PHONG ĐAO

Cố Tiêu đã ở trong Khấp Huyết quật ròng rã ba ngày.

Nơi này đúng như Hách Liên Ngự đã nói, không có nước cũng không có cây cỏ. Ngay cả ánh sáng cũng mờ mịt đến đáng thương, bên trong đường ngang ngõ tắt, ngóc ngách đan xiên khó tìm được lối ra, lại còn mấy cái “vật hiến sinh” lúc nào cũng có thể nhào ra đánh lén y.

Trên người Cố Tiêu có thương tích. Tuy rằng được Hách Liên Ngự phái người bôi thuốc qua loa, nhưng lúc thuốc kia được bôi lên nhất thời liền không có cảm giác đau đớn, trong lòng y liền kêu lên: “Nguy rồi!”

Từ vết thương trên người y xem ra, có lấy thuốc quý trị liệu cũng không đến mức công hiệu ngay lập tức. Cho dù là có, Hách Liên Ngự tuyệt cũng không thèm dùng trên người y. Thuốc này vừa bôi lên lập tức ngừng đau, liền chỉ có thể thuyết minh… nó thực sự có độc.

Y bị ném vào Khấp Huyết quật, bên người chỉ có một thanh trường đao rỉ sét cùn mẻ, còn chưa kịp khôi phục chút khí lực, đám “vật hiến sinh” nuôi trong động đã nghe mùi máu tươi mò đến.

Nơi này không có gì là lễ nghĩa liêm sỉ cùng chính tà thị phi, chỉ có con mồi cùng thợ săn chém giết. Toàn bộ đều là liều mạng đua đến khoảng khắc cuối cùng, chính là đạo lý vô cùng đơn giản – ngươi chết ta sống.

Cố Tiêu nhiều lần đã nghĩ, ta dứt khoát chết đi là xong.

Chết liền xong hết mọi chuyện. Sẽ không đói khát, sẽ không đau đớn, cho dù thi thể bị những “vật hiến sinh” này ăn thành bộ xương trụi lủi cũng chẳng sao cả. Cùng lắm thì trước đó tự đâm mình một đao, thống thống khoái khoái mà đi, còn tốt hơn phải chịu tra tấn như thế này.

Nhưng mà y chết, Cố Thời Phương cùng Đoan Thanh sẽ thế nào?

Sư phụ cùng sư công tân tân khổ khổ đem y nuôi lớn như vậy, còn chưa kịp trả được một điểm ân tình, chỉ sợ xuống gặp Diêm vương gia, kiếp sau cũng phải đi làm trâu làm ngựa.

Huống chi… “Người đi nhẹ bước thanh vân, kẻ còn ở lại tâm thần khó an”. Nếu y thật sự chết ở nơi này, Hách Liên Ngự cũng sẽ không bỏ qua sư phụ cùng sư công, ngược lại khiến bọn họ uổng phí tâm huyết, vừa bị thương tâm lại gặp nguy hiểm. Y sao có thể làm như vậy được?

Cố Tiêu cắn răng nhịn xuống. Y một bên đối phó với đám “vật hiến sinh” lúc nào cũng có thể thình lình xuất hiện, một bên thăm dò địa hình phức tạp của Khấp Huyết quật, nghĩ phải tìm được biện pháp thoát đi.

Y tìm được gian mật thất có cửa ngầm kia, chỉ là thử rất nhiều biện pháp cũng không thể đẩy ra. Kẻ từng tự xưng là anh hùng niên thiếu thiên phú dị bẩm, hiện giờ lại bất lực trước một cánh cửa.

Cố Tiêu thoát lực mà quỳ xuống trước cửa, trong cơ thể nóng bừng bừng như lửa thiêu, đầu vang ong ong, miệng vết thương được bôi thuốc tựa như có vô số con kiến bò tới bò lui, vừa ngứa ngáy lại vừa tê dại. Y ngồi phịch xuống nền đất tựa như một con cá rời khỏi nước lên cạn, rất nhanh sẽ biến thành cá chết, chỉ miễn cưỡng sót lại một tia thanh tỉnh.

Thuốc dùng trên vết thương của y, cùng loại với thuốc để thuần dưỡng “vật hiến sinh”, chỉ là giảm bớt chút phân lượng, sẽ không khiến cho y nhanh chóng đánh mất lý trí, lại ở trong hoàn cảnh Khấp Huyết quật như vậy, sẽ bị từng bước một bức đến đần độn điên cuồng, từng bước một từ con người biến thành súc sinh chỉ còn chống đỡ bởi sự thèm khát được giết chóc.

