PHONG ĐAO

Sở Tích Vi cho dù hôn mê cũng gắt gao nắm chặt tay Diệp Phù Sinh không buông bỏ. Y cũng chỉ đành lui vào trong xe ngựa, đem trọng trách đánh xe giao cho Tần Lan Thường. Cũng may Đại tiểu thư tuy rằng vẫn còn tức giận, cũng phân biệt được nặng nhẹ nhanh chậm, mới đầu mặc dù không quen lắm, sau cũng miễn cưỡng vững vàng, đến trưa đã vào thôn.

Tên Thanh Tuyết thôn mặc dù tao nhã, cũng là một cái thôn nhỏ hết sức bình thường.

Nó cách An Tức sơn không xa lắm, phía trước là núi phía sau là sông, tuy rằng quanh đó không có hương trấn phồn vinh, nhưng cũng có thể miễn cưỡng tự cấp tự túc, dân phong thuần phác, hơi có chút nhàn nhã không tranh đua cùng nhân thế.

Nơi này phỏng chừng là rất ít nhìn thấy người ngoài, vừa thấy xe ngựa tiến vào, từ ông già bà cả đến phụ nữ trẻ con đều nghển cổ vây xem. Tần Lan Thường đời này chưa từng bị nhiều người nhìn chăm chú như vậy, mặt căng thẳng đến đỏ bừng, nghĩ đến Sở Tích Vi trong xe ngựa, lại không dám phát giận, đành ở dưới ánh mắt của một đám người lầm lũi đi qua.

Nơi này rất bình dị, phần lớn đều là nhà tranh vách đất, thỉnh thoảng mới có vài căn nhà ngói, xem ra là phú hộ trong thôn. Tần Lan Thường nhìn chiếc chìa khóa Diệp Phù Sinh nhét vào tay mình, tuy rằng bảo quản vô cùng tốt không có rỉ sét, nhưng mà nhìn cũng thấy cũ kỹ lâu đời, trong lòng nhất thời liền sinh ra một phen đau thương, cảm thấy mình thay vì chui vào cái nhà tranh lung lay sắp đổ nào đó, còn không bằng ở trong xe ngựa chấp nhận qua một đêm.

Nhưng mà chờ đến khi nàng vừa đi vừa hỏi đường, rốt cục đến nơi, lại ngây ngẩn cả người.

Đây là một tiểu viện, hơi có vẻ biệt lập, cách khu nhà ở của thôn dân một khoảng, diện tích không xem là lớn, cửa nhà cũng không có trấn trạch thạch thú. Tấm hoành phi trên cửa đã có chút khô mục, bên trên viết hai chữ to: Cẩn Hành.

Diệp Phù Sinh đỡ Sở Tích Vi xuống xe. Người sau vẫn không có tỉnh, y cũng không còn lòng dạ nào mà nhớ đến cái gì. Tần Lan Thường tiến lên mở cửa, phát hiện ngoại trừ một cái sân nhỏ phía ngoài, cũng chỉ có ba gian phòng. Ở giữa là tiền thính, bên phải là phòng ngủ, bên trái thì bị một cái khóa to khóa chặt.

Trong sân đã rất lâu không có dọn dẹp qua, cạnh một bên tường có giá treo binh khí, đáng tiếc trên giá trống rỗng. Ngoài ra còn có một gốc cây đại thụ, lá rụng trải đầy đất, phủ kín một bộ bàn ghế bằng đá bên dưới.

Tần Lan Thường phủi lá vàng trên bàn, lại phát hiện phía dưới là một bàn cờ, quân trắng quân đen đan xen, là một hồi bất phân thắng bại. Nàng cầm lên một quân cờ, phía dưới sạch trơn, chứng tỏ bàn cờ này đã đặt ở đây rất lâu rồi.

Nàng sửng sốt một chút, khó hiểu lại có cảm giác không dám khinh mạn, đem quân cờ thả lại chỗ cũ.

Diệp Phù Sinh đã đá văng cửa phòng ngủ. Ngoài dự đoán, trong phòng này cũng không phủ bụi như bên ngoài, chỉ có một lớp mỏng, có thể thấy ít nhất một hai tháng trước, nơi đây còn có người ở qua.

Nhìn thấy giá binh khí trong viện, vốn tưởng rằng đây là nhà của một quân nhân, nhưng mà trong gian phòng này bày đầy các giá sách bằng gỗ hoàng hoa,  cùng một chiếc bàn đặt văn phòng tứ bảo, vừa thấy chính là bài trí của người quen đọc sách.

