PHONG ĐAO

Diệp Phù Sinh cảm thấy lão trời già rất thiếu đạo đức.

Địa phương Mộ Yến An đã nói, là Hắc Nha cốc cách thành trấn hai mươi dặm về phía đông, núi cao rừng rậm, không dấu chân người. Không biết bao nhiêu quạ đen ở trong rừng này làm tổ, trên mặt đất đầy phân chim cùng lông vũ, lúc đi phía dưới còn phải phòng ngừa vật lạ từ trên trời bất ngờ giáng xuống, mùi tanh tưởi thập phần gay mũi, khiến cho Sở Tích Vi vừa mới tiến đến liền nhịn không được hắt hơi mấy cái.

Hắn mũi thính, đối với cái hương vị này thập phần không kiên nhẫn, nhưng trước mắt cũng không có biện pháp nào khác, chỉ đành phải dùng tay áo che miệng mũi, vẻ mặt khổ đại cừu thâm.

Nhìn Sở Tích Vi đi đường như tránh dẫm vào mũi đao, Diệp Phù Sinh có chút muốn cười, ngẫm nghĩ một chút đối phương da mặt mỏng manh, vẫn là nhịn xuống. Y thấy Sở Tích Vi đi càng lúc càng nhanh, liền bước lên kéo người, nhẹ giọng nói: “Ngươi ngược lại phải lưu ý một chút xung quanh, đâm trái đâm phải, đạp phải bẫy rập thì làm thế nào?”

Sở Tích Vi đè xuống lửa giận nói: “Chờ ta đem nha đầu chết tiệt kia tìm trở về, nhất định đánh cho nàng phải quỳ khóc mới thôi!”

Diệp Phù Sinh: “… Đừng như vậy! Tuy rằng chỉ là một tiểu cô nương, ngươi cũng phải học được thương hương tiếc ngọc chứ!”

Sở Tích Vi “A” một tiếng, đột nhiên ra tay như điện chớp hướng bên trái chụp một cái. Cùng lúc đó, Diệp Phù Sinh dưới chân mượn lực, thân như mũi tên rời khỏi cung, phi vào giữa đám cây cối, chỉ vài cái nhô lên hụp xuống liền không thấy bóng dáng đâu nữa.

Sở Tích Vi đột nhiên phát hiện, khiến kẻ âm thầm theo dõi bị hù đến nhảy dựng. Hắn tự cho là thân pháp ẩn núp cao siêu, chẳng ngờ bị người liếc mắt một cái nhìn thấu, lập tức từ phía sau cây chạy ra, đồng thời huy đao bổ xuống. Không ngờ bàn tay trần cùng lưỡi đao chạm vào nhau, lại là lưỡi đao bị gãy thành hai đoạn!

Không kịp kinh ngạc, bàn tay tái nhợt kia đã bóp chặt cổ họng của hắn. Sở Tích Vi cánh tay phát lực, đem nam nhân so với mình còn nặng hơn một vòng, nhấc bổng lên. Nam nhân kia bị bóp đến thở không ra hơi, hai chân liều mạng đạp đá lung tung, nhưng bàn tay xiết cổ họng hắn vẫn không chút nới lỏng.

Rất nhanh, thân ảnh Diệp Phù Sinh xuất hiện sau lưng Sở Tích Vi, trong tay y có thêm một cây đao, trên mặt đao sạch sẽ, nhưng vẫn có mùi máu tươi nhàn nhạt. Thấy Sở Tích Vi liếc mắt nhìn ra, y lắc lắc tay “Đuổi theo tên kia chạy một đoạn đường, nhìn thấy hắn chạy đến trước một vách núi chuẩn bị mở ra mật đạo đi vào báo tin, ta liền đoạt đao đem người làm thịt rồi.”

“Thật tốt!” Sở Tích Vi nhếch khóe môi, ánh mắt dừng lại trên gương mặt người ở trong tay, ngữ khí thản nhiên “Vậy cũng không cần lưu ngươi lại.”

Lời còn chưa dứt, chỉ nghe một tiếng vang nhỏ. Người nọ đầu gục xuống, hoàn toàn tắt thở.

