PHONG ĐAO

Editor: Ổ Xù Già

Xưa nay chính tà không đội trời chung, người giang hồ lại càng phân biệt chính đạo tà phái rõ ràng. Nhưng luôn có người đi quá giới hạn, dẫm lên những quy tắc thế tục, tự biến mình thành cây gai sống.

Có cây bị nhổ đi nghiền nát, có cây lại chui sâu vào trong thịt, không thể lấy ra.

Loại đầu đa phần là những kẻ tầm thường không có tâm nhãn, không có hùng tâm tráng chí, cả đời chỉ nhảy nhót hèn mọn trong vũng nước. Nhiều lắm cũng chỉ mang chút phiền phức không đáng nhắc tới cho các tông phái danh môn, bọn họ chưa bao giờ được để mắt tới. Giang hồ rộng lớn, cũng không sợ không thể chứa nổi một tên tàn ác, ngang ngược chỉ biết ăn rồi chờ chết.

Trong vũng bùn giang hồ sâu không thấy đáy này, loại sau đúng là chẳng có bao nhiêu. Chí ít, giờ nhìn khắp thiên hạ, cũng chỉ có một cây gai lớn Bách Quỷ môn là đứng sừng sững đỉnh thiên lập địa. Bọn họ không chỉ tiếp xúc hai giới hắc bạch, chính tà mà làm việc gì cũng theo ý mình, không sợ phiền phức, lại còn rất giỏi giải quyết phiền phức.

Không ai biết trên giang hồ có bao nhiêu người, đương nhiên cũng không ai biết trong Bách Quỷ môn có bao nhiêu “Quỷ”. Bọn họ không có quá khứ, không có tương lai, chỉ ẩn mình trong góc tối, bám chặt vào thân xác con mồi, cho đến chết mới thôi.

Tin tức tình báo, treo giá giết người, giao dịch y độc, binh khí ám khí… không có chuyện gì mà họ không dám làm. Cho dù có, đó cũng là do đầu óc môn chủ bỗng bị đậu hũ che kín, trong lúc nhất thời nghĩ chưa thông.

Trước giờ Bách Quỷ môn tới lui ẩn mật, trên giang hồ chỉ đồn đãi có vài người và Quỷ Y Tôn Mẫn Phong chính là một trong số đó.

Lương y như từ mẫu, diệu thủ hồi xuân. Nửa câu sau vốn không xứng với y thuật tài ba dám giành mạng sống trước mặt quỷ thần của Tôn Mẫn Phong, còn nửa câu đầu mà dán cho hắn thì đúng là sỉ nhục cho mấy chữ này. Thường những người đến tìm hắn xem bệnh, có hơn phân nửa là đã ăn gan hùm mật gấu.

Nguyên nhân không có gì khác: thầy thuốc không thể tự chữa bệnh cho mình được và Tôn Mẫn Phong thì có một bệnh cũ — Bệnh ở đầu.

Nửa điên nửa tỉnh, buồn vui thất thường.

Tựa vào lan can nhìn mưa gió ngoài kia, bóng mai lay động, chỉ có ảnh không có tiếng.

Tạ Vô Y cởi chiếc áo khoác, chỉ mặc chiếc áo dài hoa văn trắng ngồi đối diện với khách. Gương mặt hắn gầy gò, đôi mày nhíu chặt, đôi môi tái xanh mím lại như lưỡi đao mỏng, không phải nổi giận nhưng lại lạnh tận xương.

“Yêu cầu mà Quỷ Y đưa ra, đúng là làm khó người quá.”

Hắn ngồi đối diện với hai người. Người thanh niên áo đen trước đó từng đi lướt qua Diệp Phù Sinh thản nhiên cầm tách trà lên nhấp một ngụm, bình thản như một tượng Phật trên đài sen. Nam tử áo trắng còn lại độ chừng ba mươi tuổi, mày đen, môi bạc, vẻ mặt nhợt nhạt, nhưng mỗi khi hắn nhướn mày hay cong môi lại toát ra một chút yêu khí, cảm giác như một nét vân trên sứ Thanh Hoa.

Tôn Mẫn Phong đổ chút thuốc bột trắng vào trong tách trà của mình rồi lấy ngân châm khuấy khuấy. Trong thoáng chốc, cả gian phòng tỏa đầy một mùi hương, thơm nồng như rượu, lại càng say lòng người.