Một tay y đỡ Sở Tích Vi, tay trái run rẩy chịu đau đớn giũ vải trải giường, đệm chăn phía dưới vẫn còn sạch sẽ. Diệp Phù Sinh nhìn kỹ một chút, lúc này mới đem Sở Tích Vi đặt lên giường.

Lên tiếng gọi Tần Lan Thường vào, Diệp Phù Sinh dặn dò: “Ta đi tìm đại phu, ngươi trước hãy dọn dẹp phòng ốc một chút, đừng để tiểu thúc ngươi một mình nơi này.”

Tần Lan Thường ngoan ngoãn đáp ứng. Mắt thấy Diệp Phù Sinh ra cửa, nàng liền lấy thùng nước cùng chậu gỗ, rất nhanh liền đến cạnh giếng ngoài sân múc nước trở về, sắn tay áo bắt đầu quét dọn.

Nàng tùy tay rút mấy quyển sách trên giá, phát hiện đều là một loạt viết tay điển tịch, mỗi trang mặt sau còn có phê bình chú giải, lạc khoản đều ghi “Chu Thận”; một chồng khác lại là từng bộ sách, sắp xếp đến chỉnh chỉnh tề tề. Tần Lan Thường lật vài tờ, từ giữa rơi ra một tờ giấy ố vàng, chữ viết bên trên thập phần hào sảng thô đậm: “Chúc mừng sinh thần A Thận mười bốn tuổi, Tần Vân Phi.”

Bắc Hiệp Tần Hạc Bạch, tên tự là Vân Phi.

Cái tên Chu Thận này, Tần Lan Thường chưa từng nghe qua. Nhưng mà Nam Nho Nguyễn Phi Dự cũng tên là Nguyễn Thận, mà họ Nguyễn là sau khi xuất đạo theo họ sư phụ, cũng không ai biết hắn trước đó đến tột cùng là họ gì.

Trong lòng chấn động, quyển sách trong tay Tần Lan Thường “bịch” một cái rơi xuống đất.

Ánh mắt của nàng từ từ từng tấc một quét qua mỗi một chỗ trong  phòng, lại xuyên qua cửa sổ đang mở hé nhìn về phía sân nhỏ, tựa như muốn nhìn lại một đoạn thời gian năm xưa bị chôn vùi nơi đây. Đáng tiếc thời gian tựa như hoa trong gương trăng trong nước, chỉ có thể mong ước mà không thể đạt tới, chỉ có thể hoài niệm mà không thể tìm lại.

Diệp Phù Sinh trở về cũng rất nhanh. Trước giờ y đều là người không thích dài dòng dây dưa, lúc này lòng nóng như lửa đốt, liền càng gấp gáp hơn, thiếu chút nữa đem đại phu tuổi tác đã cao chạy đến rụng cả chân.

Trong thôn này chỉ có một đại phu, đích thực là họ Lý, tuổi gần sáu mươi. Nghe nói ba mươi năm trước còn theo cha đi biên quan làm quân y, kết quả không biết chuyện gì xảy ra, cha hắn vĩnh viễn lưu lại nơi đó, chỉ có một mình hắn trở về.

Lý đại phu tuy rằng thân ở chốn hương dã, kiến thức lại tuyệt không thiếu. Hắn thấy bộ dáng Diệp Phù Sinh, vào nhà lại nhìn thấy Tần Lan Thường cùng Sở Tích Vi, cũng liền biết điều, nhanh nhẹn chẩn mạch thăm khám, nửa câu vô nghĩa cũng không có.

Diệp Phù Sinh ngồi ở một bên, đem một thân thương tích của mình đều quẳng ra sau đầu, giống như không phải máu của y chảy, vết thương cũng không phải cốt nhục của y, đôi mắt chỉ dán lên gương mặt không có chút huyết sắc của Sở Tích Vi trên giường.

Một lúc lâu, Lý đại phu mới thu hồi tay, vuốt vuốt chòm râu hoa râm, nói: “Hắn bị chính là nội thương, lại dùng dược mạnh, khiến cho tinh lực bị vét sạch, khí huyết hư hao nên mới hôn mê bất tỉnh.”