Sở Tích Vi đem thi thể ném xuống đất, Diệp Phù Sinh nhìn thi thể kia hai mắt lồi ra, nói: “A Nghiêu, ta cảm thấy ngươi gần đây có điểm gì là lạ.”

Sở Tích Vi nhíu mày: “Ân?”

“Thời điểm ở Đoạn Thủy sơn trang mới gặp ngươi, ngươi không giống như bây giờ dễ nóng giận xúc động.” Diệp Phù Sinh cẩn thận nhớ lại một chút, lúc đó Sở Tích Vi tuy rằng lập trường không rõ, nhưng chung quy vẫn là trầm ổn chiếm đa số. Nhưng mà từ sau khi mình tỉnh lại, liền phát hiện cảm xúc của hắn lên xuống cực đại, hơn nữa lúc động võ lại lãnh khốc tàn nhẫn, không giống bình thường.

Sở Tích Vi lạnh lùng cười nói: “Mười năm không gặp, ngươi cho là mình hiểu biết ta được bao nhiêu?”

“A Nghiêu, ngươi đừng như vậy!” Diệp Phù Sinh hiếm khi mà nhíu mày, y vươn tay liền muốn thăm uyển mạch của Sở Tích Vi, lại bị hắn trở tay bắt lấy.

Sở Tích Vi vô thức mà một tay dùng sức cực lớn, Diệp Phù Sinh chịu đựng xương cổ tay truyền đến đau nhức, lúc cảm nhận được đối phương giảm bớt lực liền nhân cơ hội lật tay, nắm chắc cổ tay Sở Tích Vi. Đáng tiếc người này hiện giờ linh hoạt tựa cá chạch, y chỉ dò chưa được một nhịp mạch tượng, Sở Tích Vi đã rút tay lui ra phía sau.

Thanh âm hắn lạnh lùng hỏi: “Ngươi cho bây giờ ngươi là ai? Dựa vào cái gì quản ta?”

Câu này vừa ra khỏi miệng, cả hai người đều ngây ngẩn.

Trong lòng Diệp Phù Sinh như bị đâm một nhát, nhưng y không đem khổ sở này biểu lộ ra, kéo kéo khóe miệng định nói câu bông đùa lừa dối cho qua chuyện. Nhưng mà sắc mặt Sở Tích Vi cũng không dễ nhìn, ẩn ẩn có chút hối hận, lại không biết phải nói cái gì. Vì thế không đợi Diệp Phù Sinh mở miệng, hắn liền bước đi hướng về phía lúc nãy Diệp Phù Sinh trở lại.

“Tính tình bướng bỉnh y như con lừa!” Lắc đầu, Diệp Phù Sinh tính toán tạm thời bỏ qua, chờ chuyện này qua sẽ tìm cách vuốt lông cho hắn bớt giận, liền thi triển thân pháp đuổi theo.

Tối lửa tắt đèn, ngoại trừ ánh trăng hiếm hoi xuyên qua bóng lá thì không còn nguồn sáng nào khác, Sở Tích Vi cắm cúi đi một mạch cũng không quay đầu lại, Diệp Phù Sinh công lực chưa phục hồi, đuổi theo hắn có chút cố sức, chớp mắt một cái liền không thấy bóng người.

“Người đã lớn như vậy, sao chỉ vừa buông tay liền không thấy a?” Diệp Phù Sinh đuổi tới trước vách núi, phát hiện nơi này không có một bóng người, mật đạo cũng vẫn còn đóng cửa, không biết là Sở Tích Vi đã đi vào trước, hay là đi lạc đến nơi nào rồi, nhất thời lấy tay đỡ trán.

Do dự một khắc, Diệp Phù Sinh chuẩn bị đi đè xuống một khối đá hơi lồi ra trên vách núi, không ngờ dưới chân truyền đến một tiếng vang thật lớn, cùng với đất rung núi chuyển, thiếu chút nữa là y ngã ngồi xuống đất.

Diêm vương gia, đây là ngài nổi giận sao?!

Diệp Phù Sinh thật vất vả mới đứng vững, ám môn trước mặt lại tự động mở ra. Từ bên trong chạy ra bốn hắc y nhân bịt mặt, nhìn thấy khách không mời mà đến ngăn ở trước cửa, ánh mắt đồng loạt biến đổi. Một người quát: “Người tới là kẻ nào?!”

Một người khác thì hô: “Giết!”

“Tôn tử a, gọi gia gia đi!” Diệp Phù Sinh thầm nghĩ chuyến này thật sự là nhanh không bằng vừa vặn, khi nói chuyện liền vung đao nơi tay. Thân pháp y cực nhanh, chỉ trong chớp mắt đã di chuyển vào giữa bốn người.

Bốn người đồng thời cả kinh, toàn thân Diệp Phù Sinh đã đảo qua. Hai người phía sau lập tức thối lui, hai kẻ phía trước lại lưỡng lự chậm phản ứng một chút, lưỡi đao như cuồng phong quét qua ngực bọn họ, chém thành một lỗ hổng lớn. Máu tươi phun ra, ngay cả tiếng đau cũng không kịp thốt, liền ngã xuống mặt đất, không biết sống chết.

Diệp Phù Sinh một đao quét qua, chính là một côn một kiếm tả hữu cùng lao đến. Tay trái y tựa như rải hoa vén liễu, ở trên thân côn phất một nhịp, thuận thế đem côn này đẩy về hướng trường kiếm. Hai binh khí chạm vào nhau, tên cầm kiếm lui về sau một bước, Diệp Phù Sinh nhân cơ hội này phi thân lại gần, đao phong chợt lóe lên, cắt ngang cổ họng hắn.

Dư lại một hắc y nhân kinh hãi, thiết côn xé gió mà đến, đập thẳng vào đầu Diệp Phù Sinh. Ngay thời điểm suýt xảy ra tai nạn, y ngửa người ra sau, kình phong phất lên mặt đau rát.

Người này nội công không tồi, hạ bàn cũng ổn, hẳn là đầu lĩnh trong bốn người. Diệp Phù Sinh suy nghĩ một chút mình chưa khôi phục phần lớn nội lực, ánh mắt thoáng động. Ngay thời điểm thiết côn quét đến chân, đột nhiên y nâng chân dậm lên thân côn một cái, mượn lực nhảy lên!

Người nọ chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, Diệp Phù Sinh đã xuất hiện phía trên đầu hắn. Mắt thấy đao phong chém thẳng xuống, hắn theo bản năng mà giơ côn chống đỡ. Không ngờ Diệp Phù Sinh xoay chuyển lưỡi đao, dán lên thân thiết côn trượt qua, chém rơi một ngón tay hắn đang nắm côn!

Tay đứt ruột xót, cả người hắn run lên, thiết côn trong tay buông lỏng. Nhưng mà không đợi hắn kịp kêu ra tiếng thảm thiết, tay trái Diệp Phù Sinh đã thừa dịp sấn đến, một chưởng đánh ngay trên mặt hắn!

Máu từ trên trán người nọ chảy xuống, Diệp Phù Sinh thu đao đứng lại, cũng không thèm nhìn tới thi thể phía sau, từ cửa mật đạo đi vào.

Mật đạo này không rộng, chỉ có thể chứa hai người sóng vai đi qua. Y nghe thấy cách đó không xa có động tĩnh khá lớn, nghĩ đến nơi này hẳn là đang có cái gì nhiễu loạn, không biết có phải do Sở Tích Vi làm ra hay không, do dự một chút vẫn quyết định đi xem.

Y làm Lược Ảnh vệ mười năm, đối với việc ẩn thân di chuyển cực kỳ am hiểu, một đường ẩn từ một nơi bí mật gần đó bay vút mà qua, giống như một con thằn lằn linh hoạt mạnh mẽ, địa cung thủ vệ canh gác xung quanh đều không phát hiện có một người thoáng lướt qua bên cạnh mình như vậy.

Càng đi vào phía trong lại càng phức tạp, mắt thấy một đội thủ vệ liền sắp phát hiện ra mình, Diệp Phù Sinh lắc mình nhảy lên xà nhà, không ngờ vừa vặn đụng phải một thân ảnh nhẹ nhàng như mèo thu mình trên đó.

Đầu đụng phải một vật cứng, Diệp Phù Sinh còn chưa kịp nói gì, đã bị một bàn tay bụm miệng, thẳng đến khi thủ vệ phía dưới đi qua, người nọ mới buông tay ra, thở dốc thấp giọng hỏi: “Ngươi là ai a?”

Diệp Phù Sinh tập trung nhìn vào, nơi này ánh sáng mờ tỏ, chỉ có thể miễn cưỡng thấy được là một thiếu nữ vóc người nhỏ xinh, chóp mũi ngửi được một mùi máu nhàn nhạt, trong lòng xoay chuyển, hạ giọng: “Lan nha đầu, gia gia ngươi kêu ngươi về nhà ăn cơm!”

Tần Lan Thường đang không chắc lai lịch của y, nghe vậy tim nảy lên một nhịp: “Ngươi rốt cuộc là ai?”

Quả nhiên là nàng. Diệp Phù Sinh nhẹ nhàng thở ra, cười nói: “Tiểu thúc của ngươi dẫn ta tới tìm ngươi trở về, ngươi cảm thấy thế nào?”

Tần Lan Thường vẻ mặt bừng tỉnh: “Ngươi là thẩm nhi (*) của ta?”

[(*) thẩm nhi: bà thím:)]

Diệp Phù Sinh: “… Nha đầu! Mắt không lé, lỗ tai cũng không bệnh đi?”

Cho dù là thanh âm hay là thân hình, y có chỗ nào giống nữ nhân chứ hả?!

“Tiểu thúc là người nhàm chán như vậy, ngươi nếu không phải là thẩm nhi của ta, hắn vì cớ gì lại muốn mang ngươi theo?” Tần Lan Thường không tin mà vươn tay lại đây, Diệp Phù Sinh nhân cơ hội nắm chặt cổ tay nàng dò xét mạch tượng, nhướng mày: “Ngươi bị nội thương?”

Tần Lan Thường bĩu bĩu môi: “Ngoại thương cũng có, đau lắm! Thẩm nhi, tiểu thúc ta đâu?”

“… Thúc của ngươi đi lạc rồi. Còn có, đừng gọi ta thẩm nhi.” Diệp Phù Sinh nhẹ nhàng sờ soạng đầu nàng, kết quả sờ ra một tay bụi đất “Con người của ta a, mỗi tháng cũng sẽ có vài ngày nóng nảy.”

Tần Lan Thường: “… thôi được rồi, Đại thúc!”

Tìm được người rồi, tự nhiên không thể ở trong này chờ chết. Diệp Phù Sinh cân nhắc dư lực của mình một chút, cảm thấy còn có thể che chở nha đầu kia chạy đi. Trước mắt tình huống hỗn loạn, thay vì chạy tìm lung tung giống như ruồi bọ không đầu, không bằng về địa điểm ước định trước an bài cho tốt đợi Sở Tích Vi tự mình trở về.

Y suy tính đến rất chu toàn. Đáng tiếc lão thiên gia có đôi khi lại nhận không ra người tốt.

Tần Lan Thường xung phong nhận việc dẫn đường, nói là có thể tránh khỏi thủ vệ. Diệp Phù Sinh đi theo nàng quẹo trái rẽ phải, không cảm giác được mình trốn ra, ngược lại càng như là xâm nhập sâu hơn. Khó cái là thông đạo này rất chật hẹp, chỉ có thể để tiểu cô nương tự do xoay người, một đại nam nhân như y phải cong vai đề khí mới khỏi bị kẹt lại bên trong. Y thấp giọng hỏi: “Ngươi xác định không đi nhầm chứ?”

Phía sau không người trả lời, chỉ có tiếng bước chân dồn dập chạy đi xa. Không cần nghĩ cũng biết là tiểu nha đầu vẫn theo phía sau mình đã xoay người chạy mất.

Tần Lan Thường hai ngày nay ăn đại xui xẻo, cũng không dám dễ tin ai, không chắc người này là tốt hay xấu, rõ ràng trước hết nghĩ biện pháp bỏ y lại, còn mình chạy đi tìm Lục Minh Uyên hội hợp.

“Nội tâm còn không ít, người nhỏ mà ranh như quỷ.” Diệp Phù Sinh xoay chuyển suy nghĩ, rất nhanh liền thông suốt, xem ra mình bị nhạn non mổ vào mắt rồi. Y cũng không có biện pháp nào khác, đành phải đi tiếp ra khỏi thông đạo này rồi lại tìm nha đầu kia xách trở về.

Cũng may cái thông đạo này không dài, phía cuối là một cánh cửa nhỏ hẹp chỉ cao ngang tầm người. Diệp Phù Sinh dùng sức đẩy ra, không ngờ tay bỗng hẫng một cái – không hiểu là ai lại thiếu đạo đức như vậy, cánh cửa đá này đích thực là thùng rỗng kêu to, nếu người dùng sức đẩy, liền bị chính lực đạo của mình xô vào.

Chửi một câu cũng không kịp, Diệp Phù Sinh một đầu lăn vào, bên trong là một đường hầm uốn lượn xuống phía dưới, mặt đất cùng vách tường đều được mài nhẵn nhụi đến thập phần bóng loáng, rất giống như hang rắn, khiến người ngay cả điểm mượn lực cũng không có, chỉ đành phải tận lực bảo vệ những chỗ yếu hại, thuận thế lăn xuống.

May mà lão thiên gia còn chưa tính toán lấy mạng của y, đường hầm này cũng không dài, rất nhanh y liền rơi xuống đáy.  Diệp Phù Sinh đầu choáng não đau mà đứng lên, trong lòng đem Sở Tích Vi lẫn Tần Lan Thường lăn qua lăn lại mắng mấy lần, ngẩng đầu đánh giá hoàn cảnh chung quanh.

Y cũng không biết là Tần Lan Thường đã vì mình mà cố tình chọn con đường này. Bởi vì không chắc lập trường của y, nàng cũng không dám đem người dẫn đến đường chết, nhớ tới lúc trước khi tra hỏi lộ tuyến trong địa cung, phát giác nơi đây là một cái mật thất bế quan, mà kẻ cầm đầu địa cung Tiêu Diễm Cốt hẳn đang cùng Nam Nho phân cao thấp, phỏng chừng trước mắt mật thất này không có người.

Trong mật thất không đốt đèn, nhưng trên tường được khảm dạ minh châu, chiếu đến toàn gian mật thất mờ ảo. Nương theo ánh sáng xanh nhạt, Diệp Phù Sinh nhìn thấy giữa mật thất là một cái cái hồ, mình vừa rồi thiếu chút nữa liền lăn vào ướt nhẹp.

Giữa hồ có một bệ đá, chu vi khoảng bảy thước, bên trên đặt một giá kiếm bằng gỗ đàn. Trên giá để một thanh trường kiếm phong cách cổ xưa.

Diệp Phù Sinh do dự một chút, đề khí phi thân lên bệ đá nhìn xuống, thấy rõ thanh cổ kiếm kia dài ba thước, phong cách thanh nhã, trên chuôi kiếm có khắc lưu vân.

Chỉ trong khoảng khắc toàn thân y phát lạnh.

Đây đích thực là một thanh bảo kiếm. Nhưng mà… thời điểm y còn là Cố Tiêu đã từng gặp qua thanh kiếm này một lần.

Thanh kiếm được một người khác đeo trên lưng, kiếm chưa xuất ra khỏi vỏ, đã khiến cho y lúc ấy thất bại thảm hại.

Toàn thân máu huyết nhanh chóng lạnh đi rồi lại đột nhiên sôi trào. Diệp Phù Sinh còn chưa kịp áp chế cảm xúc mãnh liệt của mình, phía sau đã truyền tiếng cửa đá mở ra.

Diệp Phù Sinh trong lòng rúng động, sát khí bùng lên trong đáy mắt, tay phải đặt lên chuôi đao, quay đầu lại nhìn qua.

Bình luận

Truyện đang đọc