PHONG ĐAO

Trong Khấp Huyết quật nơi nơi lộ ra quái dị.

Cố Thời Phương đi vào, đã cảm thấy cả người không thoải mái. Không chỉ là mùi tanh khó nhịn, mà nơi này mỗi một khối đất đá đều giống như thành tinh, mang theo khí tức tựa như muốn chọn kẻ để cắn nuốt, khiến cho người ta tóc gáy dựng đứng.

Mặt đất dưới chân cũng không cứng rắn, ngược lại đất ở một số khu vực bởi vì trộn lẫn không ít máu thịt, hiện ra vài phần mềm mại, đạp lên liền hơi hơi lún xuống, giống như đi lại bên trong bụng dã thú.

Nơi này thực mờ mịt, ngoại trừ một ít dạ minh châu nhỏ vụn được khảm trên tường, thỉnh thoảng cũng chỉ có vài cái lỗ nhỏ xuyên qua vách núi có thể miễn cưỡng chiếu sáng. Ở dưới nguồn sáng như vậy, cho dù là người nào nhìn cũng giống quỷ ba phần, nói chi là… nơi này thực sự có quỷ.

Theo đường mòn quanh co đi tới cuối, trước mắt có hai lối rẽ đều bị hàng rào sắt bịt kín. Bởi vì ánh sáng mờ ảo, Cố Thời Phương không thể không lại gần một chút xem xét. Kết quả phát hiện một bộ xương trắng, tay chân dị dạng giống như khi còn sống đã bị người đánh gãy, thân thể thì bị xích sắt gắt gao cột vào trên hàng rào sắt.

Cặp hốc mắt trống rỗng hướng về phía sau Cố Thời Phương, tựa hồ như người này trước khi chết vẫn không cam lòng mà nhìn về cửa động, liều mạng tưởng muốn chạy trốn ra ngoài, rồi lại không cách nào tránh thoát trói buộc, chỉ có thể sống sờ sờ tuyệt vọng nhìn sinh lộ đến chết.

Trên bộ xương trắng cũng không thiếu dấu vết cắn xé, như là bị dã thú gặm cắn máu thịt, chỉ là có gió từ trong động thổi tới, cũng không có mùi tanh tưởi đặc biệt của động vật. Nhìn dấu răng lưu lại trên xương cũng không phải là dấu răng sắc nhọn của dã thú, ngược lại như là bị người cắn.

Cố Thời Phương không nghĩ tiếp. Bởi vì một khi nghĩ tiếp lòng liền dễ dàng sinh sợ hãi oán giận, mất đi sự bình tâm.

Nàng nhìn hàng rào bên phải, bên trên còn lưu lại vết máu đỏ sậm, nền đất phía dưới so với xung quanh thoạt nhìn sáng màu hơn, đưa tay ra sờ, đại để là do mấy ngày nay tích tụ máu chảy xuống.

Trong lòng giật thót, Cố Thời Phương cũng không biết sắc mặt mình có bao nhiêu khó coi. Nàng thầm mắng mình suy nghĩ lan man, tiểu tử Cố Tiêu kia trước giờ cát nhân thiên tướng. Khi còn bé bị mẹ ruột ném ở trong núi hoang một ngày một đêm cũng không bị sói hoang tha đi ăn, còn bị nàng hãm hại lừa gạt dưỡng đến lớn như vậy, như thế nào cũng sẽ không là một con quỷ đoản mệnh.

Cố Thời Phương nghĩ như vậy, liền đi quan sát dây xích trên lưới sắt. Thứ này vững chắc, nếu không có chìa khóa, cho dù là lưỡi dao tinh thiết cũng thực sự khó chặt đứt. Để tránh kinh động bên trong, nàng không rút đao đi chém ổ khóa, mà là hai tay kéo hai đầu dây xích, vận khí phát lực.

Nàng mặc dù là thân nữ nhi, nhưng trời sinh thần lực. Chưa đến mười tuổi đã có thể khiêng lu nước nặng hơn trăm cân chạy khắp viện. Nếu là thân là nam tử, nhất định có đảm lược “dời núi lấp biển”. Trước mắt nàng tụ khí đan điền, hai tay vận đủ mười thành lực đạo, trong mắt tinh quang chợt lóe, xích sắt bằng cổ tay đứa trẻ nhỏ liền vang lên tiếng giòn giã, bị nàng bẻ gãy.

“Leng keng” một tiếng, song lưới sắt bị rơi ra, Cố Thời Phương thân thể nhoáng lên một cái, lách vào bên trong.

Tường đá ven đường đều được phủ đầy dấu vết, có vết đao chém rìu bổ, cũng có nanh vuốt cào lên, lưu lại không ít vết máu, đa số đều đã từ đỏ sậm biến thành màu đen, bám trên tường từng mảng, nhẹ nhàng đưa tay chà một cái, liền thấy rơi xuống bột máu.

Ngoại trừ những cái này ra, còn có ấn ký chưởng, chỉ, quyền, cước, trảo bộ lưu lại. Cố Thời Phương nhìn kỹ, đại để đều là xuất phát từ tay một người, khi mờ khi tỏ, giống như người đi từng bước trên võ đạo mà vào.

Nàng trong lòng cả kinh, đã đoán được đây là đâu – chính là nơi Hách Liên Ngự bế quan luyện công.

Trực giác nhờ trải qua sinh tử nhiều năm vào thời khắc này bộc phát, nói cho nàng nơi đây nguy hiểm không thể đến gần. Nhưng nàng còn có một loại cảm giác, chính là… Cố Tiêu có ở phía trong.

Đi vào hay quay lại, Cố Thời Phương chỉ do dự một khắc, liền cũng không quay đầu lại mà đi vào.

Càng đi vào trong, hang động lại càng rộng mở, cũng càng u ám. Dưới mũi Cố Thời Phương mùi tanh quỷ dị kia càng ngày càng đậm. Nàng tuy rằng nội tức mạnh mẽ, nhưng không có khả năng luôn nín thở, bởi vậy không thể tránh né mà hít vào một chút, đầu óc dần dần có cảm giác hỗn độn, trong lòng một nỗi buồn bực tự dưng dâng lên.

Nàng lắc lắc đầu, mắt thấy phía trước có cái cổng tò vò thấp bé, liền chuẩn bị khom người tiến vào, không ngờ một cái bóng đen đột nhiên từ trong nhảy xổ ra, mang theo lực mạnh mẽ đem nàng đẩy ngã trên mặt đất, há mồm liền hướng cổ họng cắn xuống.

Cố Thời Phương cả kinh, nhất thời liền thanh tỉnh chút. Nàng không kịp rút đao, liền cong chân đá vào bụng vật này. Sau đó, bàn tay đập lên mặt đất một nhịp, mượn lực bắn người lên, Kinh Hồng đao leng keng ra khỏi vỏ. Bóng đen kia bị đá bay vừa nhào trở lại, liền gặp một đao vung tới, nhất thời đầu mình hai ngả, chết ngay lập tức.

Cố Thời Phương nương theo ánh sáng mờ nhạt của dạ minh châu trên vách tường, ngưng mắt nhìn lại, bên chân là một cái đầu người trụi lủi, thi thể nằm dưới đất mặc quần áo rách rưới lam lũ, tóc tai thưa thớt, tứ chi gầy guộc, da thịt khô quắt, giống một con quái vật dị dạng.

Trong cổng tò vò truyền đến tiếng tất tất tốt tốt quái dị, Cố Thời Phương lui về sau hai bước, nhìn thấy lại có sáu quái nhân giống như vậy từ trong bò ra.

Chính xác là bò ra. Bọn họ như dã thú tứ chi chấm đất, tư thế vặn vẹo đến mức tận cùng, ánh mắt tơ máu dầy đặc không có thần thái, cơ hồ muốn lồi ra ngoài, miệng vô ý thức mà mở rộng, lộ ra đầu lưỡi trắng bệch cùng nước dãi ròng ròng ghê tởm.

Đây là những người đáng thương mất đi lý trí, cũng là gia súc đã được tỉ mỉ huấn luyện ra.

Cố Thời Phương nhìn sợ đến nổi da gà. Cha mẹ nàng mất sớm, từ thuở nhỏ đã hành tẩu giang hồ, còn chưa từng nhìn thấy tình huống làm người ta giận sôi như vậy, lại khiến cho kinh hãi tóc gáy dựng đứng.

Những “vật hiến sinh” này trên tay chân đều có vết chai đặc biệt, hẳn đều là người luyện võ. Trên người bọn họ đều có vết thương, có cái là do chính bọn họ cắn xé lẫn nhau mà thành, càng nhiều chính là chưởng cùng vết cào giống như trên vách động. Xem ra Hách Liên Ngự đem bọn họ biến thành như vậy, hơn phân nửa là để bồi chính mình luyện võ.

Nàng lui hai bước, “vật hiến sinh” lại không chịu buông tha. Bọn họ sớm đã đánh mất lý trí, nhìn thấy vật còn sống liền sẽ theo bản năng tiến lên cắn xé, bình thường cho dù nhìn thấy một con chuột cũng kẻ sau tiếp người trước mà đem nó gặm cắn; huống chi là thấy được một cái con mồi lớn như thế?

Trước khi một “vật hiến sinh” đánh tới, vỏ đao trong tay Cố Thời Phương đảo qua đánh vào trên đầu hắn, lại chỉ khiến kẻ này oặt đầu đi một chút. Bên này thế đi chưa tuyệt, năm kẻ khác cũng không chịu yếu thế, từng người từ đủ phương hướng nhào lại, không thể chờ đợi mà muốn được hưởng dụng bữa tiệc lớn.

Thân thể Cố Thời Phương ngửa ra sau, một tay chống lên mặt đất, chân phải nâng lên đá vào cằm “vật hiến sinh” phía trước, khiến hắn lệch cả hàm, chân trái thuận thế móc một cái kẹp lấy đầu hắn, đem này kẻ này quăng ra đập vào hai “vật hiến sinh”phía sau, làm cho bọn họ ngã nhào thành một đống.

Mắt thấy lại một “vật hiến sinh” đánh tới, nàng đứng dậy vung đao, trên tay chính là một chiêu “Bạch hồng” hất nghiêng lên, cắt đứt xương thịt. Nhưng mà người này cực kỳ hung hãn, lại dùng hai tay gắt gao nắm chặt lấy đao của nàng. Ngay tại một khắc này, hai “vật hiến sinh” còn lại liền phi thân lại gần, nàng tránh được một người, kẻ còn lại cắn lên vai trái nàng.

Đầu vai đổ máu, Cố Thời Phương chau mày. Nàng cũng không buông đao, ngược lại tăng lực đạo di chuyển về phía trái, đem kẻ bám kén này lẳng ra ngoài, nện lên vách tường đá không biết sống chết.

Trên tay rảnh rỗi, Cố Thời Phương thúc khuỷu tay ra sau đánh văng “vật hiến sinh” còn lại, lại phát hiện đầu vai đã biến thành màu đen, da thịt thế nhưng lại chậm rãi thối rữa.

Những “vật hiến sinh” này có độc! Cố Thời Phương biến sắc, không chút do dự điểm huyệt cầm máu, cứ như vậy, cánh tay bên trái liền không thể cử động. Nàng cắn chặt răng, mắt thấy năm “vật hiến sinh” lại vây công đến, người nàng đột ngột từ đưới đất nhảy lên cao, xoay tròn, chân trái đạp lên chân phải một cái, thân trên hạ xuống, thắt lưng xoay chuyển, tay phải vung lên, một chiêu “Hoành ba” liền hiệp sát mà ra.

Huyết hoa phun tung toé, nơi cổ họng năm “vật hiến sinh” thêm một đường máu vắt ngang, sâu thấy xương, nhưng chúng vẫn còn nửa điểm dư lực, không từ bỏ ý định chộp về phía nàng. Cố Thời Phương hạ xuống mặt đất, thấp người chiếu ngay chân chúng bổ một đao, lúc này mới xem như yên tĩnh.

Nàng dồn dập hổn hển mà hít thở, quần áo sau lưng đã bị mồ hôi lạnh ướt đẫm, ngưng thần đánh giá qua thi thể mấy “vật hiến sinh”, chợt phát hiện manh mối.

Những “vật hiến sinh” này trên người đều có đao thương. Ngoại trừ vết thương vừa rồi nàng gây ra, còn có những vết khác đã kết vảy, trong đó không ít đao thuật tương tự của nàng, chỉ là công lực không đủ, lưu chiêu cũng thể hiện non nớt.

Hách Liên Ngự không cần đao. Mà trên đời này có thể dùng “Kinh Hồng quyết” tính cả cha nàng, bất quá cũng chỉ có ba người mà thôi.

Ánh mắt run lên, Cố Thời Phương không muốn nghĩ thêm, xoay thân liền tiến vào cổng tò vò. Bên trong đầu tiên là hẹp, qua một đoạn liền rộng rãi hơn, nhưng trước mắt vẫn mờ mịt chỉ có thể nhìn thấy một chút hình dáng.

Bàn chân nàng giẫm lên đất cứng, mắt không thấy rõ cảnh vật chung quanh, lại nghe đến phía bên phải truyền đến tiếng hô hấp ồ ồ, tựa như những “vật hiến sinh” vừa rồi mang theo điên cuồng không thể kìm nén.

Trái tim giật nảy lên, mắt thấy bóng đen chớp động, kình phong xé gió lao tới, trường đao trong tay Cố Thời Phương bay ra, thế như sấm chớp, đâm thẳng đến ngực đối phương, chính là một sát chiêu tối không khoan nhượng trong “Kinh Hồng quyết” – Kinh Lôi.

Nhưng mà bóng đen này cũng không vận dụng nanh vuốt giống những “vật hiến sinh” lúc trước, trong tay của nó cũng có một cây đao, cũng đang tụ lực, đâm thẳng đến trước, mang theo mũi nhọn bá đạo như lôi đình liệt thiên.

Ánh sáng mỏng manh phản chiếu trên mũi đao hắt lên mi mục song phương, một người mắt như sương tuyết, một người mắt hàm chứa điên cuồng.

Trong phút chốc, đồng tử Cố Thời Phương co rút nhanh, sát ý trong mắt rút đi sạch sẽ. Nàng dĩ nhiên triệt chiêu không kịp, chỉ đành ngay giây phút suýt xảy ra tai nạn buông tay vứt bỏ đao.

Nhưng mà người trước mặt, trường đao trong tay vẫn như sấm sét lao tới. Tuy rằng Cố Thời Phương miễn cưỡng lách người lùi về phía sau, nhưng mà người do chính tay nàng dạy dỗ khinh công, làm sao có thể chậm hơn nàng được?

Lưỡi đao xuyên vào trong lồng ngực, cùng với tiếng xương gãy, thế như chẻ tre đâm vào trong máu thịt, dư lực vẫn chưa tuyệt, từng bước ép sát, đem nàng đóng đinh trên vách động sau lưng!

Nàng đau, đau đến không thể thở được. Lưỡi dao lạnh như băng tựa như quỷ mị sinh trưởng trong máu thịt, nhanh chóng hút đi dòng máu nóng trong cơ thể nàng.

Cố Thời Phương há miệng muốn nói cái gì, nhưng mà cổ họng bị máu trào lên tắc nghẽn. Nàng ho đến cả người run lên, một chữ cũng nói không nên lời.

Nhưng nhờ có tiếng ho khan này, khiến người đang lâm vào điên cuồng thanh tỉnh một khắc.

Máu nóng theo chuôi đao chảy xuống tay, Cố Tiêu cả người chấn động. Đầu tiên là y nhìn bàn tay chính mình, trong ánh sáng mập mờ chỉ có thể nhìn thấy một mảnh tối đen.

Một bàn tay, mang theo máu ấm nóng dinh dính, run rẩy lần mò lên mặt y, nhẹ nhàng sờ sờ góc mắt Cố Tiêu.

Trong thoáng chốc y nhớ tới lúc mình còn rất nhỏ từng hỏi qua Cố Thời Phương: vì sao người khác đều có cha mẹ, mình lại chỉ có sư phụ?

Thời điểm đó, nữ tử mỉm cười trong trẻo, cứ như vậy nhẹ nhàng nâng tay lau nước mắt nơi khóe mắt y, nói: “Đừng khóc! Sư phụ thương ngươi!”

Cố Tiêu như bị sét đánh. Y đau đầu muốn nứt ra, trước mắt hoa lên, cái gì cũng đều không thấy rõ, chỉ có thể nắm bàn tay kia, gian nan mà mở miệng: “Sư… phụ?”

————–

Đoan Thanh bôn ba một nắng hai sương, rốt cuộc đuổi tới Mê Tung lĩnh đã là nửa đêm.

Thời điểm hắn đến ngoài lĩnh, ngựa cũng bởi vì kiệt lực mà ngã xuống, chính mình thiếu chút nữa cũng đã bị quăng ngã. Trước đó hắn mạnh mẽ vận dụng nội lực chống đỡ cơn đau đớn trong kinh mạch, đan điền cũng muốn vỡ tung, khiến cho gương mặt hắn vốn không còn chút huyết sắc lại càng thêm tái nhợt như quỷ.

Đoan Thanh tới vừa khéo, mà cũng không khéo.

Khéo chính là trong núi chợt bùng lên lửa lớn, toàn bộ các trạm gác đều loạn thành một nồi cháo, bất quá lại thích hợp đục nước béo cò;

Không khéo chính là lúc hắn xuống ngựa, đối mặt lại có hai con tuấn mã cuốn theo gió bụi lao nhanh đến, tựa như mới vừa từ phương xa trở về. Người đi đầu mặc áo tím đeo mặt nạ bạc, sau lưng cài Lưu Vân cổ kiếm.

Hách Liên Ngự tựa hồ đối với việc nhìn thấy hắn ở chỗ này hết sức kinh ngạc, trố mắt một khắc mới phất tay để Huyền Vũ điện chủ Ngụy Trường Quân phía sau lui đi trước.

Hắn ghìm ngựa tại chỗ đi dạo vài bước, trong giọng nói đầy vẻ vui mừng không thèm che dấu, cho dù cách mặt nạ cũng không giảm chút nào: “Đoan Thanh… đạo trưởng, như thế nào lại đến Mê Tung lĩnh?”

Đoan Thanh lạnh lẽo nhìn hắn, hai bàn tay trong tay áo chậm rãi nắm chặt, gân trên mu bàn tay nổi xanh, sau đó lại buông ra.

Hắn không đáp, Hách Liên Ngự liền tự mình nói tiếp: “Chắc không phải là nghĩ đến ta đi… Từ lúc ta tiếp nhận vị trí cung chủ tới nay, không nói đến chúc mừng, đạo trưởng ngay cả liếc mắt nhìn ta một cái cũng chưa từng.”

Trong lời này lộ ra ai oán vô hạn. Đoan Thanh đều xem như gió thoảng bên tai, đi thẳng vào vấn đề mà hỏi: “Cố Tiêu như thế nào? Thời Phương ở chỗ nào?”

“Đạo trưởng nói đùa gì vậy. Thê tử của ngươi tự mình không trông chừng cho kỹ, hiện giờ lại tới hỏi ta?” Hách Liên Ngự đưa tay chống cằm “Đạo trưởng cũng nhìn thấy, ta mới từ bên ngoài xong việc trở về, như thế nào biết được?”

Dừng một chút, hắn bổ sung: “Về phần Cố Tiêu, nếu đạo trưởng nói chính là thằng nhãi ranh phá hư đại sự của ta, lại ở dưới chân Phi Vân phong chặn đường, thì đích thực là ta có biết.”

Đoan Thanh mặt mày phát lạnh: “Đem y giao trả cho ta.”

“Đạo trưởng hà tất phải lãnh đạm như thế. Ta cũng không bạc đãi y cái gì, chỉ là dùng y để cho ngươi tìm đến ta. Hiện tại ta được như nguyện, đương nhiên là không làm khó y.” Hách Liên Ngự cười cười “Nhiều năm không gặp, đạo trưởng bồi ta một đoạn đường, ta mang ngươi đi gặp y, như thế nào?”

Đoan Thanh quay đầu, mắt nhìn ánh lửa trong núi, không tỏ ý kiến: “Ngươi không nóng vội?”

“Nếu thủ hạ của ta ngay cả mấy cái vặt vãnh này đều xử lý không tốt, ta không bằng đổi con chó đến trông cửa còn hơn.” Hách Liên Ngự xoay người xuống ngựa, đưa tay làm thủ thế “Thỉnh.”

Đoan Thanh cũng không chậm trễ, nâng bước đuổi theo hắn. Dọc đường đi Hách Liên Ngự nói liên miên lải nhải rất nhiều, nhưng hắn một câu cũng không trả lời. Tuy là như thế, Hách Liên Ngự cũng thực sự cao hứng, không thấy chán nản chút nào.

Cho đến khi bọn họ tới Khấp Huyết quật.

Hách Liên Ngự mang theo Đoan Thanh tránh đi trạm gác, từ mật đạo trong núi tốc hành đi đến Khấp Huyết quật, không đem kiệt tác “vật hiến sinh” cùng những thứ linh tinh khác bày ra trước mắt Đoan Thanh, chỉ dẫn hắn vào mật thất trong cùng.

Ngửi được mùi máu còn tươi mới, đôi mày Đoan Thanh khẩn trương nhíu chặt. Hách Liên Ngự khẽ cười một tiếng, từ trong lòng lấy ra hỏa tập châm lửa, chiếu sáng một vùng trước mắt.

Ngay sau đó, Đoan Thanh thấy được thi thể hỗn độn đầy đất, cùng một nửa lưỡi đao trên vách động trước mặt. Bởi vì lưỡi đao này có chút rỉ sét, do đó lúc xuyên qua thân thể còn kéo theo một chút máu thịt lưu lại, hiện tại máu chưa khô vẫn còn theo lưỡi dao từng giọt chảy xuống, ở trên vách đá uốn lượn thành một đường màu đỏ tươi.

Hắn không biết là máu của ai, cũng không biết thanh đao này xuyên qua thân thể người nào, chỉ là trong phút chốc này cả người lạnh toát, trái tim trong lồng ngực tựa như bị bàn tay lạnh như băng dùng sức nắm lấy, khả năng tùy thời bóp nát.

Thân thể Đoan Thanh không thể ngừng mà run lên một cái, chợt nghe thấy Hách Liên Ngự “Di” một tiếng: “Kỳ quái, y vốn là ở trong này, như thế nào lại không thấy?”

Nói xong, hắn giơ ngọn đuốc cẩn thận xem xét một phen, nhìn theo đường máu kéo dài trên mặt đất, bừng tỉnh đại ngộ: “Không lẽ là đi hướng bên này?”

Đoan Thanh nhìn lại, chỉ thấy Hách Liên Ngự nói chính là một cánh cửa ngầm, do một tảng đá lớn chắn thành, ước chừng nặng cả ngàn cân. Lấy theo võ công khí lực của Cố Tiêu, vô luận như thế nào cũng đẩy không ra.

Nhưng mà, còn có một người có thể làm được điều đó.

Hắn nương theo ánh lửa, nhìn trên cửa đá có hai dấu tay máu chảy đầm đìa, so với nam tử mà nói thì nhỏ không ít, năm ngón tay cũng thon thả, rõ ràng là bàn tay của nữ tử mới có.

Đoan Thanh bỗng nhiên liền luống cuống.

Hắn nửa đời tung hoành lại đột nhiên thoái ẩn, chưa từng có thời điểm nào hoang mang lo sợ như vậy, thậm chí bàn tay dừng ở trên cửa đá cũng có chút phát run.

Hách Liên Ngự chỉ không tiếng động mà mỉm cười. Hắn nhìn Đoan Thanh, tựa như nhìn một con mồi đã ở vào tình thế bắt buộc, từng bước từng bước tiến vào bẫy rập.

Hắn vận lực hai tay đẩy cánh cửa, tựa như một đứa bé ngây thơ không thể chờ đợi được mà mở ra món quà đang gói kín.

Gió núi gào thét ập đến. Sau cửa ngầm là một bình đài bằng phẳng cũng không rộng lắm, phía dưới là vách núi, có sông dài uốn quanh, mạch nước ngầm lại chảy xiết.

Trên bình đài vết máu loang lổ, theo dấu máu nhìn về phía trước, ở sát vách đá có hai người, một đứng một quỳ.

Người quỳ là nữ tử khí lực đã cạn kiệt, kẻ đứng là một thiếu niên thân hình lại bất ổn.

Trong tay của y nắm Kinh Hồng đao nhặt từ dưới đất lên, run rẩy mà chỉ vào Cố Thời Phương, trong mắt khi thì hiện lên thanh minh, khi thì lại lâm vào điên cuồng, giống như hồn phách bị xé thành hai nửa, lấy thân làm chiến trường, bắt đầu chém giết một hồi ngươi chết ta sống.

Cố Thời Phương muốn kêu y một tiếng, đáng tiếc lại kêu không ra, chỉ có thể bưng vết thương trước ngực ho ra máu. Nghe được tiếng cửa ngầm sau lưng khởi động, nàng cùng Cố Tiêu theo bản năng đều quay đầu nhìn, đồng tử hai người đồng thời cùng co lại.

Cố Thời Phương là kinh sợ, Cố Tiêu lại như bỗng nhiên phát cuồng, vung đao chém tới cổ nàng.

“Dừng tay!” Đồng tử Đoan Thanh co rút nhanh, một chưởng lăng không mà đến đánh vào trên tay Cố Tiêu. Một đao kia mất chính xác, cả người y cũng khuỵu xuống.

Vừa lúc đó, một chưởng của Hách Liên Ngự cũng phá không mà tới, đem Cố Tiêu đánh bật về phía sau. Nếu không có bản năng dùng Kinh Hồng đao cắm ngập vào khe đá treo lơ lửng bên cạnh, chỉ sợ cả người y đều đã rơi xuống đoạn nhai.

Bình luận

Truyện đang đọc