Trong lòng Diệp Phù Sinh giật thót lên, Tần Lan Thường quả thực muốn khóc ra tiếng, vội hỏi: “Có thể cứu không?”

“Có thể. Ta trước hãy châm cứu để hắn đem nội tức tán loạn bình phục lại, sau đó khai dược cho hắn trị thương bổ khí. Chỉ là việc này trị phần ngọn không trị được gốc, bất quá là tạm thời giảm bớt, các ngươi từ từ tìm kế khác.”

Diệp Phù Sinh thở phào một hơi. Y sớm cảm thấy Sở Tích Vi mấy ngày nay có chút không ổn, rất có thể là tự thân công pháp xảy ra vấn đề. Chuyện này cởi chuông cần đến người buộc chuông, chỉ có thể chờ hắn tỉnh lại mới nghĩ cách bổ cứu. Lão đại phu này có thể trị được như vậy, đã là vô cùng tốt rồi.

“Làm phiền đại phu.” Trong lòng y buông lỏng, chắp tay hành lễ, lại khẽ động đến miệng vết thương bên vai trái, đau đến nhe răng trợn mắt.

Lý đại phu hòa ái mà cười cười: “Ngoại thương trên người của ngươi mặc dù không nặng, nhưng cũng phải sớm xử lý. Chờ một chút ta liền bôi thuốc băng bó cho ngươi.”

Hắn nói xong liền muốn xoay người đi khai phương thuốc. Tần Lan Thường một hơi còn chưa thở xong, chợt nghe Diệp Phù Sinh đột nhiên hỏi: “Lý đại phu, ta có hai vấn đề muốn thỉnh giáo ngài một chút.”

Lý đại phu quay đầu lại: “Cứ nói đừng ngại.”

“Đoạt hồn thảo ở Bắc cương là loại kiến huyết phong hầu, nghe nói không có giải dược. Nhưng mà ta từng thấy một người bị loại độc này dính máu, thoạt nhìn lại hoàn toàn không có ảnh hưởng.” Diệp Phù Sinh dừng một chút “Việc này là như thế nào?”

Khi đó tuy rằng y đã để cho mọi người uống Thương Lộ trước, nhưng lòng son tuyết liên không phải là thần vật có thể giải thiên hạ bách độc, chỉ là đa số độc dược đối với cái này vô dụng, nếu gặp kỳ độc cũng chỉ có thể giảm bớt áp chế.

Đoạt hồn thảo đương nhiên không nằm trong phần đa số đó. Nhưng mà khi Nguyễn Phi Dự bị Trương Trạch lấy loại độc này gây thương tích, chẳng những không bị độc phát thân vong, lại còn tựa hồ không có bất luận khó chịu gì. Chuyện này quá sức kỳ quái.

Lý đại phu nghe vậy, nhướng mày: “Người nọ… thường ho khan, thỉnh thoảng ho ra máu, hơn nữa thân thể gầy yếu, giấc ngủ khó an. Đặc biệt một khi xuất hiện vết thương, liền sẽ chảy máu khó ngừng?”

Tần Lan Thường rốt cục kịp phản ứng, nhất thời sắc mặt đại biến. Diệp Phù Sinh mi mục nghiêm lại, nói: “Đây đúng là vấn đề thứ hai ta muốn hỏi tiên sinh.”

“Quả thế…” Lý đại phu thở dài “Công tử yêu cầu hai vấn đề, người bình thường đích xác khó giải đáp. Ta một đời hành y, bất quá cũng chỉ gặp được vài trường hợp ít ỏi. Hơn nữa bệnh trạng có cái thứ nhất liền chắc chắn có điều thứ hai.”

Diệp Phù Sinh nhướng mày: “A?”

Tần Lan Thường nín thở, chỉ nghe Lý đại phu nói: “Đoạt hồn thảo là độc vật đặc biệt chỉ có ở Bắc cương, người thường cũng không hiểu biết, mà ngay cả đại phu hành y vài thập niên cũng chưa chắc biết nó có một cái đặc tính, chính là khi một người trúng độc mà không chết, như vậy từ đó về sau độc này đối với người nọ vô dụng.”

Diệp Phù Sinh hỏi: “Như thế nào có khả năng trúng độc mà không chết?”