Y liều mạng muốn bảo trì một chút thanh tỉnh cuối cùng, nhưng rất nhiều thời điểm, nhân lực không thể chống lại thiên mệnh, lý trí chung quy cũng thua xiểng liểng trước bản năng.

Tiếng ho tê tâm liệt phế của Cố Thời Phương, còn có bàn tay chạm lên khóe mắt kia, đem y từ trong vực sâu điên cuồng lôi ra. Chỉ là y mới vừa ngẩng đầu, đập vào mắt chính là sư phụ từ trước đến giờ vững tựa Thái sơn… lúc này cả người đẫm máu.

Vết đao cách tim không quá một tấc, chuôi đao lại nắm thật chặt trong tay y.

Cố Tiêu tại một khắc đó, thực sự mong muốn mình điên. Ít nhất điên rồi sẽ không sâu sắc nhận thức… là chính y đã cho Cố Thời Phương một đao trí mạng.

Cả người Cố Tiêu như bị sét đánh, căn bản không biết thời điểm đó mình có biểu tình gì, nói cái gì, làm cái gì, trong đầu hết thanh tỉnh lại mê loạn. Khoảng khắc y thanh tỉnh, nhặt lên Kinh Hồng đao chém xuống lưỡi đao rỉ sét, đem Cố Thời Phương đang bị ghim trên vách động buông xuống. Khoảng khắc sau y lại đột nhiên phát điên không nhận ra nàng, giơ đao đuổi theo nàng chém giết.

Thời điểm Cố Thời Phương dùng hai tay liều mạng mở cánh cửa ngầm ra, y kéo theo Kinh Hồng đao từng bước ép sát, trong mắt chiếu ra đều là huyết sắc.

Trên người nàng trúng bốn đao. Một đao ở ngực, một đao bên cánh tay trái, sau lưng còn có hai vết thương sâu tận xương.

Cố Tiêu nhìn thấy rất rõ ràng, trong lòng liều mạng muốn dừng lại, thân thể lại tựa như con rối bị dây thép điều khiển, không thể khống chế mà giơ đao lên.

Thời điểm lưỡi đao chém về phía cổ Cố Thời Phương, nàng đã không còn chút khí lực nào để tránh né. Khóe mắt Cố Tiêu như muốn nứt ra, trong hốc mắt tựa như muốn nhỏ máu, nhưng y không thể dừng tay chân mình lại.

May mắn là Đoan Thanh ngăn được y.

Lúc Cố Tiêu hụt bước quỵ xuống, cuồng loạn trong đầu y đột nhiên rút đi như thủy triều, một đôi mắt tơ máu dầy đặc, ánh mắt lại ngơ ngác mà nhìn Cố Thời Phương.

Cố Thời Phương ngay cả khí lực để nhìn y một cái cũng không có, phủ phục trên mặt đất, máu nhiễm đỏ một khoảng dưới thân nàng. Từ góc độ Cố Tiêu nhìn qua, có thể nhìn thấy rõ cánh tay trái nàng bị chém mất một khối máu thịt.

Ánh mắt kinh ngạc của y nhìn xuống Kinh Hồng đao nhuốm máu trong tay mình; Từ nhỏ đến lớn Cố Tiêu là đứa nhanh mồm lẹ miệng, thế nhưng hiện tại lại không thể tìm ra lý do gì để bào chữa cho mình.

Thời điểm bị Hách Liên Ngự một chưởng đánh tới, Cố Tiêu theo bản năng đem đao cắm vào núi đá, miễn cưỡng treo người lên. Lúc này nguyệt hắc phong cao (*), gió lạnh tựa như độc xà luồn vào trong lưng bò loạn khiến cho y không thể không rợn người, lông tóc dựng đứng.

[(*) trăng mờ gió lớn]

Y còn đang mờ mịt, Đoan Thanh đã tiến lên.

Thương thế của Cố Thời Phương rất nặng, hắn không dám tùy tiện di chuyển nàng, lại thấy tình thế Cố Tiêu cực kỳ nguy hiểm, trước hết nhào tới vách đá, hơn phân nửa thân thể đều thò ra ngoài, vươn tay muốn kéo y lên.

Cố Tiêu cơ hồ là đờ đẫn mà nhìn bàn tay kia càng ngày càng đến gần. Thần tình Đoan Thanh tràn ngập lo lắng, tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng một chữ y cũng không nghe rõ.

Dược hiệu còn lưu trong người tựa hồ lại phát tác, trong đầu y một mảng trì độn, chợt thấy cạnh vách đá có thêm một người.

Hách Liên Ngự từ trên cao nhìn xuống y, mặt nạ bằng bạc trắng vào thời khắc này tựa như quỷ Vô Thường, cười nhạo mọi sự ngu xuẩn cùng bất lực của y.

Thanh âm chế giễu tụ thành một đường truyền vào trong tai y, rõ ràng từng từ đến khắc cốt minh tâm: “Cố Thời Phương sắp chết. Là ngươi giết nàng… khi sư diệt tổ, làm tốt lắm!”

Thời điểm đó, tay Đoan Thanh đã sắp chạm vào y. Cho dù Cố Tiêu có làm gì đi nữa, y tin tưởng chắc chắn nhất định sư công sẽ kéo y lên.

Thanh âm kia ý cười càng sâu: “Hắn muốn cứu ngươi a, thật may mắn… Nhưng ngươi ngoại trừ liên lụy bọn họ, còn có thể làm được cái gì? A, đúng rồi, ngươi còn có thể cầm lấy đao, sau đó kết liễu bọn hắn lần nữa.”

Cố Tiêu ngẩng đầu, nhìn gương mặt Đoan Thanh tái nhợt như tờ giấy.

Tình huống Đoan Thanh không ổn. Hắn lo lắng Cố Thời Phương, lại muốn tới cứu Cố Tiêu, càng phải đề phòng Hách Liên Ngự bên cạnh gây khó dễ, thế cho nên trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Cho tới bây giờ Cố Tiêu chưa từng thấy qua Đoan Thanh luôn vững như bàn thạch lại có bộ dáng như vậy.

Đại khái là sắc mặt y quá khó coi, Đoan Thanh một bên vươn tới kéo tay y, một bên trấn an: “Đừng sợ, ta kéo ngươi lên.”

Ngay tại khoảnh khắc ngón tay hai bên sắp chạm nhau, thần sai quỷ khiến Cố Tiêu rút Kinh Hồng đao ra, người ngã ngửa về phía sau rơi xuống.

Lưng y hướng xuống dưới, mặt hướng lên trên, nhưng trong mắt không phản chiếu bầu trời đêm, chỉ có gương mặt sư công kịch biến đột nhiên thu nhỏ lại, sau đó nhanh chóng biến mất trong tầm mắt.

Cố Tiêu tại thời điểm đó nghĩ, ta đã sớm đáng chết.

Nhưng đại khái là ông trời cũng không muốn cho y toại nguyện, Cố Tiêu từ trên vách đá ngã xuống vẫn không chết.

Vách đá này cũng không quá cao, ở lưng chừng lại có cổ thụ mọc lan tràn, phía dưới còn có một rừng cây cùng một con sông. Cố Tiêu trên đường rơi xuống được cây cối đỡ vài cái, cuối cùng mang theo một thân đầy thương tích lọt tõm xuống sông, bị nước cuốn đi.

Chờ đến khi y tỉnh lại, phát hiện mình ở một địa phương hoàn toàn không biết, người chăm sóc y bên cạnh cũng là kẻ xa lạ.

Người kia nói mình họ Lâm, là giáo úy trong triều bị Hách Liên Ngự bắt tới, lúc trốn đi thì nhặt được y.

“Vốn là đang gặp tai vạ không muốn quản thêm nhàn sự, nhưng nhìn đến thanh đao trong tay ngươi …” Người kia cười chỉ chỉ vào Kinh Hồng đao y đang gắt gao nắm chặt “Trước đó, thanh đao này còn ở trong tay một vị nữ hiệp. Nàng ở Mê Tung lĩnh cứu ta một mạng, còn hỏi thăm tung tích một thiếu niên … Lúc đó ở bờ sông nhìn thấy ngươi nắm thật chặt thanh đao này, ta đoán người nàng phải cứu hẳn chính là ngươi.”

Cố Tiêu đờ đẫn mà nghe hắn nói, trên mặt không có chút biểu tình nào, thậm chí ngay cả trong lòng cũng chỉ còn lại trống rỗng, vô thanh vô tức lệ rơi đầy mặt.

Trên đời này vốn không có bất luận biểu tình gì có thể truyền tải được ý nghĩa thực sự của sinh ly tử biệt.

Thương thế vừa phục hồi một chút, Cố Tiêu liền rời khỏi thành trong tiếng thở dài của Lâm giáo úy. Trên người y tiền bạc không còn nhiều, cũng không cưỡi ngựa được, một đường sa sút chán nản như ăn mày, dãi gió dầm sương hơn nửa tháng, mới trở lại Phi Vân phong.

[Lời mỗ: chỗ này hơi bug một tí nhỉ? Trong Mê Tung lĩnh, Cố Tiêu đã nghe giọng của Lâm giáo úy, sao lúc này lại không nhận ra?!]

Cố Tiêu dọc theo đường đi nghĩ qua rất nhiều khả năng, nghĩ sư phụ lợi hại như vậy, nhất định có thể qua được một cửa này. Chờ đến khi mình trở lại nhà, liền xách cái chổi đuổi đánh, trung khí mười phần mà mắng suốt ba canh giờ không nghỉ.

Y cũng nghĩ đến việc sư phụ không qua khỏi, sư công chưa bao giờ làm đau mình cũng hận kẻ nghịch đồ khi sư diệt tổ đến tận xương. Chờ một hồi y trở về, liền xách đến y đến trước mộ phần sư phụ lĩnh phạt, hết đánh lại xẻ thịt, tuyệt không hai lời.

Cố Tiêu nghĩ nhiều như vậy, lại chưa bao giờ nghĩ tới… y không còn nhà nữa.

Phi Vân phong cây cối xanh mướt, là một nơi thế ngoại đào nguyên. Cố Tiêu ở trong này sinh hoạt sáu năm, ngày xuân dựa vào cổ thụ ngủ gật, mùa hè xuống nước bắt cá, mùa thu leo lên núi hái quả, đêm đông giương cung săn thú. Từng chút một tích lũy hơn hai ngàn ngày đêm, hiện giờ không còn lại tí gì.

Cả một ngọn núi bị lửa thiêu sạch sẽ hoang tàn, đất đá đều bị đốt trơ trọi, vài chỗ khô nứt. Cố Tiêu mờ mịt mà chạy trên đường mòn cháy xém, nhìn thân cây khô héo bên đường cùng thi thể chim thú bị cháy đen trên mặt đất, trong lúc nhất thời cơ hồ cho là mình đi nhầm chỗ.

Chỉ đến lúc y nhìn thấy căn nhà gỗ bị thiêu hủy, hai đầu gối khuỵu xuống đất, rốt cuộc không có cách nào lừa mình dối người được nữa.

Cố Tiêu ở trong phế tích đào bới một lúc lâu, cái gì cũng không tìm được.

Y căn bản không biết mình xuống núi như thế nào, cũng không biết dọc đường đi ngã nhiều hay ít, thậm chí không biết mình muốn đi đâu, vô tri vô giác, tựa như mất hồn lạc phách, thành một cái xác biết đi.

Rốt cuộc y trở thành kẻ lang thang không nơi chỗ cố định, ngoại trừ Kinh Hồng đao là hai bàn tay trắng, mờ mịt luống cuống. Có đôi khi bị lưu manh du côn khi dễ cũng nhẫn nhục chịu đựng, căn bản không còn thấy bóng dáng thiếu niên khinh cuồng trước đây.

Cho đến một lần, có mấy tên ăn mày cảm thấy Kinh Hồng đao có thể bán được ba bốn lượng bạc liền muốn cướp, y giống như từ trong ác mộng giật mình tỉnh lại, một quyền lại một quyền đem toàn bộ bọn họ đánh la liệt trên mặt đất, xương tay cũng đau.

Sau khi đánh xong, y ngồi giữa đống hỗn độn ôm Kinh Hồng đao gào khóc không thành tiếng.

Phiêu bạt chừng mười ngày, Cố Tiêu trôi dạt về một địa phương quen thuộc – khách điếm lúc trước ở Kim Thủy trấn.

Nhìn chiêu bài trên cửa, y nhớ tới lần cuối cùng mình ở chung Cố Thời Phương nơi đây, nghe nàng hiếm thấy một  lần nghiêm túc răn dạy, lại ở trên con đường dài lát đá xanh ngoài trấn vẫy tay tạm biệt nàng.

Điếm tiểu nhị không nhận ra được khách nhân lúc trước ra tay hào phóng, liền đem y xem thành khất cái, không ngừng xua đuổi. Cố Tiêu lấy ra một mẩu bạc cuối cùng trên người, đối hắn nói: “Ta không nghỉ chân cũng không ngủ trọ, ngươi dẫn ta đi nhìn cây hoa quế phía sau hậu viện kia. Ta chỉ ngồi trong chốc lát sẽ đi.”

Y còn nhớ rõ cây hoa quế kia rất cao, ngồi ở phía trên có thể trông qua gian phòng Cố Thời Phương ở lúc trước. Có lẽ hiện tại đã có người khác trọ, nhưng cho dù chỉ là một cái cửa sổ đóng chặt, y cũng phải nhìn một cái. Nhìn một cái sau đó… sẽ chết tâm.

Điếm tiểu nhị tham tiền, thừa dịp chưởng quầy không ở đó liền đáp ứng, chỉ dặn dò: “Trong điếm có khách quý, ngươi không được quấy nhiễu bọn họ, nhiều nhất không quá thời gian một chén trà nhỏ liền phải rời đi.”

Cố Tiêu không quan tâm. Y tả hữu chỉ là liếc mắt một cái, tinh tế ngẫm nghĩ lúc này cây kia hẳn cũng đã hết mùa hoa.

Chỉ là lúc y đến hậu viện, lại thấy được một người không hề nghĩ tới.

Trên cây hoa quế kia đúng là sắp cuối mùa, những bông hoa nho nhỏ vàng óng ánh phiếm hồng rơi đầy trên mặt đất, có một tiểu hài nhi mặc quần áo ấm màu vàng đương ngồi xổm dưới gốc cây, dùng bàn tay mũm mĩm nhặt từng đóa từng đóa hoa quế.

Bên cạnh hắn còn có vài người hộ vệ, nhìn thấy Cố Tiêu lập tức rút đao quát lớn. Tiểu hài nhi nghe được động tĩnh quay người lại, trước hết bị một kẻ lôi thôi lếch thếch nghèo túng làm kinh hoảng, sau đó rất nhanh liền nhận ra gương mặt bẩn hề hề của y.

“Cố Tiêu!”

Tiểu hài nhi đạp lên hoa quế rơi đầy đất nhảy xổ đến, đang nhào tới lại cấp tốc dừng, ghét bỏ mà nhìn một thân nhếch nhác của Cố Tiêu, cuối cùng vẫn vươn tay kéo góc áo y, nửa oán giận nửa làm nũng: “Ngươi rốt cuộc đã trở lại!”

Cố Tiêu kinh ngạc mà nhìn Sở Nghiêu: “Ngươi… không quay về nhà sao?”

“Ta nói muốn ngươi làm sư phụ. Ngươi không đáp ứng, ta liền không quay về!” Nhắc tới việc này, Sở Nghiêu liền có chút tức giận. Hắn một cước đá vào trên gối Cố Tiêu, sức không lớn, chỉ tựa như con mèo nhỏ cáu kỉnh “Ta không biết đi chỗ nào tìm ngươi, cũng chỉ đành quay lại nơi này đợi… Ta đợi ngươi một tháng rồi, trước giờ không ai dám đối với ta như vậy!”

Cố Tiêu bỗng nhiên ngồi thụp xuống, ôm lấy Sở Nghiêu, đem cái đầu nho nhỏ của hắn ấn vào trong ngực.

“Ngươi nên đi tắm rửa thay quần áo. Chán ghét a!” Sở Nghiêu ở trong ngực y vui vẻ, lại đột nhiên cảm thấy có một giọt nước ấm áp rơi trên mặt, sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn ánh mắt Cố Tiêu “Ngươi… sao lại khóc?”

“…”

“Ngươi đừng khóc a!” Sở Nghiêu có chút luống cuống, đưa tay dùng tay áo bằng gấm của mình lau nước mắt cho y, vắt hết óc mà nhớ lại bộ dáng mẫu phi khi dỗ hắn “Ngươi đừng khóc… Ta… ta cho ngươi ăn hoa quế đường, ngọt lắm!”

Cố Tiêu bị hắn nhét vào một khối đường lớn to bằng đầu ngón tay, trong miệng là mùi thơm hoa quế ngào ngạt, không phải là vị ngọt nồng đậm, lại làm cho y từ trong ra ngoài bắt đầu sống lại.

Y ôm Sở Nghiêu, ánh mắt thẳng băng băng mà nhìn cánh cửa sổ quen thuộc trên kia, thanh âm nghẹn ngào: “Xin lỗi… Xin lỗi…”

Sở Nghiêu vẫn còn muốn ca cẩm y làm cho mình đợi lâu, lại cảm thấy mình đã là đại nhân, cần có chút độ lượng, vì thế cũng bắt chước bộ dáng đại nhân nhẹ nhàng vỗ vỗ phía sau lưng Cố Tiêu, nói: “Đến là tốt rồi, có chờ một lát cũng không sao, ta không trách ngươi!”

Bốn chữ cuối cùng vừa thốt ra, Cố Tiêu ôm hắn chặt hơn chút nữa, nước mắt tràn mi rơi xuống.

Bình luận

Truyện đang đọc