Hắn nốc một hơi hết tách trà như trâu uống nước, chép miệng một cái, cười nói: “Làm khó người hoặc ngồi đó chờ chết, ta không ép ngươi nha.”

Khớp xương trên bàn tay đặt ở góc bàn của Tạ Vô Y lộ rõ, gân xanh nổi lên, giọng nói cũng lạnh xuống: “Tạ mỗ có thể làm người chết nhưng không thể làm phế nhân.”

Tôn Mẫn Phong không đáp, người thanh niên áo đen bên cạnh hắn lại ngẩng đầu lên: “Tại hạ nghe nói Táng Hồn cung gởi chiến thiếp tới, Tạ trang chủ không nhận, trên chiến bài Đoạt phong còn chưa xuất hiện tên của Đoạn Thủy sơn trang.”

Tạ Vô Y thản nhiên đáp: “Đám nhãi nhép ấy không xứng làm bẩn tay ta.”

“Vậy trên chiến bài Đoạt  phong, Đoạn Thủy sơn trang định bỏ trống?” Thanh niên áo đen buông tách trà xuống, giọng nói ra chiều nghiền ngẫm: “Tạ trang chủ, hiện giờ không biết có bao nhiêu con mắt đang nhìn chằm chằm vào bảng hiệu của Đoạn Thủy sơn trang, bất kể ngươi có đồng ý đấu hay không, mỗi động tác đều ảnh hưởng rất lớn… Phái Tiết tiểu thư đi xa ngàn dặm mời Quỷ Y tới đây, không phải Tạ trang chủ đã có sự lựa chọn rồi sao? Thứ chúng ta cần không nhiều lắm, một thanh Đoạn Thủy đao, quan trọng hơn cả mạng của ngươi sao?”

Tạ Vô Y: “Phải.”

“Vậy ta càng muốn có nó.” Thanh niên áo đen cong khóe môi lên: “Tạ trang chủ, hiện giờ Đoạn Thủy sơn trang bị cường địch bao vây tứ phía, chỉ với tấm thân tàn phế này của ngươi, liệu có thể chịu nổi những toan tính trong ngoài đó? Đoạn Thủy đao nặng như mạng của ngươi, vậy nếu so sánh với Đoạn Thủy sơn trang, bên nào nặng hơn đây?”

Tạ Vô Y nhìn đối phương một hồi, cầm bình trà châm thêm cho người nọ một tách: “Vị này là…”

“Ta họ Sở, Sở Tích Vi.” Thanh niên áo đen nhướn mày, ngón tay khẽ vuốt thành tách “Nghe tiếng tăm của Thiên hạ đệ nhất đao đã lâu, hôm nay bái phỏng, mới biết nghe danh không bằng gặp mặt.”

“Trên giang hồ mua danh trục lợi, người được khen nhầm nhiều vô số, Tạ mỗ không dám tự nhận mình là ‘Đệ nhất’.” Tạ Vô Y nở nụ cười, khóe mắt cong cong, môi cũng cong lên khiến người nam nhân hơn ba mươi tuổi ấy dễ nhìn hơn một chút. Chẳng qua ánh mắt hắn quá sắc bén, u ám thâm sâu, phản xạ ra ánh sáng lạnh như băng, tựa như một thanh đao lẳng lặng tuốt ra khỏi vỏ.

“Nổi tiếng thiên hạ với tám mươi hai trận chiến ở Tây Vực, đánh bại hết thảy quần anh ở Võ lâm đao kiếm hội. Ta từng nghe danh Đoạn Thủy, Vãn Nguyệt, Kinh Hồng. Hiện giờ Vãn Nguyệt không biết nơi đâu, Kinh Hồng cũng tuyệt tích, chỉ có Đoạn Thủy vẫn còn tồn tại trên đời. Giả sử trên đầu Tạ trang chủ chỉ có hư danh, vậy trên giang hồ còn ai dám xưng tôn quý?” Sở Tích Vi cười khẽ: “Điều khiến ta thất vọng, đó là Tạ trang chủ ngươi cầm được nhưng không buông xuống được.”

Tạ Vô Y nheo mắt: “Bách Quỷ môn chủ quả là biết rõ mọi chuyện, tiếc là mọi chuyện trên thế gian này đâu dễ nắm hết trong lòng bàn tay. Sở môn chủ chỉ biết một mà không biết hai, chưa đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, đương nhiên nói gì cũng dễ.”