“Đoạt hồn thảo toàn thân đều là độc, nhưng mà thế nhân dùng nó chỉ lấy phiến lá mà vứt bỏ rễ cây, không biết rằng rễ cây kia lại có công dụng kỳ diệu.” Lý đại phu cẩn thận nhớ lại một chút “Nếu người bị trúng độc của Đoạt hồn thảo, liền nhai sống rễ cây này, có thể tạm thời lấy độc trị độc giảm bớt tác hại. Sau đó lại châm cứu cùng ngâm mình trong thuốc, lại dùng Ngũ Độc luyện chế thành đan hoàn, dùng liên tiếp ba mươi sáu ngày liền có thể giải độc, bất quá…”

Tần Lan Thường nhịn không được mở miệng: “Bất quá cái gì?”

“Thuốc này mặc dù có thể giải độc, nhưng mà rất độc rất mạnh, người đó mặc dù tạm thời không chết, nhưng cũng sống không quá vài năm.” Lý đại phu nhìn về phía nàng “Ta từng gặp được hai người như vậy, vốn tưởng rằng tránh được một kiếp, không ngờ tới thời gian qua không lâu liền gặp cùng một loại quái bệnh, chính là bệnh trạng như ta mới vừa nói, không quá hai ba năm nội tạng suy kiệt, khí huyết tiều tụy mà chết.”

Diệp Phù Sinh nói: “Nếu có danh y thuốc hay, có thể trị không?”

“Chỉ có thể kéo dài, không thể trị tận gốc, hơn nữa nhiều nhất kéo dài không quá bảy năm.”

Tần Lan Thường lập tức ngốc đương trường.

Diệp Phù Sinh đột nhiên hỏi: “Nghe nói tiên sinh trước kia theo cha nhập ngũ, vậy có nghe qua Tần Hạc Bạch tướng quân?”

Hiện giờ bên ngoài nhắc tới Tần Hạc Bạch, bất kể mọi người trong lòng nghĩ thế nào, phần lớn đều sợ hãi triều đình lấy việc luận bàn “nghịch tặc” mà khép tội. Nhưng mà sơn thôn nơi đây rời xa ồn ào thị phi, mọi người cũng không chú ý đến như thế.

Lý đại phu nghe vậy, trong mắt biểu lộ vẻ buồn bã: “Dĩ nhiên là có biết, đáng tiếc a… Năm đó chiến sự khẩn cấp, cũng nhờ Tần Tướng quân dốc toàn lực chống lại Man nhân, đáng tiếc sau đó lại không có kết cục tốt.”

Diệp Phù Sinh cũng thở dài: “Triều đình lấy tội danh ‘Ủng binh tự trọng, phạm thượng tác loạn’ sát hại trung lương, đích thực là oan án. Chỉ là không biết lúc trước Tần Tướng quân vì cái gì ở lại Kinh Hàn quan không chịu hồi kinh, nếu không cũng không đến mức…”

Lý đại phu bỗng nhiên kích động, cắt ngang y: “Tướng quân làm sao có thể đi? Khi đó… khi đó trong Kinh Hàn quan bạo phát ôn dịch!”

Tần Lan Thường thốt lên: “Ôn dịch?”

“Nhiều năm như vậy, ta không dám nói với người khác, sợ bọn họ nói ta là kẻ điên, cũng sợ đưa tới mầm tai vạ. Bất quá ta đã một bó tuổi rồi, cũng chẳng cần cố kỵ cái gì nữa.” Lý đại phu hốc mắt đỏ lên, thanh âm khàn khàn “Năm ta mới hai mươi tuổi, cha ta là quân y trong Kinh Hàn quan, ta liền đi qua tìm hắn. Không ngờ tới mùa thu năm đó, Man tộc bạo phát dịch bệnh, chết không ít người. Mà những tên kia thế nhưng cấu kết với mấy kẻ gian thương lòng dạ hiểm độc, để cho những binh lính nhiễm bệnh ngụy trang thành dân chúng, mang theo mầm bệnh vào thành…”

Tần Lan Thường sắc mặt trắng bệch, ngón tay Diệp Phù Sinh chậm rãi nắm chặt thành quyền.

“Thời điểm phát hiện, đã có hơn trăm người nhiễm bệnh … Biên quan trọng địa, một khi truyền ra tin tức như thế, chính là nguy hiểm ngập đầu. Tần Tướng quân phái người đem thầy thuốc cùng người bị nhiễm bệnh đều an bài tại khu vực hẻo lánh để tập trung trị liệu, nhưng mà hiệu quả quá nhỏ. Man tộc lại còn muốn rục rịch ngóc đầu, các ngươi nói hắn làm sao có thể đi?”

