm chú lắng nghe, trong lòng thì tính toán.

Kẻ giả mạo Thiên Kiếm môn đệ tử kia rõ ràng chính là cố ý khơi mào xung đột giữa hai bên, lại có hai tên đồng lõa khác lẫn vào đám đông. Nếu vừa rồi không bị y vạch trần, chỉ sợ hai người kia sẽ thừa dịp giết người lung tung, giá họa cho cả hai phe, khiến Thiên Kiếm môn cùng Tứ Hải bang chân chính kết hạ cừu hận.

Từ chiếc mặt nạ da người chế tác tinh tế, đến thân thủ được nghiêm chỉnh huấn luyện của ba người này, thấy thế nào cũng không giống mấy kẻ đạo chích giang hồ rảnh rỗi không có việc tìm rắc rối lao vào. Đáng tiếc là chạy mất một người, Huyền Tố giết một người, kẻ bị Diệp Phù Sinh đánh gãy cánh tay cũng nhai thuốc độc tự sát, một người sống cũng không lưu lại.

Trước mắt manh mối quá ít, Diệp Phù Sinh cũng không tìm được nguồn đáng tin cậy, chỉ là đối với Võ Lâm đại hội sắp đến ngay từ đầu đã có cảm giác không bình thường, y cân nhắc chờ chút trở về báo lại Đoan Hành một tiếng. Tiểu lão đầu kia tuy rằng không thích y, cũng may là đối với chính sự hắn vẫn cư xử bình đẳng.

Già Lam thành gần Vấn Thiện sơn, trong ngày thường võ lâm nhân sĩ lui tới cũng không ít, đại phu đối với mấy thương thế kiểu này xử lý cũng rất quen thuộc. Chỉ là phụ nhân này thân thể yếu ớt, bị một chưởng trọng thương đến phế phủ, thực có khả năng thành bệnh mãn tính.

Thiên Kiếm môn đại đệ tử Tống Lăng nghe vậy vừa thẹn lại vừa than thở. Dù sao cũng là sự tình của bọn họ gây phiền cho người qua đường vô tội. Nhưng sự đã thành, kết cục đã định, đành phải lưu lại đầy đủ tiền bạc xem như tạ lỗi, để người bị thương tiếp tục chữa trị.

Bọn họ vội vàng đến Vấn Thiện sơn, cũng không thể dừng lại lâu, có chút chật vật mà rời khỏi y quán. Tiểu cô nương trong lòng Diệp Phù Sinh vẫn còn khóc thút thít, khóc đến mức y cũng nhịn không được mà phát rầu.

Tạ Ly kéo kéo góc áo y. Đợi Diệp Phù Sinh đem tiểu cô nương thả xuống, mới thật cẩn thận mà lấy khăn lụa cho nàng lau nước mắt, lại lấy ra xiên hoa quế cao kia đi dỗ nàng.

Diệp Phù Sinh còn nhớ rõ mới tháng trước, vị Thiếu trang chủ Đoạn Thủy sơn trang này còn là một thằng nhóc bướng bỉnh tính tình cố chấp, hiện tại tâm tư đã bắt đầu mềm mại, cố gắng học tính cẩn thận cùng tinh tế.

Đại phu châm cứu, Huyền Tố là người ngoài cũng không tiện ở lại bên trong, liền vén rèm đi ra. Hắn tận lực lau sạch vết máu nhiễm nơi tay, nhìn thấy Tạ Ly đang dỗ dành an ủi tiểu cô nương kia, nhịn không được nở nụ cười.

Diệp Phù Sinh cho tiểu nhị chút bạc vụn nhờ hắn đi báo cho người nhà của hai mẹ con này, quay đầu hỏi: “Thế nào?”

“Tính mạng không có gì đáng ngại, nội lực đánh vào người nàng cũng bị ta hóa giải, cố gắng dưỡng thương hai ba năm, hẳn là có thể khôi phục như lúc ban đầu.” Huyền Tố đưa tay lau đi lớp mồ hôi mỏng trên thái dương. Rõ ràng là việc chẳng có quan hệ gì với hắn, lại tận tâm tận lực hết mình, cho tới bây giờ mới như trút được gánh nặng.

Lúc vừa nãy Diệp Phù Sinh ra tay, thứ nhất là vì không muốn cho kẻ ủ mưu chọc cho mâu thuẫn tăng cao được như ý. Thứ hai cũng là nghĩ đến Thái Thượng cung đã lâu không nhập thế, Huyền Tố lại khuyết thiếu kinh nghiệm giang hồ, không cần phải đưa tới chú ý quá sớm.

Kết quả không nghĩ tới, thiếu cung chủ ngày thường nhìn ôn hòa tưởng như không bao giờ biết giận, vừa ra tay liền không lưu lại đường sống.

Trong lòng xoay chuyển suy nghĩ, chờ đến lúc Tạ Ly rốt cục đem tiểu cô nương kia dỗ nín khóc tươi cười trở lại, Diệp Phù Sinh mới mang theo cậu cùng Huyền Tố ra cửa.

Đi ra khỏi y quán, Tạ Ly mới nói: “Nhị thúc từng nói ‘Làm hại đến cá trong ao là việc làm của hạng người vô năng’, nhưng vì sao tai họa rốt cuộc đều liên lụy đến người vô tội? Chẳng lẽ võ lâm lớn như vậy, ngay cả một người có bản lĩnh cũng không có hay sao?”

Tạ Ly vốn là có chút thông tuệ từ sớm, lại gặp một hồi kinh biến lớn, không trẻ con bình thường nào có thể sánh bằng. Diệp Phù Sinh mặc dù vẫn xem cậu như vãn bối thân cận mà chiếu cố, nhưng lại không gò ép cái gì, bởi vậy cũng rất thoải mái mà nghe quan điểm của cậu.

Nghe vậy, Diệp Phù Sinh nhân tiện nói: “Người có bản lĩnh không ít, nhưng kẻ có lòng đi bảo hộ người vô tội lại không nhiều lắm, bởi vì từ xưa đến nay ‘người không vì mình trời tru đất diệt’. Ví như có người muốn dùng sức lực bản thân để gánh tù và hàng tổng, tình hình chung cũng chỉ có hai loại kết cục.”

Người hỏi lại là Huyền Tố: “Hai loại kết cục gì?”

Diệp Phù Sinh nhắm mắt: “Hoặc là bị thế sự giày xéo khiến cho lòng nhiệt tình ban đầu mai một, hoặc là bị tính kế lợi dụng, máu chảy đầu rơi.”

Không khí trong lúc nhất thời tựa như đông lạnh. Tạ Ly nghe y nói cả kinh bước chân thoáng đình lại. Sau khi cun cút mà đi một đoạn ngắn, mới hỏi: “Vậy tình huống khác thường thì sao?”

Diệp Phù Sinh cười: “Tình huống khác thường, chính là đem mình từ một chiếc thuyền con trôi theo dòng nước chảy biến thành kẻ vững tay bẻ lái mới có khả năng mang theo cả thuyền cùng những người trên đó cưỡi gió vượt sóng cập bờ an toàn.”

Tạ Ly ngẩn ra: “Như vậy… một người có thể làm được không?”

“Đương nhiên không được. Thiên hạ không ở đâu có con đường mà chỉ một người có thể đi lên đỉnh.” Dừng một chút, Huyền Tố nhìn về phía Diệp Phù Sinh, nghe tiếng đàn biết nhã ý “Ngươi không xem trọng việc tuyển chọn minh chủ võ lâm lần này?”

Bọn họ đang đi trên một cái ngõ tắt nhỏ, Diệp Phù Sinh thời khắc cảnh giác chung quanh, dĩ nhiên cũng không sợ cái gì tai vách mạch rừng, khóe miệng nhếch lên: “Bị người âm mưu thuận thế châm ngòi, lại chọn lựa trong một đống kẻ tranh danh trục lợi, cho dù thực sự có người đoạt thượng phong, nhưng dưới loại tình huống như thế này có thể chọn ra cái gì tốt cơ chứ?”

Câu nói cửa miệng “luyện võ trước tiên luyện khí độ”, người luyện võ càng cao, càng phải là người lòng dạ tâm trí rộng lớn. Nếu kẻ khí độ hẹp hòi làm người bình thường không sao, một khi võ công cao cường thân nắm trọng trách, sợ là lại rước thêm nhiều rắc rối.

“Vô Tướng tự danh tiếng lâu đời, lại là người xuất gia, lần này sớm đã có tuyên bố chỉ làm người tổ chức, ý là vì võ lâm quần hùng xây một cái bậc thang, cũng không có lòng tranh quyền đoạt vị, môn hạ đệ tử cũng đều không tham dự đại hội.” Huyền Tố cân nhắc một thoáng “Nhưng mà từ khẩu khí của ngươi nghe ra, tựa hồ trận Võ Lâm đại hội này như là có âm mưu.”

Diệp Phù Sinh nói: “Người khởi xướng không nhất thiết là người sắp đặt. Sau lưng còn có nhiều việc chờ chúng ta kiểm chứng, nhưng mà không thể thiếu đề phòng.”

Huyền Tố nghiêm túc gật đầu, đem lời nhắc nhở của y ghi tạc trong lòng.

Ba người vừa đi vừa nói, đến lúc đêm xuống mới trở lại khách điếm. Vốn định trực tiếp trở về phòng không kinh động những người khác, không ngờ mới vừa mở cửa vào, liền nhìn thấy một vị tu hú chiếm tổ không mời mà đến.

Tiểu lão đầu ngồi ở bên bàn trừng mắt nghiêm mặt. Một bình trà nóng rót ra đã lạnh ngắt, xem chừng đợi lâu rồi. Thấy bọn họ trở về, Đoan Hành cũng không vội mở miệng, chỉ là hừ một tiếng trong mũi.

Nếu như nói Diệp Phù Sinh lúc trước còn có chút nghi hoặc, hiện tại nghe xong bát quái liền hoàn toàn không để ý đến thái độ cực kỳ kém của hắn. Y biết mình không phải là người hợp nhãn hắn, liền dứt khoát lùi lại sau Huyền Tố một bước.

Kết quả y lùi như vậy, Đoan Hành lại lên tiếng: “Đứng xa như vậy làm cái gì? Đường đường nam nhi lại tránh sau lưng người khác là sao?”

Diệp Phù Sinh: “…”

Tuy rằng y cảm thấy sư phụ năm đó không có đạo nghĩa, làm đệ tử phải có lòng nhún nhường để đối phương bớt giận, nhưng mà lão đầu tử này thật sự là khiến y không nổi được một chút lòng kính ý gì cả.

Diệp Phù Sinh lại không biết, Đoan Hành mỗi khi nhìn y càng như nghẹn tại hầu. Rõ ràng Đoan Thanh đã nói đây là đồ đệ của hắn cùng Cố Thời Phương, nhưng Đoan Hành làm thế nào cũng đều cảm thấy Diệp Phù Sinh cực kỳ giống Cố Thời Phương. Cũng không phải là giống mặt mày tướng mạo, mà chính là cái tính liều mạng không tiếc thân kia chắc chắn y hệt mười phần.

Hắn quyết định mắt không thấy tâm không phiền, quay mặt đi nhìn Huyền Tố, hỏi: “Các ngươi đi đâu vậy?”

Huyền Tố thuật sơ một chút hành trình, đem việc có người châm ngòi ly gián Thiên Kiếm môn cùng Tứ Hải bang kể lại cặn kẽ. Đoan Hành sau khi nghe xong, sắc mặt cũng ngưng trọng.

Diệp Phù Sinh hỏi: “Sư thúc tìm chúng ta, là có gì chỉ giáo?”

Đoan Hành nâng ánh mắt lên, nhất nhất đảo qua gương mặt từng người: “Ta kiểm tra phong thiệp mời kia, phát hiện một chút vấn đề.”

Huyền Tố cùng Diệp Phù Sinh ngẩn ra. Thiệp mời bọn họ đều đã xem qua, nhưng vẫn chưa phát giác chỗ nào không đúng.

Đoan Hành từ trong lòng lấy ra tấm thiệp mời, lại lấy ra một phong thư, đồng loạt đẩy lại.

Phong thư đã có chút lâu năm, trang giấy đều đã ố vàng, nhưng giữ gìn coi như hoàn hảo. Diệp Phù Sinh cùng Huyền Tố cẩn thận so sánh, phát hiện thủ bút trên thiệp mời lẫn trên thư đều được viết từ tay một người.

Nhưng mà thiệp mời lạc khoản là Sắc Kiến phương trượng. Người viết thư lại là “Tây Phật” Sắc Không thiền sư.

Sắc Không thiền sư đã lâu không can dự sự đời, trên giang hồ người cùng gặp gỡ cũng không nhiều lắm. Người giữ thư tín của hắn lại càng ít ỏi. Phong thư này chính là điếu văn của hắn lúc Đoan Nhai đạo trưởng qua đời năm năm trước.

Đến tột cùng là Sắc Kiến phương trượng bắt chước bút tích của Sắc Không thiền sư, hay là Sắc Không thiền sư mượn danh phương trượng để thỉnh Thái Thượng cung tham dự?

Cho dù là khả năng nào, cũng đều có chỗ quỷ dị.

Đoan Hành hỏi: “Các ngươi thấy thế nào?”

Huyền Tố cẩn thận đối chiếu thêm một lần, nói: “Nếu là phỏng theo bút tích, đã đến cảnh giới không phân biệt được. Nếu không khổ công luyện tập nhiều năm tuyệt không đến trình độ như vậy. Chỉ sợ không phải người thân cận không làm được.”

Sắc Kiến phương trượng cùng Sắc Không thiền sư đều xuất gia từ nhỏ, lại là đồng môn sư huynh đệ, thân như tay chân. Nếu Sắc Kiến phương trượng muốn bắt chước bút tích của Sắc Không thiền sư, đích xác dễ dàng.

Đoan Hành nhìn về phía Diệp Phù Sinh: “Ngươi thì sao?”

Diệp Phù Sinh nheo mắt: “Ta có hai ý tưởng. Đầu tiên là đem hai loại khả năng vừa rồi dung hợp một chút, thì phải là… Sắc Kiến phương trượng bắt chước bút tích của Sắc Không thiền sư thỉnh Thái Thượng cung tham dự.”

Huyền Tố có chút không theo kịp: “Cái này… có ý nghĩa gì?”

Ngón tay Diệp Phù Sinh dừng lại trên thiệp mời, ánh mắt hơi trầm xuống: “Nếu là như vậy, xem ra Sắc Kiến phương trượng chính là dùng phương thức này nói cho chúng ta biết… cẩn thận với việc có kẻ ngụy trang mượn danh làm việc mờ ám.”

Một lời nói ra, ba người Đoan Hành đồng loạt nhớ tới việc của Thiên Kiếm môn cùng Tứ Hải bang, nhất thời cả kinh!

Tạ Ly ngập ngừng hỏi: “Nhưng hắn là phương trượng … Vô Tướng tự đều do hắn quản, vì cái gì không nói rõ cho chúng ta biết?”

Đoan Hành sắc mặt lạnh xuống: “Có thể làm cho Sắc Kiến phương trượng cẩn thận đến vậy, có thể là trong nội bộ Vô Tướng tự đã xảy ra vấn đề, hắn đã ốc còn không mang nổi mình ốc, hơn nữa…”

Diệp Phù Sinh khóe miệng nhếch lên, mặc dù hàm tiếu lại mang theo lãnh ý: “… Ít nhất một trong hai người đến đưa thiệp không thể tin tưởng.”

Tạ Ly bỗng cảm thấy sau lưng phát lạnh.

Đoan Hành cân nhắc một khắc, nói: “Không cần đả thảo kinh xà, yên lặng theo dõi kỳ biến, trước tới Vô Tướng tự lại nói.”

“Đả thảo kinh xà đích xác là không được, nhưng cũng phải đề phòng chuyện có thể xảy ra.” Diệp Phù Sinh lên tiếng “Lần này Võ Lâm đại hội mời rộng rãi quần hùng, các đại môn phái đều cử cao thủ đến tham dự, sơn môn nhất định trống rỗng… Nếu ta là người phía sau màn, chắc chắn sẽ lợi dụng cơ hội này. Trước hết là thiết lập mai phục tại Vấn Thiện sơn, sau lại ra tay chặt đứt đường lui, hai bút cùng vẽ, có khả năng một lưới bắt hết.”

Huyền Tố vừa giận vừa kinh hãi đan xen: “Ai dám cả gan làm loạn như thế? Ai lại có thủ đoạn lớn như vậy muốn đối địch cùng với toàn bộ võ lâm?”

Lời này của hắn có chút kích động, nhưng không phải là phản bác Diệp Phù Sinh, mà là chấn kinh trước phỏng đoán này, phát giác âm mưu sau lưng rất có khả năng xuất hiện.

Sau lời đó, không một ai nói tiếp.

Đoan Hành sắc mặt trầm trọng mà rời khỏi phòng. Tạ Ly cũng lo sợ bất an mà ngủ gục. Huyền Tố khoanh chân trên tháp ngồi xuống luyện công. Diệp Phù Sinh uống liên tiếp ba chén trà lạnh, chung quy vẫn ngồi không yên.

Y không quấy rầy Huyền Tố, cũng không đánh thức Tạ Ly, đẩy cửa sổ xoay người nhảy ra, nương theo bóng cây che dấu phi thân mà đi.

[Mỗ có lời muốn nói: Aaaaa….100 chương rồi ! 100 chương rồi !100 chương rồi ! Chuyện kích động phải nói ba lần! Mỗ đã đi được nửa chặng đường rồi á.

Chư quân có thấy truyện này quá chậm nhiệt không? Thực ra mỗ lại thích kiểu như vầy, thích khoảng thời gian «dền dứ» trước khi hai bên bày tỏ tình cảm, thích cái cách mỗi bên từng bước chậm rãi nhận ra lòng mình, để đến một lúc «tình chi sở chung, thân bất do kỷ».

Nói chung, mỗ cảm thấy hài lòng với lựa chọn của mình, còn một nửa nữa thôi, ahihi…]

Bình luận

Truyện đang đọc