Tôn Mẫn Phong uống sạch nửa bình trà còn lại, chen miệng nói: “Hai vị vừa gặp đã thương này có thể tạm thời ngừng lại được rồi. Chúng ta tiếp tục bàn chuyện làm ăn, không biết Tạ trang chủ muốn dùng Đoạn Thủy đao đổi lấy cơ hội thay gân đổi máu, hay là đóng cửa tiễn khách, cùng tồn vong với sơn trang?”

Tạ Vô Y nói: “Chuyện quan trọng như vậy, phải suy nghĩ kỹ càng.”

“Một, hai, ba! Ngươi có thể đưa ra câu trả lời kỹ càng chưa?”

“Tôn tiên sinh!” Sở Tích Vi đè bả vai đối phương lại “Bảy ngày nữa mới bắt đầu đại hội Đoạt phong, Tạ trang chủ lại càng nóng lòng hơn chúng ta, hà tất phải gấp gáp trong phút chốc?”

Tôn Mẫn Phong không nói gì, chỉ trút hết lá trà trong tách vào miệng nhai nhai. Tạ Vô Y đứng lên nói: “Ngày mai ta sẽ đưa ra câu trả lời. Thiền Y, mau đưa khách quý tới Tùng Đào uyển nghỉ ngơi.”

Lúc này, có hạ nhân vội vàng chạy tới, nói khẽ mấy câu với Tiết Thiền Y vẫn đang chờ ngoài cửa, sắc mặt Tiết đại tiểu thư trông giận dữ khó coi.

Tiết Thiền Y hít sâu một hơi, bảo quản gia đưa khách đi, sau đó đi tới cạnh Tạ Vô Y, vội vàng nói: “Sư phụ, có người xông vào Lăng Ba lâu đánh cắp Đoạn Thủy đao, hộ vệ đang dồn bọn họ tới gần Vọng Hải triều.”

Rẻng một tiếng, ly trà nát bấy trên mặt đất, trong thoáng chốc mặt Tạ Vô Y lạnh hẳn.

Thành Cổ Dương là một tòa sơn thành, ba mặt giáp núi, một mặt giáp biển, có vô số sơn cốc, rừng hoang. Tuy hiện tại Đoạn Thủy sơn trang đã yếu thế, nhưng lạc đà dẫu có gầy cũng to hơn ngựa, sơn trang ở ngay trong góc thành Đông, ngoài sơn trang là đường phố, phía sau chính là mười dặm núi rừng, diện tích rất lớn. Có thể nói, tiến một bước là ra phố, lùi một bước là lên núi.

“Vọng Hải triều” – đó là một vực sâu ở ngọn núi phía sau Đoạn Thủy sơn trang, thế núi dựng đứng, đá tai mèo lởm chởm, dưới vách núi có một con sông lớn. Nước sông chảy khó định hướng, khi thì cuồn cuộn như sóng lớn, khi thì phẳng lặng như mặt hồ, nếu lơ đãng một chút sẽ bị nước ngầm cuốn đi, cho dù có là Lãng Lí Bạch Điều (*) mà lọt vào trong nước, không bao lâu sau sẽ nổi bụng lên.

[(*) Lãng Lý Bạch Điều là ngoại hiệu của một nhân vật hư cấu trong Thủy Hử, có tài bơi lặn rất giỏi. Chỗ này trong bản của bạn Xù edit thành Yết Kiêu để Việt hóa, tuy nhiên mỗ nghĩ vẫn nên để nguyên tác thì đúng hơn]

Đoạn Thủy đao pháp, rút đao chém xuống nước, đao pháp chứa khí thế của sóng nơi biển lớn, lại phẳng lặng như mặt hồ, tất cả là từ Vọng Hải triều mà ra. Đây là nơi mà trang chủ mỗi đời tập đao luyện võ, cho nên nó cũng là cấm địa của Đoạn Thủy sơn trang. Mỗi một đời trang chủ khi mất đi, tro cốt sẽ được rải xuống sông, chảy theo dòng nước về với trời đất.

Đêm đã khuya, mưa to gió lớn, cây đuốc sáng chưa được mấy chốc đã bị nước mưa tưới rụi, vất vả lắm hộ vệ của Đoạn Thủy sơn trang mới ép người trộm đao tới bên bờ vực. Đó là một gã mặc đồ ngắn, tay ôm thanh đao vẫn còn trong vỏ, bị mọi người ép sát làm hắn liên tục lùi về phía sau. Bất chợt có một tảng đá rơi xuống, hắn sợ tới mồ hôi lạnh chảy đầy người.

Tiến lui đều không được, hết đường để đi.

Hiện giờ trời tối không đèn không đuốc, tên mù dở Diệp Phù Sinh lại như cá gặp nước, nhìn rõ mọi vật trong bóng đêm tựa như một con mèo chuyên ẩn nấp. Y lặng lẽ trốn sau một gốc cây, ngay cả tiếng mưa rơi, lá cây lay động đều to tiếng hơn y, người bên ngoài không hề phát giác. Thân cây cao to, y không chỉ nhìn rõ tình thế hỗn loạn phía trước mà ngay cả tình hình dưới vách núi cũng trông rõ mồn một.

Lúc Lăng Ba lâu bị đột nhập, y lười quản, chỉ lo theo tỳ nữ tới chỗ ở của Tạ Ly. Nào ngờ vừa vào thì đã thấy bên trong yên tĩnh, thằng nhóc đó chẳng thấy tăm hơi đâu.

Thiếu trang chủ mất tích đang nhăn cái mặt nhỏ vừa nghiêm trang vừa non nớt vòng qua con đường mọi người truy đuổi, đi dọc theo ngọn núi, leo lên một vách đá cao chót vót. Vách núi ở nơi này sát bên bờ vực, tảng đá trơ trọi ấy vừa đủ giấu đi thân hình nho nhỏ của cậu nhóc, nếu không phải Diệp Phù Sinh có cặp mắt tinh như cú, sợ là không phát hiện thằng nhóc to gan không biết sống chết là gì đó.

Chuyện của Đoạn Thủy sơn trang y không xen vào nhưng y đã nhận lời nhờ cậy của người ta, nếu thằng nhãi con này mà gặp chuyện gì, một đời anh danh của Diệp Phù Sinh y coi như tiêu hết. Chẳng qua tuy Tạ Ly còn nhỏ tuổi nhưng khinh công lại rất khá, treo trên vách đá mà cứ như đang đứng trên đất bằng, nhìn giống như con thằn lằn cũng tạm gọi là linh hoạt. Để tránh làm thằng nhóc ấy giật mình ngã xuống, Diệp Phù Sinh không thể làm gì khác ngoài tìm một chỗ trốn vào, tập trung quan sát từng động tác của đối phương.

Qua chừng nửa chén trà, cuối cùng Tạ Ly cũng bò tới được dưới bờ vực nhưng cậu ta không leo lên mà đạp lên một tảng đá lớn, mượn lực để cả người mình nép vào một nơi kín đáo.

Có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời gã kia làm ăn trộm, nên khi bị bắt trông gã còn khó coi hơn tên trộm vặt đầu đường xó chợ. Khuôn mặt đen như than đỏ bừng lên, gã không biết chạy đi đâu, chỉ có thể nắm chặt vỏ đao, biết bao lần suýt rơi xuống dưới.

Cuối cùng Tiết Thiền Y cũng chạy tới, nàng mím môi không nói lời nào đưa tay vung roi lên. Gã nọ giơ tay lên đỡ theo quán tính, nửa chừng sực nhớ mình đang ôm Đoạn Thủy đao, bèn xoay người sang bên, roi quất trúng vào lưng gã.

Đôi mày Tiết Thiền Y dựng thẳng: “Tặc tử to gan, mau giao trả đao ngay!”

Gã nọ gằn một tiếng: “Gọi sư phụ ngươi ra đây nói chuyện.”

Tiết Thiền Y tuy nhỏ nhưng tính nóng như lửa, chiếc roi dài uốn lượn như giao long ra khỏi nước, đánh về phía trước. Gã nọ cắn răng, rút Đoạn Thủy đao ra khỏi vỏ. Roi dài quấn lên lưỡi đao một chốc, gã ta chỉ thuận thế bổ lại một cái, chiếc roi của Tiết tiểu thư đã mất đi một đoạn.

Diệp Phù Sinh ngồi trên cây lắc đầu, nhủ thầm: Đánh phụ nữ còn định cướp binh khí, quá vô sỉ!

Mất lực đánh, chiếc roi dài bị dội ngược trở về, quấn mạnh vào tay Tiết Thiền Y, trên mu bàn tay lập tức hiện lên một vệt đỏ tươi, da cũng tróc ra. Nàng quăng roi, một tay sờ vào sợi vải hồng ở thắt lưng, nào ngờ bả vai bị ai đó đè lại.

“Tạ mỗ ở đây, có gì chỉ giáo?”

Diệp Phù Sinh vốn đang nghiêng người lập tức ngồi thẳng dậy. Y nhìn người nam nhân xuất hiện giữa đám người kia, máu trong cơ thể như đang chảy ngược, đầu vang lên ong ong, tai mắt đều đau buốt. Trong vô thức, ngón tay y co giật mấy lần, để lại mấy vết cào trên thân cây.

Tạ Vô Y cầm chiếc ô giấy dầu, ăn mặc nhẹ nhàng thoải mái, tựa như một ông thầy dạy học nhàn nhã, ung dung. Mưa rất to, vậy mà chỉ làm ướt chút vạt áo bị gió thổi bay phấp phới, khuôn mặt gầy gò nhưng đôi mắt lại lạnh hơn cả lưỡi đao.

Tiết Thiền Y lui về phía sau một bước: “Sư phụ!”

Gã nọ hoảng sợ trước khí thế của đối phương, suýt chút nữa đã lùi về sau té chỏng vó xuống vực. Gã nắm chặt thanh đao Đoạn Thủy, có chút hoang mang. Bất kể ba năm qua Tạ Vô Y bị người giang hồ đồn đãi thế nào, nhưng với ánh mắt, thần thái hiện giờ của hắn, thật khiến người ta nhớ về vị trang chủ Đoạn Thủy đã đánh bại hết thảy anh hùng ở Quần anh hội năm đó, hiện giờ thậm chí còn có vẻ đáng sợ hơn khi xưa.

Cứ như chỉ cần ngẩng đầu lên, hắn sẽ biến thành con hổ, con sói nhào tới cắn xé người ta.

Tạ Vô Y đứng cách gã chừng bảy bước, lại hỏi lần nữa: “Tạ mỗ ở đây, có gì chỉ giáo?”

Gã nọ hít sâu một hơi, run giọng hỏi: “Chỉ giáo thì không dám nhận, chỉ muốn hỏi trang chủ… vì sao không tiếp nhận chiến thư Đoạt phong?”

Diệp Phù Sinh đang nấp trong góc vừa kịp bình tĩnh lại thì nghe thấy một câu như thế, y cảm thấy buồn cười: Hoàng đế không vội, thái giám đã gấp chết rồi.

Tạ Vô Y liếc gã nọ, ánh mắt dừng lại trên thanh đao trong tay gã ta, hỏi: “Ngươi cũng dùng đao?”

Gã kia ưỡn ngực: “Phải! Ta là…”

“Tạ mỗ không có hứng thú muốn biết ngươi là cọng hành củ tỏi nào.” Tạ Vô Y cười lạnh: “Không hỏi đã tự ý lấy thì chính là trộm. Thế nào, ngươi cho rằng Tạ mỗ không nhận chiến thiệp Đoạt phong thì không có tư cách cầm Đoạn Thủy đao, cho nên muốn tới đây nhận đao đấu thay Tạ mỗ?”

Gã nọ rướn cổ lên: “Vậy thì thế nào? Táng Hồn cung là tà môn ngoại đạo, ai cũng có trách nhiệm tiêu diệt. Ngươi thân là Trang chủ Đoạn Thủy lại không trừ tà ma bảo vệ chính đạo, từ chối không đấu, ngươi có biết rằng bao nhiêu anh hùng hào kiệt đang tức giận?”

“Thật không biết xấu hổ.” Một giọng nói vang lên, vừa lúc khớp với mấy chữ trong lòng Diệp Phù Sinh. Hiếm khi gặp được tri âm, y lập tức nhìn người nọ một cái, không ngờ lại phát hiện người này chính là vị khách mặc áo đen đã tình cờ gặp trước đó.

Môn chủ Bách Quỷ môn cũng không ngại xem trò vui. Hắn đi tới, áo bào đen, gương mặt tuấn mỹ nghiêm trang, khóe miệng cong lên, nở nụ cười mỉa mai: “Tại hạ kiến thức hạn hẹp, có thể làm ra hành động vô sỉ mà miệng còn ngang nhiên đến thế, đúng thật là mở rộng tầm mắt. Đa tạ vị này đã chỉ cho tại hạ biết nhiều điều.”

Câu nói này không hề khách khí chút nào, tiếc là Sở Tích Vi trời sinh trắng trẻo tuấn tú lại gặp phải gã thô lỗ mắt không có tròng, thế là bị bật lại một câu: “Ngươi là thứ gì?”

Sở Tích Vi cười cười, đôi mắt rủ xuống, quỷ khí âm u, những người quanh đó đều có cảm giác lạnh sống lưng.

Diệp Phù Sinh nhìn sang chỗ khác, nhủ thầm: Hắc sơn lão yêu đội lốt Nhiếp Tiểu Thiện a!

“Đủ rồi!” Tạ Vô Y khoát tay, ánh mắt sắc bén: “Ngươi muốn thế nào?”

“Táng Hồn cung ngang ngược kiêu ngạo, đoạt liên tiếp bốn danh hiệu võ lâm, anh hùng chính đạo đều đang căm giận.” Gã nọ nói to: “Tạ trang chủ, nếu ngươi tiếp nhận chiến thiệp, trút giận thay võ lâm chính đạo, chứng minh Đoạn Thủy sơn trang tồn tại đến giờ không phải hư danh, ta sẽ trả đao lại cho ngươi. Ngược lại, ta sẽ trao thanh đao này cho vị anh hùng khác, ít nhất cũng không để Táng Hồn cung kiêu ngạo, làm càn như thế nữa.”

“Được, được, được lắm…” Tạ Vô Y nói liên tục ba chữ được, mặt không biến sắc, quanh người hắn tản ra một luồng khí mát lạnh, tựa như có lưỡi đao xoẹt qua.

Bất chợt, chiếc ô trên tay hắn chuyển qua, hạt mưa bay ra ngoài, phóng về phía gã nọ. Gã ta lập tức tránh né, không ngờ Tạ Vô Y lại xuất chưởng, tay hắn như đao, chỉ cách cổ họng gã ta trong gang tấc.

Gã lập tức rút đao ra đỡ. Ngón tay Tạ Vô Y chỉa vào thân đao khiến gã bị lực dội lùi ra sau. Vốn gã ta đang đứng trên vách đá, lần này gã còn chưa kịp la lên đã ngã xuống dưới. Tạ Vô Y nhíu mày, bàn tay chuyển từ chưởng sang trảo bắt lấy đối phương. Chẳng qua trong mắt gã nọ thoáng hiện vẻ ngoan độc, né tránh ra, cả người lẫn đao rơi xuống dưới.

Cũng trong giây phút đó, một bóng dáng nho nhỏ bám sát theo sau. Trên không trung Tạ Ly giơ hai chân đá tay gã nọ ra, một câu một kéo, bắt lấy Đoạn Thủy đao. Chẳng qua cậu nhóc còn quá nhỏ, trước đó lại tiêu hao quá nhiều sức lực, lần này không thể giữ được thăng bằng. Cũng may cậu kịp thời đưa một tay bám vào nham thạch, bằng không nếu không biến thành miếng lạp xưởng khô dưới sườn núi, thì cũng ngã xuống nước làm mồi cho cá.

Hết thảy chỉ diễn ra trong nháy mắt. Biến cố xảy ra quá nhanh khiến mọi người hoảng sợ. Tiết Thiền Y hoảng hốt: “Tiểu Ly!”

Tạ Vô Y biến sắc, lập tức nhảy ngay xuống, lại bị một người kéo lại — Sở Tích Vi lướt qua người hắn, nhảy xuống dưới.

Đáng tiếc là không kịp, phần mỏm đá mà Tạ Ly bám vào chịu không nổi sức nặng, bung ra. Mặt cậu nhóc tái mét, rơi thẳng xuống.

Cho đến lúc này, cậu vẫn ôm chặt thanh Đoạn Thủy đao không chịu buông ra.

Chỉ thiếu một chút là Sở Tích Vi đã bắt được cậu bé, đáng tiếc chỉ nắm được một chéo áo. Hắn còn chưa kịp nhíu mày, một bóng xanh đã thoảng qua trước mắt, nhanh tới nỗi hắn cũng không biết đó là thứ gì.

Bình luận

Truyện đang đọc