Tần Lan Thường run giọng nói: “Vậy hắn vì cái gì… Không hướng triều đình bẩm báo chi tiết?”

Trả lời nàng lại là Diệp Phù Sinh: “Nha đầu, ngươi có biết xuất hiện dịch bệnh mà khó có thể trị liệu, triều đình để tránh ôn dịch khuếch tán, sẽ áp dụng biện pháp gì không? Rất đơn giản, nhổ cỏ tận gốc!”

Tần Lan Thường tay chân lạnh như băng, Lý đại phu thở dài: “Phải! Nếu hắn báo lên triều đình, như vậy lúc ấy khả năng toàn bộ người nhiễm bệnh đều sẽ bị thiêu sống.”

Tần Hạc Bạch một đời nghĩa khí ngút trời, làm thế nào có thể bỏ rơi hơn một ngàn tánh mạng? Tuy nhiên hắn làm như vậy, cũng là đánh cược sự an toàn của cả thành.

Với nhân đạo, hắn không phụ; với đại cục, hắn có sai lầm. Bởi vậy sau khi Lược Ảnh vệ tới đây, Cố Tranh mới có thể ra tay bắt được hắn.

Tần Lan Thường một chữ cũng cũng không nói ra được, Diệp Phù Sinh nhìn nàng một cái, cũng không mở miệng, để Lý đại phu đi viết phương thuốc.

Tần Lan Thường cũng không biết mình là đi lấy thuốc nấu nước như thế nào. Nàng giống như trở thành một con rối gỗ, Diệp Phù Sinh nói như thế nào, nàng liền làm như thế nấy.

Chờ đến lúc nàng rốt cuộc phục hồi lại tinh thần đã là hoàng hôn. Lý đại phu đã sớm trở về, Sở Tích Vi thi châm hoàn tất nằm ở trên giường mê man, Diệp Phù Sinh không biết từ đâu đào ra một vò rượu nhỏ, ngồi ở bên cạnh nàng.

Ánh sáng hoàng hôn màu cam bao phủ quanh người cũng không cảm thấy ấm áp, ngược lại có cảm giác lạnh nhè nhẹ thấm tận xương. Tần Lan Thường co ro người lại, Diệp Phù Sinh cởi trường bào khoác lên người nàng, nói: “Tiểu cô nương thân thể nhiễm lạnh không tốt.”

Tần Lan Thường nhìn y uống rượu, tròng mắt xoay chuyển, nói: “Vì cái gì lại đối tốt với ta như vậy?”

“Thứ nhất, ngươi là tiểu cô nương, còn là một cô nương dáng vẻ không tồi.” Diệp Phù Sinh cười cười “Thứ hai, A Nghiêu là thúc thúc của ngươi.”

Tần Lan Thường không biết tên trước kia của Sở Tích Vi, nhưng cũng đoán được xưng hô này là nói tiểu thúc nhà mình. Thần sắc nàng biến đổi, cũng không nói thêm cái gì, khép vạt áo choàng an tĩnh mà ngồi.

Nàng an tĩnh như vậy, Diệp Phù Sinh trái lại có chút không quen: “Đang suy nghĩ cái gì?”

“Nghĩ rất nhiều, nhưng đều không rõ.” Tần Lan Thường quay đầu nhìn y, “Diệp thúc, có phải người càng lớn lên, lại càng khó hiểu hay không?”

“Trên đời này, việc tối đáng tiếc nhất, chính là ngươi không thể quay trở lại thành một đứa trẻ nữa.” Diệp Phù Sinh vuốt bầu rượu “Chờ ngươi lớn lên, liền không có ai thay ngươi che mưa chắn gió, không có ai vì ngươi mưu tính mọi chuyện. Ngươi phải học cách tự trả giá, có ngã xuống cũng đừng hy vọng xa vời ai tới đỡ ngươi, phải tự mình đứng lên tiếp tục đi, hiểu chưa?”

Tần Lan Thường cái hiểu cái không, chỉ cảm thấy mấy câu vô cùng đơn giản như vậy, lại nặng tựa ngàn quân, ép tới nàng không thở nổi.

“Ngươi nếu nghĩ không ra, không bằng liền đi nhìn xem.” Diệp Phù Sinh hướng bên trái hất hất cằm “Nơi đó không phải là còn một gian phòng sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc